Ngày thi cuối kỳ kết thúc, Kha Viễn cả người đều lộ ra thấp thỏm. Không chỉ có hắn lo lắng, Vương Hải cũng rất lo lắng. Khoảng thời gian này hai người này bị Đào Nhiên giày vò quá sức, mỗi ngày đều phải viết rất nhiều đề thi, còn phải thuộc lòng vân vân, thi cuối kỳ chính là nấc thang kiểm nghiệm thành quả.
Đào Nhiên sớm đã thi xong đi ra, lúc cầm quà vặt trở lại, nhìn thấy hai người đứng ở đầu cầu thang như hai thần giữ cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn biết bọn họ đang tìm mình, Đào Nhiên quẹo sang, núp ở phía sau một cây long não.
Hiện tại thi cử kết thúc, các thí sinh đều sốt ruột về nhà, khắp nơi trong trường học đều là người. Đào Nhiên đứng dưới tàng cây bị gió lạnh thổi, run lập cập. Nhìn thấy Hoàng Đào đi ra, hắn không nhịn được liền cười, thời điểm Hoàng Đào đi ngang qua cây long não thì liền gọi lại nàng.
Lúc nhìn thấy Đào Nhiên nộp bài thi trước thời hạn Hoàng Đào kỳ thực cũng muốn đi, chỉ là nàng không phải Đào Nhiên, không có biện pháp dễ dàng làm hết tất cả đề mục như vậy, vì vậy cũng chỉ có thể ở lại tiếp tục làm đề. Sau khi đi ra nhìn thấy Kha Viễn, lại không nhìn thấy Đào Nhiên. Vốn dĩ trong lòng đang mất mát, hiện tại bị Đào Nhiên gọi lại, khỏi phải nói vui vẻ bao nhiêu.
Nàng vui vẻ nở nụ cười, đang chuẩn bị nói chuyện.
Đào Nhiên đem ngón trỏ đặt trước miệng nói: "Suỵt...
Hoàng Đào: "?"
Đào Nhiên đưa tay chỉ hai người ở cầu thang, Hoàng Đào hiểu ý, hướng về Đào Nhiên gật đầu một cái sau đó đi về phía trước. Đi tới một khúc cua, Đào Nhiên chạy qua đưa cho nàng hai viên kẹo cầu vồng. Hoàng Đào ăn kẹo, chua đến ngũ quan đều nhíu chung một chỗ.
Đào Nhiên nhét mấy viên vào miệng, nói: "Chua như vậy sao?"
Hoàng Đào liếc hắn một cái, "Cậu nói xem?"
"Nghỉ đông có kế hoạch gì không?" Đào Nhiên nói: "Nhà các cậu đến tết có đi thăm họ hàng không? Nhà tôi mỗi cuối năm đều sẽ tới rất đông người, trong nhà ồn ào chết đi được."
Hoàng Đào trên mặt vẫn mỉm cười nhàn nhạt, nàng nói: "Không có, mẹ tôi không có bạn, tôi cũng không biết mẹ có thân thích gì không."
"Ờ." Đào Nhiên nói: "Cũng không sao, tôi sẽ tặng cậu quà năm mới."
"Ừ." Hoàng Đào tin tưởng Đào Nhiên, trong lòng liền có mong đợi, nàng bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Tôi cũng sẽ tặng quà cho cậu."
"Đoạn thời gian tới tôi không có thời gian đi gặp cậu." Đào Nhiên nói: "Vì để thưởng tôi hạng nhất toàn khối, ba ba muốn mang tôi đi du lịch."
Hoàng Đào biểu tình có chút phức tạp nói: "Thành tích còn chưa đi ra."
"Cái này còn cần chờ thành tích ra sao?" Đào Nhiên cười đắc ý nói: "Hạng nhất toàn khối trừ tôi ra còn ai?"
Hoàng Đào vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó nhớ tới bản thân là hạng nhì toàn khối. Mỗi lần thứ hạng thành tích đi ra, bất kể là lớp hay khối, tên của hai bọn họ đều san sát nhau. Tên của Kha Duệ, chỉ cùng Hoàng Đào chung một chỗ.
Hai người nói chuyện một hồi, Hoàng Đào liền về nhà, nàng không thể ở bên ngoài quá lâu.
Đào Nhiên về đến nhà, ma ma đã đã thu thập xong hành lý, chỉ chờ hôm sau liền lên đường. Đào Nhiên cầm điện thoại di động nói: "Kỳ thực thành phố B cũng không nhàm chán đến mức đó, trừ đại học ra vẫn có mấy cảnh điểm du lịch. Có một nghĩa trang liệt sĩ, còn có một viện bảo tàng, còn có một khu bán đồ công nghệ..."
Kha Viễn ngẩng đầu nói: "Mấy thứ đó những thành thị khác đều có, cho dù ở đây cũng có thể đi xem."
Đào Nhiên trầm mặc một chút, sau đó nói: "Còn có một... khu vui chơi."
Ba ba liền nói: "Chúng ta đến thành phố B chủ yếu nhất chính là đi thăm trường học về sau của hai đứa, nhìn xong thì trở về."
