Mắt thấy sắc mặt Hoàng Đào kém cực kỳ, Đào Nhiên còn đặc biệt không thức thời nói: "Thật phiền người, cũng sắp hai năm rồi."
Hoàng Đào ngẩn cả người nhìn vị trí Từ Vân phía trước mặt, từ góc độ nàng nhìn sang, cũng chỉ có thể trông thấy phần lưng cùng sau ót Từ Vân. Cũng không nói rõ được trong lòng là cảm thụ gì, Hoàng Đào cảm thấy mình tựa như bong bóng tràn khí, chỉ chờ đụng phải vật gì bén nhọn, sau đó nổ tung trong nháy mắt.
Lời của Đào Nhiên nàng nghe được, cho dù trong lòng đại khái đã rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn hỏi ra miệng: "Cái gì sắp hai năm?"
"Đưa bữa sáng a." Đào Nhiên như đặc biệt vô tâm nói: "Từ học kỳ hai lớp mười đã bắt đầu, Kha Viễn mỗi sáng sớm đều muốn đưa bữa sáng cho Từ Vân. Mỗi sáng sớm tôi lại phải xem hắn tới đưa, rồi lại nhìn Từ Vân cự tuyệt, đúng giờ hơn cả thầy chủ nhiệm lên lớp, phiền chết."
"Ầm!"
Hoàng Đào đột nhiên hai tay niết quyền, nện bàn một cái. Lần này nặng cực kỳ, động tĩnh đặc biệt lớn, bạn học chung quanh đều bị giật mình.
Đào Nhiên mặt mày sợ sệt nói: "Cậu làm sao vậy? Ngứa tay?"
Hoàng Đào đang ở ranh giới bùng nổ, đứng lên không nói tiếng nào liền đi ra ngoài. Đào Nhiên ở phía sau kêu: "Cậu đi đâu? Sắp vào học a!"
Tất cả mọi người đều nhìn nữ học bá khiêm tốn kia mặt âm trầm đi ra ngoài, Hoàng Đào thân là học bá hạng nhì toàn trường, lại thường xuyên để cho người quên sự tồn tại của nàng, chỉ vì nàng thật sự là quá hướng nội. Hướng nội đến mức trong lớp không mấy người cùng nàng nói chuyện, đến mức thời điểm Hoàng Đào lần đầu tiên thi được hạng nhì toàn trường, người trong lớp đều không biết Hoàng Đào là lớp nào.
Kha Viễn quay đầu nhìn về phía Đào Nhiên nói: "Có phải anh bắt nạt cậu ấy?"
Đào Nhiên lạnh mặt nói: "Đi học đi ngươi!"
Nói xong hắn liền đuổi theo Hoàng Đào đi ra ngoài, Từ Vân nói một câu công đạo: "Kha Duệ người rất tốt, làm sao có thể bắt nạt Hoàng Đào."
Kha Viễn lập tức như lâm đại địch nói: "Cậu tại sao nói hắn tốt? Cậu có phải là thích hắn?"
"... Hả?" Từ Vân thật lâu mới phản ứng được, nàng vừa tức vừa gấp vừa giận nói: "Cậu, cậu sao lại nói bậy bạ như vậy a? Tôi... Tôi... Tôi đánh cậu."
Sau đó nàng liền dùng nắm quyền nhuyễn nhuyễn mềm mềm đánh Kha Viễn, Kha Viễn bị đánh mấy quyền, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Eo không xót chân không đau, chỗ nào cũng thoải mái.
Thầy chủ nhiệm tiến vào đúng lúc thấy một màn này, hắn lập tức rống giận một tiếng: "Kha Viễn! Em đang làm gì?"
Kha Viễn đứng lên, suy nghĩ một chút nói: "Thầy cũng nhìn thấy mà, em đang bị đánh."
"Phụt..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Thầy chủ nhiệm tức giận, "Nếu em không bắt nạt Từ Vân, Từ Vân làm sao mà đánh em được?"
