Tường Vi một thân một mình đi vào trong Thập Vạn Đại Sơn, nàng mang theo không ít thứ, trên căn bản đều là dùng để đối phó yêu thú. Bên trong Thập Vạn Đại Sơn để cho người kiêng kỵ nhất chính là yêu thú, đã rất nhiều năm Thập Vạn Đại Sơn không một bóng người, nơi này thành thiên đường cho yêu thú.
Tu tiên giới ngầm thừa nhận quy luật, Nam Hoang thuộc về ma tu, Trung Châu hải ngoại thuộc về tu sĩ chính đạo, mà Thập Vạn Đại Sơn chính là của yêu thú.
Tường Vi thu liễm khí tức trên người, dè dặt cẩn thận đến gần dấu hiệu trên bản đồ, bí cảnh kia nghe nói có Phù Tang Mộc. Nhắc tới cũng là vận khí tốt, dọc đường đi cũng không đụng phải yêu thú gì khó dây dưa. Một số yêu thú nhỏ yếu, linh thức chưa khai bị nàng dùng thuốc bột dẫn ra, chỉ qua hai ngày nàng đã đến cửa vào bí cảnh.
Cửa vào bí cảnh là một nơi ở phía sau thác nước trên vách núi, Tường Vi buông ra thần thức cảm ứng chung quanh. Chung quanh cũng không có yêu thú nào, phía sau thác nước cũng không có động tĩnh. Nàng bay đến phía sau thác nước, cửa vào ở ngay trên vách tường phía sau thác nước.
Tim nàng đập vang bình bịch, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như là có nguy hiểm gì đang chờ nàng vậy. Nàng điều tức một hồi, để cho trạng thái bản thân đạt tới đỉnh phong, có chút căng thẳng là bình thường, Tường Vi vừa an ủi mình, vừa quan sát mặt tường.
Mẫu Đơn kỳ thực không hiểu rõ bí cảnh này, nàng có thể lấy được địa đồ chuẩn xác của bí cảnh cũng đã không tệ, cho nên Tường Vi cũng sẽ không trông cậy nàng có thể nói cho mình phương pháp tiến vào bí cảnh. Tường Vi đưa tay sờ tường, tường này sờ qua thì chính là tạo thành từ núi đá rất bình thường, không có linh khí cũng không cảm giác được trận pháp chập chờn, cửa vào thật sự ở đây sao?
Nàng kỹ lưỡng nhìn mặt tường này, tường rất bình thường. Chỉ là ở trên một khối đá màu xanh xám, có chạm trổ một con chim, tuy rằng không nhìn ra đó là chim gì, Tường Vi lại cố chấp cho rằng đây là Kim Ô, bởi vì chim Kim Ô là đậu trên Phù Tang Mộc.
Tường Vi nhìn chằm chằm con chim kia, nàng nhớ tới một ít bí cảnh từng gặp trước kia, trong đầu cũng tích lũy một ít phương pháp đi vào bí cảnh thường gặp. Nàng nghĩ một chút, nhẹ nhàng cắt ngón tay, đem máu đổ lên trên người chim. Sau đó liền đẩy một chút, không chớp mắt nhìn chằm chằm con chim kia.
Hồi lâu sau, chim không nhúc nhích chút nào tựa như đang giễu cợt nàng. Tường Vi cũng không nản lòng nhụt chí, nắm tay đè trên thân chim, bắt đầu rót linh khí về phía chim.
Đầu chim đưa con mắt ngây ngô vô thần nhìn Tường Vi, mặc cho Tường Vi đổi loại tư thế nào, rót linh khí nhiều hay ít, tốc độ nhanh hay chậm, nó đều không phản ứng chút nào. Làm nổi bật Tường Vi đầu đầy mồ hôi, tựa như một thiểu năng trí tuệ.
Tường Vi thử rất nhiều loại phương pháp, không chút tác dụng nào, nàng giận đến ngồi xuống bên mép tường. Khoanh chân ngồi ở phía trước tường, cứ như vậy nhìn chằm chằm con chim kia.
Con chim dùng cặp mắt vô tội lại mờ mịt đối diện Tường Vi, chốc lát sau, Tường Vi nổi giận đánh tới một quyền, "Ta cho ngươi nhìn!"
"Ầm!"
Chim đá bị đánh bể hóa thành một đạo nước xoáy, mang tí ti gió lạnh xuất hiện trước mặt Tường Vi. Tường Vi sửng sốt một chút, thầm nghĩ nàng chỉ là đơn thuần muốn đánh chim hả giận mà thôi, không ngờ vô tâm làm bừa mà lại thành công.
Xem ra ông trời vẫn là chiếu cố mình, Tường Vi mừng khấp khởi nhấc chân từ nước xoáy tiến vào bên trong.
Từ sau khi Tường Vi lên đường, Mẫu Đơn vẫn luôn cảm thấy tâm thần không yên. Nàng chờ ở Hợp Hoan Tông, mấy ngày trôi qua Tường Vi một chút tin tức cũng không có. Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Mẫu Đơn trong lòng nghĩ.
Tu sĩ và người phàm có rất nhiều chỗ bất đồng, trong đó có một cái chính là, trực giác của tu sĩ so với người phàm chuẩn hơn rất nhiều. Rất nhiều lúc có linh cảm một cái, là có thể trước thời hạn lẩn tránh nguy hiểm. Mẫu Đơn càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, nàng cho người đi tìm người trước đó cung cấp tin tức.
Đệ tử Hợp Hoan Tông vội vàng đi, nửa ngày sau trở lại nói: "Chưởng môn, người kia không có ở Luyện Hồn Tông, đã đi mấy ngày rồi."
Mẫu Đơn nói: "Có nói là muốn đi làm chuyện gì không?"
"Không nói."
Bất an trong lòng Mẫu Đơn mãnh liệt hơn, nàng phân phó, để cho mấy trưởng lão và đệ tử cùng đi Thập Vạn Đại Sơn tìm Tường Vi. Nghĩ một chút Mẫu Đơn vẫn quyết định đi Bồng Lai một chuyến, bởi vì nàng luôn cảm thấy chuyện Tường Vi tìm Phù Tang Mộc có liên quan Huyền Thanh, không biết rõ trong lòng nàng bao giờ cũng cồn cào.
Đào Nhiên làm Tường Vi tức giận bỏ đi, bản thân liền dự định ở Bồng Lai chờ chết.
Tin tức có liên quan Tường Vi Đào Nhiên vẫn hơi chú ý một ít, nghe nói sau khi nàng trở về vẫn luôn không đi ra. Có thể là đang bế quan, cũng có thể là đang nghỉ ngơi, bất kể như thế nào rời khỏi mình nàng trôi qua coi như bình thường, Đào Nhiên an tâm.
Hệ thống Tiểu Mỹ tính toán giúp Đào Nhiên, "Ký chủ dựa theo tốc độ suy bại của thân thể ngươi hiện tại, mấy chục năm sau sau liền sẽ nghẻo."
Đào Nhiên nói: "Cũng không chênh lệch lắm so với thời gian mấy thế giới trước, về sau ta có còn tiến vào loại thế giới này không?"
Tiểu Mỹ đỏ mặt nói: "Ký chủ, người ta không thể kịch thấu." (kịch thấu = spoil, lộ tình tiết)
"..." Không kịch thấu thì không kịch thấu, ngươi đỏ mặt cái gì.
Mẫu Đơn lần này không dám lặng lẽ lẻn vào Bồng Lai, bởi vì chuyện lần trước, nàng đã ở trước mặt toàn thể Bồng Lai nói qua, Hợp Hoan Tông và Bồng Lai hai phái giao hảo. Thử hỏi người của hai môn phái giao hảo đến cửa cần lén lén lút lút sao? Dĩ nhiên không cần.
Cho nên Mẫu Đơn rất tự nhiên từ cửa lớn đi vào, đứng ở Bồng Lai sơn môn chờ người Bồng Lai nghênh đón.
Người Bồng Lai thông thường đều không có chuyện gì làm, môn phái bình thường tài nguyên thiếu hụt, các đệ tử vì tự thân phát triển cũng cần đi ra tìm tài nguyên. Còn có môn phái không có tu sĩ lợi hại, vì để tăng cường thực lực môn phái, các đệ tử đều dồn hết sức lực tu luyện.
Bồng Lai có thể xem như đại phái số một số hai tu tiên giới, một cái tông môn ngồi ôm cả quần đảo hải ngoại, tài nguyên gì đó dư sức đủ. Trong môn phái tu sĩ cao cấp đi khắp nơi, từng người rảnh rỗi truy đuổi ở sau mông đệ tử xin dạy đệ tử bản lãnh. Từ đó có thể biết, nhàm chán tới trình độ nào.
Người một khi quá nhàm chán, liền sẽ trở nên rất bát quái. Mà Bồng Lai lại không có gì để bát quái, vì vậy đệ tử Bồng Lai Hách Uyển cùng hai vị nữ tu Hợp Hoan Tông vướng mắc yêu hận liền thành đề tài câu chuyện của mọi người. Mọi người rối rít suy đoán người Hách Uyển thích rốt cuộc là Mẫu Đơn hay Tường Vi, hay là Hách Uyển nghĩ muốn trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc?
Mẫu Đơn ở dưới tình cảnh này đi tới Bồng Lai, đương lúc nàng ở chỗ sơn môn tao nhã lễ phép nói yêu cầu gặp Huyền Thanh Kiếm Tôn, ánh mắt các đệ tử giữ cửa nhìn về phía nàng vô cùng vi diệu. Mang một chút đồng tình, mang một chút hiểu rõ, còn có một tia tiếc than?
Đệ tử giữ cửa xác nhận nói: "Mẫu Đơn chưởng môn, cô xác định người mình muốn gặp chính là Kiếm Tôn, mà không phải là người nào khác sao?"
Lời này hỏi kỳ quái, ta muốn gặp người nào ta không biết sao, còn cần ngươi nhắc nhở? Nhưng mà mình là một người lễ độ, Mẫu Đơn lần nữa nói: "Tại hạ quả thật có chuyện cầu kiến Kiếm Tôn, xin phiền thông báo một tiếng."
"Được, cô chờ." Đệ tử kia nói xong liền xoay người đi vào tìm chưởng môn.
Đệ tử còn lại như cũ nhìn chằm chằm Mẫu Đơn, Mẫu Đơn trước nay bất kể đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, theo lý thuyết đã sớm bị nhìn quen. Nhưng mà ánh mắt mấy đệ tử Bồng Lai này thật để cho người rất không chịu nổi, Mẫu Đơn da mặt dày như vậy lại bị nhìn đến toàn thân mất tự nhiên.
Mấy người đệ tử liếc mắt nhìn nhau, vô hình trung chọn lựa một đại biểu, đại biểu kia tiến lên một bước nói: "Mẫu Đơn chưởng môn cô biết không? Hách Uyển sư muội bị phạt ở Viêm Hoa Động đã lâu."
Mẫu Đơn ngẩn người một chút, nói: "Ta biết, Tường Vi trưởng lão có đề cập tới chuyện này."
"Cô không thấy thương tiếc sao?"
Mẫu Đơn lại sững sờ rồi, thầm nghĩ nàng cũng không phải đồ đệ ta ta thương tiếc cái gì? Nhưng mà bản thân và Hách Uyển tốt xấu gì cũng quen biết một trận, hiện tại thân ở Bồng Lai, nói chuyện không tiện quá lạnh nhạt, liền mê muội lương tâm nói: "Thương tiếc thì thương tiếc, nhưng ta là người ngoài..."
"Cô thương tiếc là đủ rồi." Người đệ tử kia mặt cảm động không thôi nói: "Cũng không uổng công Hách sư muội một mảnh tình thâm."
Mẫu Đơn: "???" Cái quỷ gì?
Bồng Lai chưởng môn vừa nghe Mẫu Đơn muốn tới thăm Huyền Thanh, chuyện đầu tiên nghĩ đến không khác biệt lắm với các đệ tử Bồng Lai, cho rằng nàng giả mượn bái kiến Huyền Thanh thực ra là đến thăm Hách Uyển. Cái ý niệm này vừa lòi ra, chưởng môn liền nghĩ đưa tay tát mình một cái. Hách Uyển và Mẫu Đơn là chuyện gì xảy ra người khác không biết, mình còn có thể không biết sao? Sao mà cũng bị bọn họ kéo chạy lên trời rồi?
Chưởng môn lạnh mặt nói: "Nàng bái kiến chính là Huyền Thanh sư đệ, cũng không phải ta, ngươi tới thông báo ta làm gì?"
Đệ tử kia liền nói: "Mẫu Đơn chưởng môn đến tột cùng là tới làm gì, mọi người không phải đều biết rõ trong lòng sao."
"..." Trong lòng biết rõ cái đầu ngươi.
Trời nà, Bồng Lai ta rốt cuộc là nuôi dưỡng một đám đệ tử như thế nào a? Tương lai Bồng Lai đáng lo oa.
Chưởng môn chỉ lỗ mũi mắng đệ tử kia một trận, sau đó nói: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau đi thông báo Huyền Thanh?"
Đệ tử choáng váng mê mang đi, Đào Nhiên nghe nói Mẫu Đơn tới rồi, trong lòng là không muốn gặp nàng. Bản thân muốn hoàn toàn đoạn tuyệt với Tường Vi, tốt nhất không cần cùng Hợp Hoan Tông có gì dính dáng nữa, nhưng mà ngộ nhỡ nàng có chuyện gì trọng yếu?
Đào Nhiên suy tư một chút, nói: "Mời nàng tới đây."
Mẫu Đơn đứng ở cửa bị một đám đệ tử Bồng Lai hỏi nhức đầu, những vấn đề này mỗi một vấn đề đều nhìn như bình thường nhưng lại ngấm ngầm thâm ý. Đáng tiếc Mẫu Đơn nàng không hiểu thấu đáo cái thâm ý này, nhân sĩ chính đạo đúng là phiền toái, các đệ tử trẻ tuổi như vậy lại cũng thích chơi thiên cơ.
Nàng bị một đường dẫn đến rừng trúc, thấy nàng tới rồi, Đào Nhiên mí mắt một chút cũng không nâng nói với đệ tử: "Ngươi đi xuống đi."
Sau khi đệ tử đi, hai người lập tức rơi vào trầm mặc.
Mẫu Đơn cười nói: "Nhiều ngày không thấy, Kiếm Tôn phong tư như cũ."
Đào Nhiên nói: "Tìm ta có chuyện gì không?"
"Quả thật có chuyện không phải trọng yếu lắm tìm Kiếm Tôn." Mẫu Đơn nói: "Trước khi Tường Vi trưởng lão hồi tông từng nhờ ta dò xét tin tức Phù Tang Cổ Mộc, sau khi nàng trở về, Phù Tang Mộc vừa vặn có tin tức, vì vậy cách đây không lâu nàng thu dọn một ít đồ đạc một mình đi tìm Phù Tang Mộc rồi."
Đào Nhiên không nhịn được nhíu chân mày một cái, không nghĩ tới Tường Vi lại đi tìm Phù Tang Mộc.
Mẫu Đơn lại nói: "Ta từng hỏi nguyên nhân nàng tìm Phù Tang Mộc, nhưng nàng chính là không chịu nói, ta đoán Kiếm Tôn có thể biết một hai, vì vậy liền lỗ mãng tới hỏi một chút."
Đào Nhiên không trả lời nàng, mà là hỏi: "Nàng ở nơi nào?"
"Hiện tại hẳn đang ở bên trong một bí cảnh của Thập Vạn Đại Sơn." Nói xong Mẫu Đơn có chút lo âu nói: "Có thể là đụng phải phiền toái gì, đã mấy ngày không có tin tức."
Đào Nhiên đột nhiên tim giật thót, một loại cảm giác vô cùng không tốt tràn ngập ở ngực.
Đào Nhiên nói: "Bí cảnh ở nơi nào? Đem bản đồ đưa ta, ta đi tìm nàng."
"Hm? Làm sao vậy?"
"Ta có một loại dự cảm xấu." Đào Nhiên nói.
Dự cảm của tu sĩ Đại Thừa kỳ có thể nói là thập phần linh nghiệm, Mẫu Đơn không dám trì hoãn, lập tức đem bản đồ bí cảnh Thập Vạn Đại Sơn kia đưa cho hắn. Đào Nhiên cầm bản đồ trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, Mẫu Đơn ở tại chỗ ngây người, lòng nói cho dù ngươi đi cũng phải mang ta đi chung chứ, đem bỏ ta ở nơi này như vậy là chuyện gì xảy ra?
Mẫu Đơn chuẩn bị một mình trở về Hợp Hoan Tông, trên đường đi gặp một số đệ tử Bồng Lai, rối rít nói: "Mẫu Đơn chưởng môn giờ liền đi sao a?"
Mẫu đơn gật đầu, "Đúng vậy."
"Không lại lưu một hồi sao?"
"Không được không được."
"Đi gặp Hách Uyển sư muội một chút đi mà."
Mẫu Đơn: "Nàng vẫn còn đang chịu phạt..."
"Không sao không sao, bọn ta mang cô đi."
Mẫu đơn: "Ớ..."
Tường Vi vào bí cảnh, lập tức cảm thấy không đúng. Bởi vì bộ dáng bí cảnh này giống như một ma tu động phủ, niên đại cũng không phải rất xưa, căn bản không giống như có Phù Tang Mộc. Lúc ấy nàng liền nghĩ, có thể phải đi một chuyến vô ích.
Ôm tâm tư ngộ nhỡ, nàng dự định đem bí cảnh này thu thập một phen hẵng nói sau. Bỗng nhiên từ phía sau lưng một đạo kình phong gào thét tới, Tường Vi không còn kịp suy nghĩ nữa, dựa vào trực giác tránh khỏi.
Sau lưng có người nói: "Thật không hổ là Tả hộ pháp, như vậy cũng có thể tránh thoát."
Tường Vi xoay người, liền nhìn thấy mấy người ở Ma cung trước kia. Sau khi Ma Đế không rõ sống chết những người này liền biến mất, không ngờ sẽ gặp ở nơi này. Tường Vi nói: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên là vì chờ ngươi rồi."
"Các ngươi đã sớm biết ta muốn tới?" Tường Vi vừa đề phòng, vừa nghĩ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
"Chúng ta đương nhiên biết ngươi muốn tới, chúng ta còn biết ngươi tới vì Phù Tang Mộc, mà mục đích ngươi tìm Phù Tang Mộc là vì cứu Huyền Thanh Kiếm Tôn."
Một loại dự cảm không lành xuất hiện, Tường Vi nhìn chằm chằm bọn họ.
Một người Luyện Hồn Tông trong đó nói: "Chúng ta nghe nói Hợp Hoan Tông tìm Phù Tang Mộc, liền biết nhất định là Huyền Thanh cần. Vì vậy ta liền cố ý tiết lộ tin tức cho Hợp Hoan Tông nói nơi này có Phù Tang Mộc, không nghĩ tới nhà ngươi ngu ngốc tin là thật."
Tường Vi nói: "Nói cách khác, nơi này căn bản không có Phù Tang Mộc?"
"Ha ha ha ha ha... Phù Tang Mộc? Trên đời căn bản không có Phù Tang Mộc, Huyền Thanh hắn cũng chỉ có thể chờ chết thôi."
Trong lòng Tường Vi một trận tuyệt vọng, cố nén không tan vỡ nói: "Các ngươi tại sao phải làm như vậy?"
"Bởi vì bổn tọa."
Thời điểm Ma Đế từ sau lưng bọn họ đi ra, Tường Vi thiếu chút nữa không nhận ra được. Nam nhân gầy gò hình hài kinh khủng như ác quỷ, thật sự là Ma Đế ban đầu kia sao?
"Rất bất ngờ đúng không? Nhìn thấy ta bộ dáng như này." Ma Đế hướng về Tường Vi toét miệng cười một tiếng.
Tường Vi lui về phía sau một bước, "Đế quân?"
"Vốn dĩ cái bẫy này là chuẩn bị cho Huyền Thanh và cả người Hợp Hoan Tông, không ngờ chỉ một mình ngươi tới." Ma Đế nói: "Bất quá không sao, trước hết giết ngươi, sau đó mang thi thể ngươi đi giết Huyền Thanh. Huyền Thanh không phải tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa, trước nay không lạm sát kẻ vô tội sao, ta ngược lại muốn nhìn thử xem sau khi nhiều người như vậy bởi vì hắn mà chết, hắn sẽ có biểu tình gì."
Tường Vi toàn thân một trận phát rét, làm sao bây giờ? Tuyệt không thể để hắn được như ý.
Đào Nhiên đi tới cửa bí cảnh, đang chuẩn bị bước vào, Tiểu Mỹ đột nhiên nói: "Aiz u, nam chính cũng ở bên trong."
"Cái gì?" Đào Nhiên nói: "Ngươi nói Ma Đế cũng ở đây?"
"Phải."
Đào Nhiên: "Tường Vi, có ở đó hay không?"
"Có."
Ma Đế mất tích đã lâu xuất hiện ở nơi này tuyệt đối không phải trùng hợp, Đào Nhiên đột nhiên nghĩ đến, loại vật như Phù Tang Cổ Mộc làm sao có thể nói xuất hiện liền xuất hiện. Nhất định là Ma Đế thả mồi, chính vì muốn đem bản thân dẫn tới, sau đó trả thù.
Lúc này bên trong nhất định không chỉ có một mình Ma Đế, tình huống Tường Vi cũng không biết thế nào rồi. Tiến vào chính là đưa dê vào miệng cọp, không vào ngộ nhỡ Tường Vi xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
Đào Nhiên đứng ở lối vào, gấp đến độ xoay vòng vòng.
Loại thời điểm này đã không có biện pháp gì tốt, Đào Nhiên nói: "Nếu ta và Tường Vi cùng chết ở bên trong, coi như hoàn thành nhiệm vụ không?"
"Không biết." Hệ thống nói: "Nếu thời điểm Tường Vi chết trong lòng có hận, cũng tính là hắc hóa, nhiệm vụ ký chủ liền thất bại."
"Vậy làm thế nào?" Đào Nhiên nhìn về phía hệ thống Tiểu Mỹ, "Ngươi có công năng gì có thể giúp được ta không?"
Mặt béo phì của Tiểu Mỹ bỗng nhiên xuất hiện nụ cười rất bỉ ổi, "Có a ký chủ, nhưng mà người ta cấp bậc không đủ, cần ký chủ tiêu phí một trăm điểm tích từ nhiệm vụ lần trước tới thăng cấp."
Đào Nhiên: "..."
Tường Vi khạc máu, chật vật ngã xuống đất, ngay ở thời điểm nàng sắp bị giết. Ma Đế bỗng nhiên nói: "Đợi một chút."
"Đế quân, làm sao vậy?"
Ma Đế nói: "Ta cảm nhận được khí tức Huyền Thanh ở bên ngoài bí cảnh."
Tường Vi trợn to hai mắt, nàng không biết Huyền Thanh tại sao lại tới. Nhưng nàng tuyệt đối không thể trở thành công cụ Ma Đế dùng để uy hiếp Huyền Thanh, nàng cắn răng đưa tay liền muốn đập chết mình.
Ma Đế đưa tay điểm gãy cánh tay Tường Vi, nói: "Lại nguyện ý vì Huyền Thanh đi chết, xem ra giữa các ngươi thật không bình thường a, hôm nay thật là quá nhiều kinh hỉ."
Đào Nhiên đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Tường Vi bị treo lên, hắn không nhịn được kêu một câu: "Tường Vi."
"Đừng tới đây." Tường Vi cúi đầu máu chảy đầm đìa, nói: "Ngươi đã nói không muốn có dính dáng gì với ta, nếu như ngươi nói chuyện giữ lời, vậy thì ngươi hiện tại đi ngay đi."
Ma Đế xuất hiện ở bên cạnh Tường Vi, đưa tay đè ở trên đầu Tường Vi, nói: "Chỉ cần ta nhẹ nhàng động một cái, ả liền sẽ hồn phi phách tán."
Đào Nhiên: "Ngươi không được động nàng!"
"Được a." Ma Đế lộ ra nụ cười tàn nhẫn nói: "Ngươi không phản kháng đi tới, ta liền không động nàng."
Tường Vi gào thét: "Đừng nghe hắn!"
Đào Nhiên nhìn Ma Đế, "Ngươi nói chuyện giữ lời?"
"Giữ lời."
Đào Nhiên nhìn Tường Vi, bước về phía trước một bước.
Một cây gậy đen như mực vụt đánh vào trên lưng Đào Nhiên, thủ hạ Ma Đế tay cầm hắc côn nói: "Hắc hắc, cầm gậy đánh Kiếm Tôn, chuyện này ta có thể khoe đến một ngàn năm."
Đào Nhiên không khống chế được thân thể lảo đảo đến phía trước mấy bước, khụ ra một ngụm máu tươi lẫn trong mảnh vụn nội tạng.
Tường Vi trong nháy mắt nước mắt liền chảy xuống, "Ngươi đồ đạo sĩ thúi này... Ngươi đi mau a!"
Đào Nhiên ổn định thân hình, miễn cưỡng đứng vững thân thể, tiếp tục đi về phía trước.
"Vút..."
Cây gậy kia mang thanh âm rít gió đánh vào trên đùi Đào Nhiên, đùi phải Đào Nhiên ngay lập tức liền cong thành một hình dáng đáng sợ, hắn quỳ một đầu gối xuống dưới đất, toàn thân đều không nhịn được phát run.
Ma Đế giống như phát hiện đồ vật gì mới lạ nói: "Nguyên tưởng rằng Kiếm Tôn vô dục vô cầu, không ngờ cũng sẽ động tình a. Đường đường Huyền Thanh Kiếm Tôn lại yêu một ma tu, buồn cười biết chừng nào?"
Tường Vi nhìn chằm chằm Đào Nhiên quỳ một chân trên đất, nước mắt xen lẫn vết máu từ trên mặt lăn xuống, "Ngươi không phải nói ta là ma tu, chúng ta không nên cùng một chỗ sao?"
"Ta không sao." Đào Nhiên miễn cưỡng cười một chút nói: "Nàng chờ ta tới cứu nàng."
Nước mắt mơ hồ hai mắt, Tường Vi nói: "Lần này bất kể chúng ta sống hay chết, ta đều tuyệt sẽ không buông ra chàng."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...