Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Đào Nhiên ha hả cười một tiếng, "Không sao, tôi không trách cậu."

"..." Biểu tình của Hoàng Đào bỗng nhiên liền nứt, cái gì gọi là không trách? Nghe không hiểu tôi đang giễu cợt sao?

Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt, ngay lúc nàng muốn nói gì đó lão bản bưng một tô mì tới. Đào Nhiên đưa cho nàng một đôi đũa, "Ăn đi."

Hoàng Đào cầm đũa, đem tất cả lời đều nín trở về.

Đào Nhiên cũng tự cầm đũa chuẩn bị ăn mì, hắn bỏ thêm vào trong mì chút ớt cay, ngửi một cái cảm thấy thơm cực kỳ. Ngẩng đầu hỏi Hoàng Đào, "Muốn cay không?"

Hoàng Đào lạnh lùng nói: "Không muốn."

"Ờ." Đào Nhiên cũng không để ý, cúi xuống bắt đầu hổn hển hút mì sợi.

Hoàng Đào vốn cảm thấy mình hẳn là không bụng dạ nào mà ăn, nhưng nhìn thấy Đào Nhiên ở trước mắt ăn vô cùng hăng say, liền cũng có chút muốn ăn. Ăn vài miếng mở dạ dày, cảm thấy ăn thật ngon, hai người đều không nói lời nào cứ như vậy ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn hết tô mì rồi.

Đào Nhiên phù một hơi, nói: "Thật là thoải mái a."

Hoàng Đào chùi miệng, nói: "Cậu và Kha Duệ mà tôi tưởng tượng trước kia không quá giống nhau."

Đào Nhiên liền cười, "Chỗ nào không giống nhau?"

"Trước kia tôi cảm thấy cậu có lẽ là một người rất lạnh nhạt, bởi vì cậu đối với người nào cũng đều giống nhau, người như vậy chính là đối với người nào cũng không quan tâm." Hoàng Đào nói: "Hiện tại tôi cảm thấy cậu..."

Đào Nhiên: "Tôi cái gì?"

Hoàng Đào: "Cậu là người tốt."

"..." Không ngờ tấm thẻ người tốt đầu tiên trong đời lại là do Hoàng Đào phát cho mình, Đào Nhiên cười khổ nói: "Chắc vậy, tôi thường xuyên dẫn dắt mọi người hướng thiện."

Hoàng Đào bị lời của Đào Nhiên làm có chút không hiểu ra sao, Đào Nhiên nói: "Có phải không còn khó chịu như vậy nữa?"

Hoàng Đào quả thật không khó chịu như vậy nữa, vì vậy nàng gật đầu một cái.

Đào Nhiên nói: "Dạ dày và trái tim cách nhau vô cùng gần, thời điểm dạ dày bị lấp đầy, liền sẽ nhẹ nhàng đỉnh lên trái tim, như vậy sẽ có một loại cảm giác hài lòng. Về sau nếu cậu khó chịu thì hãy đi ăn đồ, rất có hiệu quả."


Hoàng Đào có chút mờ mịt nói: "Hóa ra liệu pháp thức ăn là có căn cứ khoa học à... Dạ dày thật cùng trái tim ở chung một chỗ sao?"

"Cũng không phải, nhưng mà nội tạng đều ở cùng một chỗ, bên dưới gồ lên phía trên cũng sẽ bị chạm đến..." Đào Nhiên thầm nghĩ cái này nói làm sao ta, hắn nói: "Muốn về trường học không? Nếu không muốn, chúng ta ra ngoài chơi đi."

Hoàng Đào: "Chơi cái gì?"

Đào Nhiên nghĩ một chút, phát hiện bản thân cũng không có gì muốn chơi, liền nói: "Không bằng đi xem chiếu bóng đi."

Đào Nhiên lấy điện thoại ra bắt đầu lục soát, nhìn xem có phim gì hay. Lục ra được không ít phim, Đào Nhiên cũng không biết cái nào hay, liền hỏi Hoàng Đào: "Cậu muốn xem cái nào?"

Hoàng Đào vốn dĩ muốn nói tùy tiện là được, nhưng mà nàng nhìn điện thoại di động một cái, phát hiện phía trên có một bộ phim nàng luôn luôn muốn xem nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể xem hết. Liền chỉ màn hình nói: "Cái này đi."

Đào Nhiên nhìn, đó là một bộ phim vô cùng xưa, xưa đến mức hắn cảm thấy căn bản không nên xuất hiện trong rạp chiếu bóng. Nhưng mà Hoàng Đào muốn xem, Đào Nhiên liền mua hai tấm vé. Hắn nhìn một chút, suất này trừ mình và Hoàng Đào, cũng chỉ có một người mua vé.

Chắc là gần đây không có phim mới gì, cho nên rạp mới chiếu lại phim cũ hoài cựu.