Từ Vân bĩu môi trừng mắt nhìn Kha Viễn, nghe thầy chủ nhiệm nói, nàng dùng sức gật đầu, "Ừm ừm."
Kha Viễn mang vẻ mặt lười biếng vô lại nói: "Em không có bắt nạt Từ Vân, không tin thầy hỏi bạn ấy xem."
Thầy chủ nhiệm liền hỏi Từ Vân, "Em cứ can đảm nói, Kha Viễn bắt nạt em thế nào?"
"Hắn..." Từ Vân đang muốn nói Kha Viễn bêu xấu mình thích Kha Duệ, nhưng mà lời mới vừa muốn nói nàng liền không nói ra được. Lời như vậy sao có thể không biết ngượng nói ra, Kha Viễn thật là quá xấu rồi.
Kha Viễn cười híp mắt nói: "Xem đi, bạn ấy không nói ra được."
Thầy chủ nhiệm nhìn Kha Viễn, giận không chỗ phát tiết. Bản thân rốt cuộc là tạo nghiệt gì, mà phải làm chủ nhiệm loại học sinh này.
Vừa rồi bọn họ đối thoại bị bạn học phía sau nghe rõ ràng, thấy Từ Vân không nói lời nào làm nàng nghẹn muốn chết, nàng nói: "Lão sư, vừa rồi Kha Viễn nói Từ Vân thích Kha Duệ."
Từ Vân: "..."
Kha Viễn: "..."
Toàn thể bạn học: "Oa nga ~~~ "
Thầy chủ nhiệm quay đầu, "Kha Duệ!"
"Kha Duệ đâu?" Hắn dùng sức vỗ bàn, đầu tóc rối bù lộn xộn không ngừng run rẩy, giống như một con sư tử gầy, "Kha Duệ đi đâu vậy? Chuông vào học đều reo rồi."
Lần này toàn thể bạn học cùng nhau trả lời: "Kha Duệ đuổi theo Hoàng Đào rồi!"
"..."
Trái tim yếu ớt của thầy chủ nhiệm bị đòn nghiêm trọng, Kha Viễn ngày ngày nhìn Từ Vân cười ngây ngô, Từ Vân thích Kha Duệ, Kha Duệ lại đi đuổi theo Hoàng Đào...
Nơi này thật sự là cấp ba sao? Vì sao quan hệ lui tới phức tạp như vậy?
Hoàng Đào một đường chạy tới địa phương không người phía sau trường học, Đào Nhiên đuổi tới, thở hổn hển nói: "Hoàng Đào đồng học, cậu đợi tôi một chút."
Hoàng Đào đứng ở dưới gốc cây lớn, nhìn tường viện trường học nói: "Đừng có theo tôi."
Đào Nhiên nói: "Sao đột nhiên cậu lại tức giận? Tôi nói sai gì sao?"
Hoàng Đào trong lòng ủy khuất, nàng há miệng một cái, chỉ là nói: "Không cần cậu quản."
"Tôi nhất định phải quản." Đào Nhiên đi tới kéo nàng, "Chúng ta trở về lớp học đi."
"Tôi đã nói không cần cậu quản!" Hoàng Đào xoay người hướng về phía Đào Nhiên rống to, "Cậu thật phiền, ai bảo cậu đi theo tôi?"
Đào Nhiên không nói gì, chỉ đứng như vậy nhìn Hoàng Đào, ánh mắt bi xót chính hắn cũng không phát hiện.
Hoàng Đào hét xong, phát hiện bản thân thật sự là quá đáng, bản thân có tư cách gì hét Kha Duệ? Nàng khó chịu nhìn Đào Nhiên một cái, ném câu xin lỗi, sau đó liền bắt đầu leo tường.
Đào Nhiên chỉ đứng như vậy nhìn Hoàng Đào, bóng cây đem bản thân cùng Hoàng Đào tách ra. Một người ở trong ánh mặt trời, một người ở trong bóng tối. Đào Nhiên nhìn Hoàng Đào leo nửa ngày không lên, hắn đi tới đưa tay nâng chân Hoàng Đào nói: "Cẩn thận một chút."
Hoàng Đào run một cái, sau đó cũng không nói gì, đạp tay Đào Nhiên liền leo qua tường. Lật qua được nàng quay đầu nhìn, thấy chỉ có tường viện loang lổ cũ kỹ, người thiếu niên kia bị cách ở bên kia tường. Hoàng Đào trong nháy mắt cảm thấy vô cùng cô độc, chạy trốn trường học thì thế nào, ở trường học cũng đâu có ai chú ý tới nàng?
Sau đó liền nghe thấy cái gì đó vang động, tiếp theo hoa mắt một cái, một người lấy tư thế vô cùng dứt khoát lưu loát nhảy xuống. Nhìn, không phải Kha Duệ thì còn ai? Đào Nhiên nửa ngồi chồm hổm dưới đất, đưa tay phủi một chút đỉnh đầu có hơi lộn xộn, hướng về Hoàng Đào cười nói: "Đang đợi tôi à?"
Hoàng Đào cắn môi một cái, xoay người không nói tiếng nào chạy.
Đào Nhiên liền chạy theo sau lưng nàng, chạy thật lâu, cũng không biết chạy đến nơi nào. Hoàng Đào cũng không biết có phải mệt mỏi hay không, nàng cuối cùng ngừng lại. Xoay người nhìn, Kha Duệ đứng ở sau lưng nàng không xa, duy trì vừa vặn khoảng cách một người, luôn luôn đi theo nàng tới nơi này.
Phát tiết lâu như vậy, Hoàng Đào cũng không kích động như trước đó nữa. Nàng hướng về Đào Nhiên nói: "Làm gì đi theo tôi? Cậu không đi học sao?"
"Không sao." Đào Nhiên lớn tiếng nói: "Dù sao tôi đều biết cả."
Hoàng Đào: "..." Trong chớp nhoáng này, Hoàng Đào lại có loại cảm giác buồn cười.
Đào Nhiên nói: "Cậu có phải là chưa ăn điểm tâm?"
"Cậu làm sao biết?" Hoàng Đào trợn mắt nhìn hắn.
Đào Nhiên nói: "Trước đó ở trong lớp, tôi nghe bụng cậu kêu."
Hoàng Đào cảm giác có chút khó chịu có chút xấu hổ, bộ dáng chật vật nhất của bản thân đều bị người này thấy được.
Đào Nhiên nói: "Muốn ăn cơm không? Tôi mời."
Hoàng Đào tuy rằng rất đói, vẫn mạnh miệng nói: "Tôi không cần cậu tội nghiệp."
"Coi như là cậu tội nghiệp tôi đi." Đào Nhiên ủy khuất nói: "Vốn dĩ sáng sớm đã chưa ăn bao nhiêu, đuổi theo cậu chạy lâu như vậy, tôi lại đói rồi."
Hoàng Đào lòng nói đáng đời cậu, nàng muốn nói tôi lại không bảo cậu đuổi theo. Nhưng mà lời đến khóe miệng lại trở thành, "Tôi không có tiền mời cậu ăn cơm."
Đào Nhiên liền cười, "Tôi nói rồi, tôi mời cậu."
Vừa vặn bên cạnh có một quán mì, Đào Nhiên liền kéo Hoàng Đào đang ỡm ờ tiến vào. Hỏi: "Ăn mì sợi hay mì cắt miếng?"
Hoàng Đào nhìn chằm chằm Đào Nhiên một hồi, trên mặt vị thiếu niên nàng không thấy được một tia không kiên nhẫn nào. Nàng hơi cúi đầu nói: "Mì sợi đi, nhỏ một chút."
"Được." Đào Nhiên nói: "Tới hai tô mì sợi, nhỏ một chút."
Sau đó hai người ngồi xuống, Đào Nhiên cầm hai chai nước uống, mở ra đem ống hút bỏ vào đưa cho Hoàng Đào, nói: "Chạy lâu như vậy, khát nước rồi."
Hoàng Đào tay cầm đồ uống uống một hớp, hỏi: "Tại sao cậu đi theo tôi ra đây?"
Đào Nhiên ừng ực ừng ực thoắt cái đã uống vào một nửa chai nước, hắn nghĩ một chút, quyết định nói ngay vào điểm chính: "Cậu thích Kha Viễn phải không?"
Hoàng Đào tay run một cái, mình che giấu không đủ sao? Đã bị hắn nhìn ra?
Đào Nhiên lại nói: "Cậu là chờ hắn đưa bữa sáng sao?"
Hoàng Đào bị Đào Nhiên nói trúng tâm sự, trong lòng ngột ngạt khó chịu, "Cậu có phải cảm thấy tôi vô cùng buồn cười?"
"Không cảm thấy." Đào Nhiên nói: "Tôi cảm thấy cậu rất thiện lương."
"Hả?" Hoàng Đào mặt mờ mịt nhìn Đào Nhiên, mình lộ ra thiện lương chỗ nào?
Đào Nhiên cười nói: "Kha Viễn tên này từ nhỏ được chiều quen, không quá biết nghĩ cho người khác. Hắn chỉ nghĩ Từ Vân không ăn điểm tâm vứt bỏ sẽ lãng phí, lại chưa từng nghĩ ngày ngày đem bữa sáng đưa cho một cô gái, đối cô gái kia mà nói ý vị như thế nào. Cậu biết được chân tướng không có đại sảo đại náo, chỉ một mình chạy đi phát tiết, tôi cảm thấy cậu rất thiện lương."
Muốn đưa tay lau nước mắt, nhưng lại không muốn để cho đối phương nhận ra mình khóc. Hoàng Đào rũ thấp đầu thật sâu, tóc ngăn ở trước mặt, nàng khóc tê tâm liệt phế, nhưng lại một tia thanh âm cũng không có. Đào Nhiên lôi hai trương khăn giấy đưa cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Khóc đi, tôi thay em trai xin lỗi cậu."
Hoàng Đào lau nước mắt nói: "Cậu dựa vào cái gì thay hắn nói xin lỗi, hắn lại không làm gì sai, là tôi tự mình đa tình."
Đào Nhiên liền nói: "Cậu có biết tại sao lần này thầy chủ nhiệm lại đột nhiên đổi vị trí chúng ta không?"
Hoàng Đào ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt hồng sưng sưng, "Tại sao?"
"Bởi vì tôi đi tìm thầy chủ nhiệm, yêu cầu thầy đổi vị trí của tôi với Kha Viễn." Đào Nhiên nói: "Tôi biết Kha Viễn làm cái gì, cũng biết đại khái cậu nghĩ làm sao, tôi không muốn để cho tiếp tục hiểu lầm nữa."
Hoàng Đào đem khăn giấy ném vào trong thùng rác, nói: "Vậy tại sao cậu không sớm nói cho tôi?"
"Mới vừa nhận thức liền nói với cậu những chuyện này, tôi cảm thấy có chút quá mạo muội." Đào Nhiên nói: "Hơn nữa tôi vốn là muốn để cho cậu từ từ hiểu chân tướng, để cho chuyện này lặng yên không tiếng động trôi qua. Mọi người dẫu sao còn nhỏ, chờ thời gian dài cậu không còn đem chuyện này để ở trong lòng, khi đó tôi tìm cậu, nói không chừng còn có thể làm hảo bằng hữu."
Hoàng Đào nói: "Là tôi phản ứng quá lớn sao?"
Đào Nhiên có chút khổ não nói: "Thành thật mà nói tôi thật không nghĩ cậu phản ứng lớn như vậy, tôi cho rằng cậu là một... cô gái kín đáo."
Hoàng Đào tâm tình hơi khá hơn một chút, nàng nghiêng đầu đi nói: "Thật là xin lỗi, làm rối loạn kế hoạch của cậu."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...