Kha Viễn nhướn lông mày lên, bị câu trường học về sau của hai đứa lấy lòng.
Đào Nhiên thầm nghĩ cái này không được, hắn còn muốn đi tìm ba ba của Hoàng Đào, làm sao có thể đi liền trở lại?
Bất quá không sao, đợi đến thành phố B rồi lại nghĩ biện pháp sau.
Kha ba ba lái xe chở một nhà bốn miệng lên đường đến thành phố B, Đào Nhiên cầm điện thoại di động trong tay, không chơi lại cũng không nhìn. Hắn muốn gọi điện thoại cho Hoàng Đào trước khi gặp ba ba nàng, nhưng mà điện thoại di động của Hoàng Đào bị mẹ nàng thu đi, hắn không thể gọi điện thoại cho số đó nữa.
Ba ba ma ma ngồi ở hàng trước vừa nói vừa cười, Kha Viễn đụng cánh tay Đào Nhiên một chút nói: "Nghĩ gì vậy?"
Đào Nhiên ngẩng đầu nói: "Ta đang nghĩ làm thế nào ở thành phố B thêm một ngày."
"Anh thích thành phố B như vậy sao?" Kha Viễn hỏi.
"Cũng không phải." Đào Nhiên nói: "Chỉ là ta ở thành phố B có chút việc, muốn một mình ra ngoài làm, không thể để cho ba mẹ biết."
Kha Viễn linh quang chợt lóe, bật thốt lên: "Anh tới thành phố B căn bản không phải để xem B đại, anh là đến vì chuyện này chứ gì?"
Ma ma hàng trước quay đầu, "Chuyện gì?"
"Không có gì." Kha Viễn nói: "Bọn con đang thảo luận kế hoạch học tập học kỳ kế."
Đào Nhiên nhỏ giọng nói: " Đúng, không sai, nếu không ngươi nghĩ ca tại sao phải tới thành phố B, thành phố B có gì hay mà tới."
"Chuyện gì?" Kha Viễn mở to đôi mắt tò mò.
Đào Nhiên: "Giữ bí mật."
"Chậc." Kha Viễn cuống cuồng nói: "Nếu anh nói cho em, em giúp anh tranh thủ một ngày."
Đào Nhiên hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi?"
"Chớ xem thường người a, em đọc sách không tốt, nhưng mà em diễn xuất tốt a, em có thể giả bệnh." Kha Viễn cười đắc ý nói: "Chỉ cần em ở thành phố B bị bệnh, ba mẹ sẽ tạm thời không trở về, như vậy anh không phải có thời gian rồi sao?"
"Ý kiến hay a." Đào Nhiên đưa tay vuốt ve đầu chó Kha Viễn, "Đột nhiên phát hiện đầu óc chú sử dụng rất tốt mà."
"..." Kha Viễn mặt phức tạp nói: "Tuy rằng anh đang khen em, nhưng tại sao em một chút cũng không vui?"
Đào Nhiên tiến tới bên tai Kha Viễn nói: "Để anh nói cho chú biết tại sao anh phải tới thành phố B."
Kha Viễn: "Ừ ừ."
Đào Nhiên: "Anh ở trên mạng quen một cô gái, bọn anh hẹn gặp mặt ở thành phố B."
"..." Kha Viễn ngẩn cả người nhìn Đào Nhiên thật lâu, sau đó mặt hưng phấn nói: "Quá kinh bạo, nàng dáng dấp đẹp mắt không?"
"Khó coi anh sẽ đến gặp nàng sao?" Đào Nhiên lộ ra một nụ cười thần bí nói: "Chú sẽ giúp anh đúng không?"
Kha Viễn mãnh liệt gật đầu, "Dĩ nhiên."
Người chính là như vậy, lời đứng đắn chưa chắc có người tin, nhưng mà không đứng đắn nói xạo, mọi người đều sẽ tiềm thức lựa chọn tin tưởng.
Vì trợ giúp Đào Nhiên hoàn thành một cuộc diễm ngộ hoàn mỹ, Kha Viễn ngày hôm sau liền bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này. Thời điểm một nhà bốn miệng đi dạo B đại, Kha Viễn thi thoảng giả khụ mấy tiếng.
Ma ma nói: "Tiểu Viễn, sao con lúc nào cũng khụ a?"
"Con cũng không biết." Kha Viễn nói: "Chính là cổ họng có một chút nhột."
"Nha, không phải là bị cảm chứ?" Ma ma đưa tay đi sờ trán, "Còn khó chịu chỗ nào không?"
"Đầu con cũng có chút choáng." Kha Viễn nói.
"Choáng đầu?" Ba ba nói: "Hay là chúng ta trở về thôi, Tiểu Viễn cần nghỉ ngơi."
"Không cần không cần không cần." Kha Viễn đem đôi tay lắc chỉ còn dư tàn ảnh, "Con vẫn ổn, con muốn dạo cho hết B đại."
Bởi vì hắn đã hứa với Từ Vân, chụp hình B đại cho nàng nhìn.
"Phải Kha Viễn không đó?" Ba ba có chút lo lắng nói: "Không phải nói choáng đầu sao?"
"Ặc..." Kha Viễn nói: "Có thể là con quá hưng phấn, lần đầu tiên đến B đại mà, một hồi nữa sẽ tốt."
B đại đặc biệt lớn, tốn cả một ngày cũng không nhìn hết được B đại. Người một nhà mệt mỏi lại hưng phấn trở về khách sạn, sắc trời đã không còn sớm. Đào Nhiên cùng Kha Viễn thương lượng dự định giả bộ bệnh ở buổi tối. Lúc này bệnh viện thông thường cũng chỉ còn lại phòng cấp cứu còn người, xem bệnh không thuận lợi cho lắm, chỉ có như vậy mới có thể kéo một ngày.
Ăn xong cơm tối, Kha Viễn liền bắt đầu biểu diễn. Vừa ho khan lại choáng đầu, nằm vẹo trên giường hừ hừ lớn tiếng kêu.
Ma ma lo lắng nói: "Cũng không nóng lên a, sao khó chịu như vậy?"
"Đi bệnh viện đi." Ba ba nói: "Anh cõng nó đi."
Kha Viễn nằm ở trên giường hữu khí vô lực nói: "Con không muốn đi bệnh viện, ngủ một giấc sẽ tốt."
"Vậy làm sao được." Nói xong ba ba liền muốn đi qua cõng hắn, "Khó chịu thì phải đi bệnh viện."
Kha Viễn bị cảm động, không nghĩ tới ba ba thường dùng đế giày quất mình cũng sẽ quan tâm bản thân như vậy a, hu hu hu thật là cảm động. Tuy rằng cảm động nhưng vẫn phải cự tuyệt, Kha Viễn phản kháng nói: "Ngày mai đi, nếu ngày mai còn chưa khỏe, con liền đi bệnh viện."
Ba ba nghĩ một chút, Kha Viễn là thằng nhóc trẻ tuổi khỏe mạnh, có chút choáng đầu nói không chừng ngủ một giấc là được. Hắn liền không miễn cưỡng Kha Viễn nữa, liền để cho hắn nghỉ ngơi cho khỏe.
Kha Viễn và Đào Nhiên ở cùng một phòng hai người, buổi tối trong phòng đen kịt một mảnh, Kha Viễn nằm sấp trên giường nói: "Kha Duệ."
Đào Nhiên: "Ừ?"
"Em và Từ Vân đã hẹn nhau rồi, bọn em hẹn cùng đi B đại tiếp tục làm bạn học."
"Ha hả." Đào Nhiên khinh thường nói: "Đừng trách anh khinh bỉ ngươi, hẹn làm bạn học ngươi liền vui vẻ như vậy? Cũng không phải tất cả bạn học trai đều sẽ biến thành bạn trai."
"Hừ." Nghĩ một chút, Kha Viễn liền không nhịn được ở trong bóng tối lộ ra một nụ cười ngây ngô, "Em nhất định sẽ biến thành bạn trai."
Sáng sớm hôm sau Kha Viễn liền lấy choáng đầu khó chịu buồn ói làm lý do, muốn ba mẹ cùng hắn đi bệnh viện, Đào Nhiên liền ở lại khách sạn chờ bọn họ. Bọn họ vừa đi, Đào Nhiên liền bắt đầu hành động.
Hắn lục soát địa chỉ trên mạng, đi tới tòa nhà công ty. Kết quả bị ngăn cản ở dưới lầu, văn phòng cao ốc không cho phép người không có nhiệm vụ tiến vào.
Đào Nhiên đứng ở đại sảnh lầu một xoắn xuýt, sao lại không nghĩ tới tình huống này ta?
Tiểu thư lễ tân lầu một nói: "Dùng chứng minh thư có thể làm một thẻ đi lại tạm thời."
Đào Nhiên lúng túng lại không mất lễ phép nhìn nàng, thầm nghĩ ai mà biết ra cửa gặp người cũng cần chứng minh thư?
Đương lúc hắn đang nghĩ có nên trở về khách sạn lấy chứng minh thư hay không, hắn liền nhìn thấy Hoàng Hổ. Hệ thống không nhắc nhở hắn, cũng không ai nói cho hắn người đó chính là Hoàng Hổ, nhưng mà Đào Nhiên vẫn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là Hoàng Hổ. Bởi vì nam nhân trung niên kia quá giống với Hoàng Đào, bất kỳ một ai nhìn thấy hai người bọn họ đều sẽ cảm thấy bọn họ có liên hệ máu mủ.
Đào Nhiên nhìn hắn, từ từ đi về phía hắn.
"Làm gì?" Hộ vệ của Hoàng Hổ ngăn cản hắn.
Mỹ trung niên Hoàng Hổ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên mười mấy tuổi đang nhìn hắn. Hắn ôn hòa nói: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Đào Nhiên nói: "Ngài là Hoàng Hổ tiên sinh phải không?"
"Phải."
"Tôi là học sinh cao trung thành phố A..."
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Hổ liền nói: "Cậu muốn tới công ty chúng tôi thực tập sao? Loại chuyện này tìm bộ nhân sự là được."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...