Hai người đến rạp lấy vé, ngồi ở phòng chiếu an tĩnh mờ tối. Hoàng Đào nhìn quảng cáo trên màn ảnh, nói: "Cậu xem qua bộ phim này chưa?"

"Xem qua rồi." Đào Nhiên nói: "Chẳng lẽ cậu chưa từng xem?"

"Không phải, chỉ là vẫn luôn không xem đến kết cục." Hoàng Đào nói.

Đào Nhiên rất sát phong cảnh nói: "Cần tôi kịch thấu không?"

Hoàng Đào mặt lạnh lùng, "Không cần."

Vừa bắt đầu phim là cảnh một ông lão chết, sau đó nam chính liền bắt đầu một mình cô đơn sinh hoạt ở trên núi. Hắn có một đôi tay rất đặc biệt, tay hắn có thể cắt ra được khu vườn đẹp nhất thế giới, lại không có cách nào bưng một ly thức uống nóng hổi cho mình.

Khán giả phía trước luôn luôn chăm chú nhìn phim, Đào Nhiên chỉ có thể nhìn thấy sau ót hắn.

Theo bộ phim từ từ chiếu về sau, dần dần đến cao trào.

Boggs nói: "Hold me."

Edward nói: "I can not."


(*) Phim đang xem: Edward Scissorhands/ Người kéo học yêu của Johnny Depp

Đào Nhiên nhìn thấy người phía trước kia cúi đầu, bả vai đang khẽ run. Hắn quay đầu nhìn Hoàng Đào, Hoàng Đào nhìn màn ảnh không chớp một cái, mặt đều là tràn đầy nước mắt. Đào Nhiên đưa tay nắm tay Hoàng Đào, Hoàng Đào không có hất ra hắn.

Nam chính trong phim dùng gương mặt cơ hồ trước nay không có biểu tình gì của hắn nhìn về ống kính, trong mắt hắn phảng phất như có thứ gì đó khắc cốt ghi tâm.

"Nếu tôi trước nay chưa từng thưởng thức qua cảm giác ấm áp, có lẽ tôi sẽ không lạnh giá như vậy. Nếu như tôi trước nay chưa từng thưởng thức qua ngọt ngào của tình yêu, có lẽ tôi cũng sẽ không đau khổ như vậy..."

Đào Nhiên bỗng nhiên cảm giác khó mà hô hấp, trong đầu hắn bất chợt thoáng hiện ra một ít hình ảnh. Ở dưới ánh đèn nhu hòa, hắn hướng về Long Thu giơ lên một chiếc nhẫn xinh đẹp. Ở dưới nắng chiều chói lọi, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt hồ xinh đẹp lại tịch mịch. Còn có trên đảo nhỏ giữa biển rộng mênh mông, nụ hôn đắng chát kia...

Nước mắt không tự chủ chảy xuống, Đào Nhiên không cảm giác được chút nào. Tiểu Mỹ xuất hiện nói: "Ký chủ, thời điểm ngươi đang làm nhiệm vụ, tốt nhất tâm tình không nên dao động quá lớn."

Đào Nhiên nhìn nam chính cô đơn chạm trổ tượng đá người mình thương, trong lòng hỏi: "Tiểu Mỹ, trong những nhiệm vụ trước kia, ta có yêu người nào không?"

Tiểu Mỹ đưa cặp móng gãi tới gãi lui, sau đó nói: "Không có, ký chủ ngươi ai cũng không yêu."

"Vậy sao? Vậy tại sao ta muốn chọn thanh tẩy tình cảm?"

Đây là lựa chọn của bản thân Đào Nhiên, Tiểu Mỹ cũng không biết làm sao trả lời hắn. Ba người có mặt ở đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn phim, ba người ba loại tâm tình, lại đều giống nhau lệ rơi đầy mặt.

Sau khi phim kết thúc, Hoàng Đào quay đầu phát hiện Đào Nhiên cũng bộ dạng lệ rơi đầy mặt. Nàng lau lau nước mắt nói: "Không ngờ cậu cũng thật đa sầu đa cảm."

Đào Nhiên kéo miệng cười một tiếng, nói: "Tâm tình khá hơn chút nào không?"

"Ừ." Hoàng Đào nói: "Cảm ơn cậu bồi tôi."

"Không cần cám ơn."

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Đào Nhiên nói: "Cậu biết không, cuộc sống có rất nhiều loại khả năng. Tuy rằng cậu hiện tại rất thương tâm, nói không chừng đây chính là một sự lựa chọn khác. Cậu còn trẻ như vậy, tương lai có vô hạn khả năng, ngàn vạn lần không nên chui vào ngõ cụt."

Bộ dáng Đào Nhiên nói chuyện quả thực không giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, Hoàng Đào nhìn hắn đầy mặt nghiêm túc tang thương, đột nhiên có chút buồn cười.

"Tôi cảm giác cậu không giống như học sinh trung học." Hoàng Đào nói: "Cậu giống như một tiểu lão đầu."


Đào Nhiên tâm tình không chút dao động nói: "Mệt mỏi chưa? Tôi đưa cậu về nhà nhé."

Không biết nghĩ đến cái gì, Hoàng Đào nói: "Vẫn là trở về trường học đi."

Đào Nhiên: "Là sợ mẹ phát hiện cậu trốn học sao?"

Không biết nghĩ đến cái gì, Hoàng Đào tránh ánh mắt Đào Nhiên, khẽ gật đầu một cái, "Ừ."

"Vậy thì trở về trường học thôi."

Thời điểm trở lại trường học đúng lúc thời gian nghỉ trưa, trong lớp không được mấy người ở. Đào Nhiên và Hoàng Đào vừa đi vào, liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Từ Vân nói: "Làm sao vậy? Xảy ra cái gì?"

Đào Nhiên nói: "Hoàng Đào đồng học thân thể không thoải mái, tôi cùng cậu ấy đi bệnh viện."

Kha Viễn hoài nghi nói: "Thật sao?"

Hoàng Đào gật đầu, "Thật."

"Ờ..."

Đáp án thật bất ngờ ngoài dự đoán thật không thú vị, mọi người đều mất đi hứng thú. Cũng phải, Kha Duệ và Hoàng Đào mới ngồi cùng bàn có hai ngày. Cho dù có cái gì, cũng sẽ không phát triển mau như vậy a.

Từ Vân lấy điện thoại ra nói: "Chúng ta đánh xếp hạng đi, ngày hôm qua mình trở về trộm luyện rất lâu đó."

Kha Viễn nói: "Nhưng mà hai người vẫn là Quật Cường Đồng Xanh."

Hoàng Đào đột nhiên nói: "Mình có thể lại từ đầu đăng ký một tài khoản."

Kha Viễn vỗ đầu một cái, "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"

Đào Nhiên lo âu nhìn Hoàng Đào, "Cậu thật ổn chứ?"

"Đúng vậy." Từ Vân nói: "Cậu không khỏe mà."

"Không sao." Hoàng Đào hướng về Đào Nhiên cười một tiếng, "Tôi mang cậu đi đánh."

Kha Viễn ha ha cười to, hướng về Từ Vân nói: "Đúng thế, tôi mang cậu đi bay."


Từ Vân: "Hừ."

Kha Viễn cùng Đào Nhiên đăng ký một acc mới, giờ thì bốn người đều là Quật Cường Đồng Xanh, cùng nhau đánh xếp hạng hoàn toàn không thành vấn đề. Lúc này bạn học ngồi sau bàn Từ Vân, nữ đồng học mập mạp kia nói: "Mang theo tớ nữa đi, chúng ta năm cái vừa vặn."

Kha Viễn: "Cậu là bậc nào? Cũng là Đồng Xanh?"

"Không phải." Bạn học béo rất kiêu ngạo nói: "Tớ là Bạc Trắng!"

"..."

Năm người vào trò chơi, Đào Nhiên cười nói: "Tối hôm qua trở về, Kha Viễn nói tôi quá dũng cảm không thích hợp chơi Đát Kỷ, tôi liền mua cái Trình Giảo Kim."

"Ha ha ha ha..." Bạn học béo cười to nói: "Đát Kỷ là đệ nhất bỉ ổi của map thung lũng, làm sao dũng cảm nổi? Cậu nên núp ở trong bụi cỏ ám hại người mới đúng."

Nghe Đào Nhiên nói muốn chơi Trình Giảo Kim, Hoàng Đào liền đem Angela của mình đổi thành Biển Thước. Sau đó nói: "Chúng ta xuống hạ lộ đi."

"A, được a." Đào Nhiên đáp ứng một tiếng, "Cái nào là hạ lộ?"

Kha Viễn mặt ghét bỏ, "Cái trong cùng bên phải chính là hạ lộ."

"Hoan nghênh đến với Vương Giả Vinh Diệu!"

Hoàng Đào nhìn màn ảnh nói: "Biển Thước có thể thêm máu, đến lúc đó cậu cách tôi gần một chút."

Bạn học béo nói: "Tớ cảm thấy Hậu Nghệ của tớ cũng cần thêm máu, aiz? Lý Bạch? Lý Bạch đâu rồi? Lý Bạch cùng tớ đi thượng lộ a."

Kha Viễn nói: "Tôi muốn cùng Chân Cơ đi trung lộ."

"Nào có như vậy?" Bạn học béo tố cáo nói: "Không phải pháp sư đều là một mình đi trung lộ sao?"

Kha Viễn: "Hậu Nghệ không dám một mình đi thượng lộ không phải là Hậu Nghệ ngon."

Bạn học béo: "..."

Bạn học béo: "Vậy tớ làm cái gì đây?"

Lúc này điện thoại di động của Đào Nhiên đột nhiên truyền ra lời thoại của Trình Giảo Kim, "Một chữ: Làm!"

Tất cả mọi người: "..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui