Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Đối với chuyện Từ Vân một mực không trúng thính của Kha Viễn, Đào Nhiên kỳ thực rất gấp rút. Bởi vì trong tiểu thuyết có một đoạn tình tiết như vầy, Từ Vân luôn không có biểu hiện gì với bày tỏ của Kha Viễn, hơn nữa trong lúc bạn bè truy hỏi nàng chột dạ nói láo là không thích Kha Viễn chút nào, nàng ghét Kha Viễn muốn chết.

Lời này vừa vặn bị Kha Viễn vụng trộm đưa Từ Vân về nhà nghe được, Kha Viễn thương tâm cực kỳ. Chán chường một đoạn thời gian thật lâu, trong thời gian đó Hoàng Đào luôn luôn bồi ở bên cạnh Kha Viễn. Kha Viễn biết được tình cảm của Hoàng Đào đối với mình, cam chịu suy sụp hỏi Hoàng Đào có nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ hay không. Hoàng Đào nào có chuyện không đáp ứng, bọn họ liền làm người yêu một đoạn thời gian.

Sau đó Kha Viễn phát hiện bản thân vẫn không thể quên Từ Vân, hắn hối hận, muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Từ Vân. Hoàng Đào từ lúc đó liền hoàn toàn hắc hóa. Tuy rằng tác dụng của nữ phụ ác độc bên trong truyện chính là chế tạo phiền toái cho nam nữ chính, xúc tiến tình cảm của bọn họ. Nhưng mà Đào Nhiên vẫn cảm thấy rất không đáng giá thay Hoàng Đào, Kha Viễn bởi vì thương tâm thất ý cam chịu sa ngã mới cùng Hoàng Đào cùng một chỗ. Nhưng không biết điều này đối với Hoàng Đào mà nói có ý nghĩa như thế nào, hắn căn bản không biết Hoàng Đào vì hắn bỏ ra cái gì, cũng không biết hắn phản bội mang tới cho Hoàng Đào thương tổn bao lớn.

Đào Nhiên đưa tay tới đắp bả vai Kha Viễn, Kha Viễn lập tức bùng nổ, "Đừng đụng tôi!"

"Đừng nói như vậy." Đào Nhiên nói: "Thời điểm ở trong bụng mẹ, hai chúng ta không mặc quần áo dính cùng một chỗ không biết bao lâu, khi đó cậu cũng đâu có ghét bỏ anh, còn bao giờ cũng kề cận anh."

Kha Viễn phát điên nói: "Trẻ sơ sinh biết cái gì a?"

"Làm sao không hiểu?" Đào Nhiên nói: "Anh nhớ rõ ràng, khi đó cậu bao giờ cũng thích rúc lại trong ngực anh, anh đẩy cậu cậu cũng không đi."

Kha Viễn phát điên: "Anh đừng có nói, tôi không tin, anh làm sao có thể còn nhớ chuyện phát sinh trong bụng mẹ."

"Anh dĩ nhiên nhớ." Đào Nhiên khẽ mỉm cười, "Đây chính là chênh lệch chỉ số thông minh."

Nghĩ đến chỉ số thông minh của Kha Duệ, lại nghĩ đến bản thân. Kha Viễn tuy rằng rất không tin, nhưng mà vẫn có một chút hoài nghi, chẳng lẽ bản thân trước kia thật thích kề cận Kha Duệ như vậy? Mẹ ôi, mới nghĩ thôi đã nổi da gà.

Đào Nhiên tiếp tục đắp bả vai Kha Viễn nói: "Nể tình cậu trước kia dính anh như vậy, anh sẽ dạy cho cậu làm sao theo đuổi con gái."

Kha Viễn mặt coi thường nói: "Con mọt sách như anh biết cái gì? Anh yêu bao giờ chưa?"

Đào Nhiên cười lạnh nói: "Dù anh chưa yêu cũng so với cậu biết nhiều, ít nhất năng lực hành động của anh mạnh hơn cậu."

Kha Viễn liền cười nói: "Ai tin a."

"Nếu không cậu cho là thầy chủ nhiệm đang yên đang lành tại sao đổi vị trí chúng ta?" Đào Nhiên đưa tay chọt chọt đầu Kha Viễn nói: "Dùng đầu nhỏ không sử dụng tốt kia của cậu để nghĩ thử xem, anh thật cao đến mức chắn tầm nhìn bạn học phía sau sao? Hay là vóc dáng cậu thật lùn hơn anh?"

Kha Viễn: "Anh mới lùn." Sau đó hắn không nhịn được liền nghĩ, chuyện đổi vị trí này hình như thật rất khả nghi, thật sự là Kha Duệ yêu cầu đổi vị trí sao?

"Anh tại sao phải làm như vậy?"

"Bởi vì anh phát hiện cậu thích Từ Vân." Đào Nhiên: "Anh nghĩ giúp cậu một chút."


Kha Viễn mặt biểu tình ngươi nghĩ ta ngốc à, "Anh cho là tôi sẽ tin tưởng anh sao?"

"Được rồi." Đào Nhiên đổi một lý do khác, "Bởi vì ngươi ngày ngày sáng sớm đưa bữa sáng cho Từ Vân phiền đến ta, cho nên dứt khoát liền để cho các ngươi ngồi chung, như vậy ngươi không làm phiền đến ai nữa."

"Xí." Kha Viễn: "Tôi biết ngay vừa rồi không phải lời thật lòng của anh."

Đứa nhỏ ngốc, đây cũng không phải là lời thật lòng của ta a. Đào Nhiên nói: "Bất quá ta cảm thấy ngươi và Từ Vân rất xứng đôi, ca có thể giúp ngươi."

Kha Viễn bỗng nhiên đỏ mặt, "Có thật không? Anh thật cảm thấy tôi và Từ Vân rất xứng đôi sao?"

"Đó là đương nhiên." Đào Nhiên nói: "Ngươi vẫn chưa tin cặp mắt của hạng nhất toàn trường này sao?"

Được rồi, đến từ tín nhiệm tự nhiên của học tra đối với học bá, Kha Viễn tin hắn.

Kha Viễn có chút mất tự nhiên nói: "Nhưng mà Từ Vân hình như không thích tôi lắm, anh nói xem tôi phải làm gì?"

"Há chỉ là không thích, quả thực chính là ghét." Đào Nhiên vừa đi vừa nói: "Nàng vẫn nghĩ rằng ngươi bỏ thêm gì trong bữa ăn sáng muốn hại nàng, ngươi nói xem nàng ghét ngươi hay không?"

"Hả?" Kha Viễn bi xót hô một tiếng, "Tại sao a?"

Đào Nhiên: "Còn không phải bởi vì lúc học lớp mười ngươi bao giờ cũng trêu cợt nàng..."

Hai người càng đi càng xa, ánh chiều tà vàng vàng chiếu vào trên người bọn họ, lại cũng tỏ ra thật hài hoà.

Sau khi vào nhà, Đào Nhiên nói: "Ba mẹ, con về rồi."

Kha Viễn cũng nói: "Con về rồi."

"Về rồi à?"

Ma ma ở trong phòng bếp nấu cơm, nàng có chút kỳ quái, hôm nay chúng nó vậy mà lại cùng nhau về.

Lên lầu, Kha Viễn sốt ruột vội đi theo Đào Nhiên vào phòng, "Anh nói một chút xem, tôi rốt cuộc nên làm như thế nào..."

Bắt đầu từ trường tiểu học hai người đã không hợp nhau, không sai biệt lắm đã được mười năm, bọn họ chưa từng vào phòng nhau. Vừa vào phòng Kha Duệ, Kha Viễn liền cảm giác có chút không được tự nhiên còn có chút mới lạ. Nhìn thấy mô hình bày trên bàn, Kha Viễn nói: "Anh cũng thích Transformer?"


"Anh ngươi không thể thích sao?" Đào Nhiên buông xuống cặp sách nói: "Nghe ta nói đây."

"Ờ." Kha Viễn tháo cặp sách xuống, tiện tay ném lên trên giường một cái.

Đào Nhiên lập tức xù lông, "Ai bảo ngươi đem cặp sách đặt lên giường? Bẩn chết rồi! Mau lấy đi mau lấy đi..."

Kha Viễn bị phản ứng kích động của Đào Nhiên dọa hết hồn, vốn dĩ định nổi giận, nhưng nghĩ tới mình còn đang cầu hắn, vì vậy im hơi lặng tiếng cầm cặp sách lên. Nhỏ giọng oán trách: "Có bệnh."

Đào Nhiên và Kha Viễn ngồi chung một chỗ, kéo rèm cửa sổ đối mặt luận đàm, Đào Nhiên nói: "Đầu tiên phải làm chính là, cởi bỏ hiểu lầm giữa hai người, hoặc là nói, hiểu lầm đơn phương của Từ Vân."

Kha Viễn: "Tôi nên làm như thế nào?"

"Nói thật." Đào Nhiên nói: "Nói rõ với nàng là ngươi thật nghĩ muốn tặng nàng bữa sáng, cũng không có thêm gì ở bên trong, hơn nữa nói xin lỗi hành động ấu trĩ của ngươi ở lớp mười."

Kha Viễn gãi đầu một cái, "Vậy là được sao?"

"Thái độ thành khẩn chút." Đào Nhiên nói: "Từ Vân là cô nương tốt biết lý lẽ, nàng sẽ hiểu."

Kha Viễn gãi đầu một cái nhìn Đào Nhiên nói: "Anh nói chuyện sao mà ra vẻ cụ non như vậy? Giống như lão già."

Đào Nhiên nâng tay lên, "Ngươi có tin ta đánh cho ngươi không già mà suy hay không?"

...

Ma ma nấu xong một bàn thức ăn, nàng cười nói với ba ba: "Ba nó sáng sớm uy hiếp đúng thật có hiệu quả, bọn nó hôm nay hình như không gây gổ cái gì nữa."

"Đương nhiên." Ba ba đắc ý nói: "Cũng không nhìn xem ta là ai, thằng thỏ con Kha Viễn kia, sớm đã nên thu thập."

"Phụt." Ma ma cười nói: "Nó là thằng thỏ con, chúng ta là cái gì?"

Ba ba vô lại nói: "Em là thỏ ma ma."

"Ha ha ha ha ha... Ghét..."


Ma ma cười một hồi, hướng về phía trên lầu kêu: "Xuống dùng cơm a!"

Đào Nhiên cùng Kha Viễn đồng thời, "Biết rồi!"

"..." Ba ba run tờ báo trong tay một cái, có chút kỳ quái nói: "Sao anh cảm giác chỗ nào không đúng?"

Sau đó hai vợ chồng liền nhìn thấy hai con trai từ trong cùng một gian phòng đi ra, mặt mỉm cười đồng thời xuống lầu. Kha Viễn nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi học đi."

Đào Nhiên: "Được a."

Ba mẹ: "..."

Trời nà, rốt cuộc xảy ra cái gì? Là xuất hiện ảo giác sao?

Bầu không khí bữa tối vô cùng vi diệu, hai vợ chồng ngày thường không thiếu sôi nổi giờ cũng an tĩnh lại. Ma ma làm cánh gà chiên ăn thật ngon, ba cái đã bị ăn mất hai cái, một cái nữa là hết rồi. Đào Nhiên nói: "Ngày mai làm nhiều cánh gà chiên một chút đi."

Ma ma cười nói: "Cánh gà chiên ăn ít một chút nga, dầu mỡ không thể ăn nhiều."

Đào Nhiên quệt quệt miệng, không thể thống thống khoái khoái ăn đồ mình thích là khó chịu nhất.

Kha Viễn nhìn Đào Nhiên một cái, liền nói: "Nếu không thì ăn miếng của em đi, em còn chưa kịp ăn."

"!!!"

Ba mẹ hai mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy chấn kinh. Sau đó bọn họ đi nhìn phản ứng Đào Nhiên, chỉ thấy Đào Nhiên một chút cũng không tức giận, chỉ là ghét bỏ nói: "Dính nước miếng của ngươi ta không ăn."

Ma ma thầm nghĩ, giờ thì chắc sẽ đánh nhau đi?

Liền thấy Kha Viễn bĩu môi nói: "Không ăn thì thôi."

Sau đó hai người tiếp tục ăn cơm, bầu không khí lại có điểm... ấm áp?

Ba ba lòng nói không tốt, hai đứa nó hòa hảo, vậy thì không có đất cho mình dụng võ nữa.

Cơm nước xong hai người lại cùng nhau chạy lên lầu, ma ma liền kêu: "Tiểu Viễn, đừng quấy rầy Tiểu Duệ học tập."

Kha Viễn bĩu môi một cái, Đào Nhiên nói: "Không sao, con dạy kèm nó học."

Ba ba: "Sáng sớm hôm nay em chuốc thuốc gì trong bữa ăn sáng?"


Ma ma mặt mờ mịt, "Không có a."

"Vậy sao đột nhiên chúng nó lại biến đổi rồi?" Ba ba đau lòng ôm đầu nói: "So với uống lộn thuốc còn kinh khủng hơn."

Sáng sớm hôm sau, trải qua một đêm học tập, Kha Viễn làm lại từ đầu xách bữa ăn sáng đi tới lớp. Hắn có chút xấu hổ nói: "Từ Vân đồng học, tôi mời cậu ăn điểm tâm."

Từ Vân cau mày nói: "Tôi không ăn."

"À... Cậu yên tâm, tôi không để đồ vật bên trong." Kha Viễn vừa nghĩ tới lời của Đào Nhiên vừa nói: "Tôi là nghĩ muốn nói xin lỗi, lúc học lớp mười tôi không nên kéo bím tóc cậu, cũng không nên vẽ hình lên áo cậu. Tôi luôn nghĩ muốn nói xin lỗi, nhưng mà không tìm được cơ hội."

Từ Vân thấy hắn biểu tình thành khẩn, lập tức liền tin tưởng, nàng có chút ngượng ngùng nói: "Đều qua rồi, với lại... cũng không phải đại sự gì."

Kha Viễn cười nói: "Vậy cậu có thể ăn bữa sáng của tôi chưa?"

Từ Vân cự tuyệt: "Không thể."

"Cậu lo tôi thả đồ vật sao? Tôi không có, không tin tôi ăn cho cậu nhìn."

"Không phải." Từ Vân buồn cười nói: "Tôi sáng sớm đã ăn sáng, không ăn được nữa."

"À, vậy à." Kha Viễn có chút ngại ngùng gãi đầu.

Nhưng mà bữa sáng đã mua lại không muốn lãng phí, vì vậy hắn theo thói quen cầm bữa sáng đi tìm Hoàng Đào.

Đào Nhiên nhìn thấy, lòng nói lại tới rồi, hắn ở ngay thời điểm Kha Viễn tới nói: "Thế nào? Từ Vân vẫn không ăn sao?"

Kha Viễn gãi đầu nói: "Nàng ăn sáng rồi."

"Ồ, vậy ngươi đem bữa sáng tới đây làm gì? Không muốn lãng phí nên cho anh ăn?" Đào Nhiên nói: "Ngươi quên sao? Anh cũng ăn sáng rồi."

Hoàng Đào sắc mặt tái nhợt ngồi tại chỗ, có ý gì? Là bởi vì Từ Vân không ăn, cho nên Kha Viễn mới đưa cho nàng ăn sao?

Kha Viễn nói với Hoàng Đào: "Cậu ăn đi."

Cũng không biết là nghĩ làm sao, Hoàng Đào hoảng loạn nói: "Không không cần... Mình... Mình cũng ăn rồi."

"Hả? Ờ." Kha Viễn có chút không quen, ở trong ấn tượng của hắn, Hoàng Đào hình như vĩnh viễn không ăn điểm tâm, mỗi lần nàng đều sẽ nhận lấy bữa sáng của mình. Bất quá hắn cũng không thèm để ý, Từ Vân không còn hiểu lầm mình nữa, nàng vừa rồi còn cười với mình.

Mà Hoàng Đào quả thật cũng không ăn điểm tâm, thói quen từ trước tới nay, nàng đã quen ở trường học nhận được một phần quà sáng đến từ Kha Viễn. Cho nên nàng luôn luôn bụng trống chờ, chờ phần lễ vật đưa cho mình kia.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui