Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

"Được rồi." Đào Nhiên nói: "Tôi trở về liền nhìn, ngày mai khẳng định không giống hôm nay."

Quan đạo bị hắn chọc cười, hắn thích loại tiểu tử trẻ tuổi hiếu học tràn đầy sức sống như vậy.

Long Thu từ nhân viên làm việc biết được Thôi Hiểu hôm nay bị mắng rất thảm, vì vậy nàng gọi điện thoại cho Đào Nhiên, "Trái táo nhỏ, cậu đang ở đâu?"

Đào Nhiên nói: "Tôi đang ở nhà."

"Lúc này cậu sao lại có thể ở nhà?" Long Thu hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tôi đã biết Thôi Hiểu hôm nay ở phim trường chịu ủy khuất rất nhiều, lúc này cậu hẳn là nên ở bên cạnh cô ta, an ủi bầu bạn, để cho cô ta sinh ra hảo cảm."

Mẹ ôi, nữ nhân này quá đáng sợ. Đào Nhiên lau mồ hôi lạnh trên đầu một cái, làm bộ yếu ớt nói: "Long tổng tôi cũng muốn a, nhưng mà tôi bị bệnh, tôi rất khó chịu."

Long Thu: "Cậu ở phim trường không phải khỏe mạnh sao?"

"Hôm nay tôi có màn diễn dầm mưa, tôi bị ướt, trở về cảm giác rất không thoải mái." Đào Nhiên tiếp tục suy yếu.

"Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi." Long Thu nói: "Tôi gọi Thôi Hiểu tới mắng một trận."

Mẹ ôi, lúc này Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy đang dùng cơm, không thể để cho Long Thu biết được.

"Long tổng ~" Đào Nhiên thanh âm suy yếu cộng thêm làm nũng nói: "Người ta thật khó chịu."

Long Thu nổi da gà rớt đầy đất, lạnh lùng nói: "Khó chịu thì uống thuốc."

"Trong nhà không có thuốc, người ta lại không có người thân và bằng hữu ở bên cạnh. Bị bệnh cũng chỉ có thể một mình đáng thương nằm trên giường." Đào Nhiên đáng thương nói: "Cô tới thăm tôi một chút đi, tôi ở đây cũng chỉ có mình cô là bạn."

Long Thu: "Chúng ta cũng không phải bằng hữu, để tôi gọi điện thoại bảo Tony đến xem cậu."

Nói xong Long Thu lập tức cúp điện thoại, Đào Nhiên sợ hết hồn, lập tức gọi điện thoại cho Tony.


"Hi ~ là Tony đây."

"Tôi là Đào Nhiên." Đào Nhiên nói: "Tôi muốn hỏi một chút về chuyện xe và tài xế."

"Ồ, cái này nha, đang chọn xe rồi." Tony cợt nhả nói: "Để tiện việc chiếu cố cậu tốt hơn, anh định phối cho cậu một chiếc xe dã ngoại, cậu thích màu gì? Màu đỏ hay màu vàng?"

Đào Nhiên trầm mặc một chút, nói: "Tôi có thể chọn màu trắng không?"

"Không thể."

"Vậy cũng được, chọn màu vàng."

"Oh~ tuyệt vời quá thân ái, người ta cũng thích màu vàng."

"Gặp lại bye bye." Đào Nhiên cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Long Thu, "Long tổng, cô liên lạc với Tony chưa?"

"Điện thoại Tony vẫn luôn bận." Long Thu nói: "Hay là lát nữa cậu tự gọi cho hắn?"

"Thôi không cần, Tony nói hôm nay hắn muốn đi thăm mối tình đầu, sợ rằng không có thời gian quản tôi." Đào Nhiên mặt không đỏ tim không đập nói bậy nói bạ.

"Vậy làm sao đây?" Long Thu cau mày.

"Có thể cùng người bạn duy nhất trò chuyện tôi cũng đã rất vui rồi, cứ để cho một mình tôi nằm trên giường, tự mình khó chịu đi."

Long Thu nói: "Cậu đừng nói như vậy."

Đào Nhiên: "Aiz, nhỏ yếu đáng thương lại không ai trợ giúp."

Long Thu: "..."


Long Thu choáng váng rồi, lớn thế này rồi thật chưa từng gặp thứ người như vậy. Cúp điện thoại xong nàng lái xe đến chỗ Đào Nhiên, thời điểm đi ngang qua một tiệm thuốc còn dừng lại mua thuốc. Nhân viên cửa tiệm thấy Long Thu là mỹ nữ, dị thường nhiệt tình nói: "Mỹ nữ, muốn mua thuốc gì?"

Long Thu cũng không biết, vừa rồi trong điện thoại Đào Nhiên chỉ nói là không thoải mái, lại không nói khó chịu chỗ nào, không thoải mái ra sao, cho nên nàng cũng không biết phải mua cái gì.

"Xin chào." Long Thu suy nghĩ một chút nói: "Mắc mưa sau đó không thoải mái, nên uống thuốc gì?"

"Bị cảm hả?" Nhân viên nói: "Có lên cơn sốt không?"

Nằm ở trên giường không dậy nổi, chắc là sốt. Trong lòng Long Thu nghĩ như vậy, liền nói: "Sốt."

Nhìn bộ dáng Long Thu căn bản không giống như bị bệnh, nhân viên cửa tiệm liền nói: "Mua thuốc cho bạn trai chứ gì?"

Long Thu mặt lạnh, "Không phải bạn trai."

Nhân viên cửa tiệm mặt lộ ra nụ cười bà dì, nhấn mạnh không phải bạn trai cũng đã nói lên không phải thân nhân như ca ca ba ba, nói cách khác vị mỹ nữ trước mắt này đang mua thuốc cho một vị nam nhân không phải người thân.

Long Thu bị nàng cười mất tự nhiên, tâm tình kém hơn, "Xin hỏi xong chưa?"

"Được rồi được rồi, tổng cộng một trăm ba mươi hai đồng tiền." Nhân viên cửa tiệm bỏ thuốc vào trong túi nói: "Nên uống thế nào đều có hướng dẫn, nhớ phải uống nhiều nước nóng."

Long Thu xách một túi thuốc đi ra ngoài, sau đó hậu tri hậu giác nghĩ, đây hình như là mình đời này lần đầu tiên tự mình mua thuốc thì phải. Đều do trái táo nhỏ kia thực sự quá phiền người, nếu không sao mình lại sẽ vào loại địa phương này được, còn bị bà nhân viên kỳ quái kia nhìn cười.

Đào Nhiên nằm ở trên giường, trong lòng không chắc chắn liệu Long Thu có tới hay không. Theo cá tính của Long Thu trong sách, trừ chuyện có liên quan Bạch Thiếu Huy, nàng trên căn bản đều sẽ không quan tâm. Hiện tại tình cảm giữa Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy còn chưa tiến triển đến trình độ loại đó, muôn ngàn lần không thể bị Long Thu quấy nhiễu a.

Long Thu mang theo thuốc đứng ở cửa nhà trọ, đưa tay nhấn chuông cửa.

"Đinh đong ——! Đinh đong ——!"


Đào Nhiên toàn thân run một cái, trên ót ra một tầng mồ hôi. Hắn rón rén đến chỗ mắt mèo nhìn, người bên ngoài quả nhiên là Long Thu. Mẹ ôi, sao nàng tới nhanh vậy?

Tâm tình phức tạp Đào Nhiên vội vàng giả bộ cầm túi chườm nước nóng, sau đó nằm lên giường đặt túi nước nóng ở trên trán. Long Thu nhấn chuông cửa cả nửa ngày cũng không ai ra mở cửa, thầm nghĩ Đào Nhiên chắc không phải là sốt cao ngất rồi chứ? Nàng lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

"Ta từ xa ngắm nhìn, trăng sáng trên..."

Đào Nhiên hồi hộp nhìn chằm chằm di động, chờ reo một lúc lâu mới nhấn nhận nghe, "A lô..."

"Mở cửa nhanh." Thanh âm thanh lãnh của Long Thu vang lên, "Tôi đang ở cửa."

"Ờ." Đào Nhiên yếu ớt nói: "Cô chờ một chút."

Hắn đang nghĩ chờ lát nữa làm sao lưu lại Long Thu, ít nhất tối hôm nay tuyệt không thể để Long Thu quấy nhiễu Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy. Vừa lằng nhà lằng nhằng xuống giường, vừa đưa tay làm loạn đầu tóc, sau đó mở cửa cho Long Thu.

Cửa vừa mở ra, Long Thu đầu tiên nhìn thấy chính là mớ lông tóc rối loạn hỏng bét trên đầu Đào Nhiên. Xem ra còn mềm mềm, có chút muốn sờ là chuyện gì xảy ra? Đào Nhiên cảm động nói: "Long tổng, cô tới rồi a? Tôi thật vui quá."

Long Thu đi tới nói: "Tôi mua thuốc cho cậu, có chữa cảm mạo phổ thông, còn có giảm sốt. Phải rồi, cậu có sốt không?"

"Không biết." Đào Nhiên dáng vẻ như muốn ngã, "Chắc có."

Long Thu cau mày nhìn hắn, sau đó có vẻ như đặc biệt khó khăn đưa tay đặt trên trán Đào Nhiên.

"Thật nóng, là sốt." Long Thu nói: "Cậu nhanh uống thuốc đi."

Ý? Tại sao lúc lấy tay xuống lại đụng vào tóc trên đầu? Vì để kéo dài thời gian, Đào Nhiên dựa tường nói: "Đầu choáng váng quá, trong nhà cũng không có nước nóng."

Long Thu trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói: "Cậu lên trên giường nằm đi, tôi đi nấu nước."

Tuy nói dùng bình nhiệt nấu nước cũng không phí sức gì, nhưng Long Thu đời này vẫn là lần đầu tiên nấu nước cho người khác. Cái khác không nói, trong lòng thật mất tự nhiên. Đào Nhiên nằm trên giường ở phòng ngủ, nghe động tĩnh của Long Thu bên ngoài. Hắn cảm thấy Long Thu người này rất tốt, tuy rằng kiêu ngạo lại không được tự nhiên, nhưng mà rất đáng yêu a. Nếu như không phải bởi vì yêu Bạch Thiếu Huy mất đi bản ngã, nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục lao ngục này.

Nước nấu sôi, Long Thu rót một ly đến cho Đào Nhiên, đưa thuốc cho hắn nói: "Uống thuốc đi."

Đào Nhiên: "Nóng."

Là ý gì? Long Thu trong lòng loạn một đoàn, hắn muốn ta thổi cho hắn sao? Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Long Thu đem cái ly nhét vào trong tay Đào Nhiên, "Tự mà thổi."


Đào Nhiên: "..." Tôi chỉ là muốn nói nước nóng chờ lát nữa hẵng uống mà thôi, cô não bổ thành cái gì vậy?

Đào Nhiên nhích dậy một chút tựa vào gối, cầm cái ly trong tay bắt đầu chu miệng nhỏ thổi nước. Long Thu nói: "Cậu làm người thật thất bại, ở thành phố này học đại học bốn năm, bị bệnh lại ngay cả một người bạn cũng không có."

Nguyên chủ đương nhiên có bạn, nhưng bây giờ người đã đổi, bằng hữu trước kia cũng không cần tiếp tục lui tới nữa. Đào Nhiên cười nói: "Ai nói không có bạn, cô không phải là bằng hữu của tôi sao."

Long Thu hơi nhấc cằm, kiêu ngạo nhìn Đào Nhiên, tựa như nói ta chỉ là thông cảm ngươi, ngươi đừng hòng làm bằng hữu của ta. Đào Nhiên không nhịn được, cười một cái.

Long Thu ánh mắt nguy hiểm nói: "Cậu cười cái gì?"

"Không có gì." Đào Nhiên vội vàng nói sang chuyện khác, "Long tổng cô thật lợi hại nga, trẻ tuổi như vậy đã làm CEO của Tinh Huy."

Long Thu nhàn rỗi vô sự, liền ngồi ở mép giường Đào Nhiên, giúp hắn mở hộp thuốc nói: "Cũng không thật sự lợi hại, chỉ là ba ba tôi là chủ tịch Tinh Huy mà thôi."

"Vậy cũng rất lợi hại, người có ba ba lợi hại cũng không chỉ mình cô, nhưng mà người trẻ tuổi như vậy đã có thể một mình phụ trách một phương cũng không nhiều." Đào Nhiên là phát ra từ nội tâm cảm thấy nàng lợi hại, "Cô nhìn tôi xem, nếu như hiện tại để tôi làm CEO Tinh Huy, tôi nhất định sẽ làm cho hỏng bét."

Tâm tình Long Thu khá hơn một chút, cho tới nay người khác nhắc tới nàng đều sẽ nói nàng có một ba ba rất giỏi. Lại trước nay chưa bao giờ nghĩ nàng vì công ty bỏ ra bao nhiêu, bắt đầu từ đại học nàng đã dốc tâm tư học tập quản lý công ty. thời điểm các bạn học khác vẫn còn đang dạo phố yêu đương nàng đang học, lúc người khác ngủ nàng bật đèn học tập. Tốt nghiệp xong vào công ty, nàng đối mặt chính là tất cả mọi người trong công ty hoài nghi.

Giáo dưỡng của nàng để cho nàng sẽ không ồn ào giải thích, thứ nàng có thể làm chỉ là cố gắng làm việc, dùng thực lực tới chặn miệng bọn họ. Người khác nhìn nàng vô hạn phong quang, nhưng không biết nàng đã bao nhiêu năm không chơi đùa rồi.

"Cảm ơn."

Đào Nhiên: "Cái gì?"

Long Thu căng mặt nói: "Cảm ơn cậu hiểu được tôi."

Làm sao đây? Đột nhiên cảm thấy Long Thu thật đáng yêu là chuyện gì xảy ra? A a a a không tốt, ta sắp không xong rồi.

Gấu trúc Tiểu Mỹ khẩn trương nói: "Ký chủ ngươi làm sao vậy? Trải qua hệ thống kiểm tra thân thể ngươi không xảy ra bất cứ vấn đề gì."

Đào Nhiên: "Ta sắp cong rồi... Ư ư ư..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui