Thế giới hiện tại xã hội hỗn loạn, người bình thường sợ hãi người dị năng, người dị năng coi người bình thường là kẻ thù, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm.
Đào Nhiên đi theo Triều Phượng ở lại nơi đóng quân mấy ngày, mỗi ngày ở căn tin ăn thịt heo xào khoai tây.
Nói thật cũng không khó ăn, nhưng cũng thật sự là dễ ngấy.
Đào Nhiên ăn liên tục bốn ngày, thời điểm nhìn thấy thịt heo và khoai tây, sắc mặt liền so với khoai tây còn khó nhìn hơn.
Triều Phượng còn có thể không hiểu con mình sao? Hắn nhìn biểu tình Đào Nhiên liền biết, Triều Phượng nói: "Có phải là không ăn được?"
Đào Nhiên gật đầu, "Ừ."
"Không ăn được thì đừng ăn." Triều Phượng nói: "Ngày mai cùng ba đi ra ngoài."
Đào Nhiên mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Ba, có phải mang con ra ngoài ăn đồ ngon không?"
Triều Phượng yên lặng nhìn Đào Nhiên một cái, sau đó nói: "Ba là muốn cho ngươi cùng ba đi ra ngoài làm việc, mệt mỏi gần chết ngươi sẽ không cảm thấy không ăn được nữa."
Đào Nhiên: "..." Sao bảo thương con như mạng?
Đào Nhiên không dám làm trò nữa, đàng hoàng ăn cơm.
Hắn lau miệng chuẩn bị trở về lều ngủ, vô tình đụng phải một cô gái trẻ tuổi.
Vóc người nàng rất đẹp, sau khi thấy Đào Nhiên nàng rất vui vẻ, lặng lẽ kín đáo đưa cho Đào Nhiên hai viên kẹo trái cây.
Đào Nhiên cầm kẹo hướng về nàng cười một tiếng, nữ nhân cùng các đồng nghiệp cùng nhau đi ăn cơm.
Tiểu Mỹ nói: "Nữ chính vậy mà sẽ cho ngươi kẹo ăn aiz, lần này có phải ngay cả nữ chính ngươi cũng cùng công lược luôn một thể không?"
Đào Nhiên mặt đờ đẫn nói: "Ngươi xem nàng nhìn ta bằng ánh mắt nhìn con trai kìa, ta còn công lược con quỷ nga."
Tiểu Mỹ: "..."
Đến buổi tối Tiểu Mỹ đột nhiên nhắc nhở: "Ký chủ phải chuẩn bị sẵn sàng nga, nữ phụ và nam chính sắp xuất hiện rồi."
Đào Nhiên lấy làm kinh hãi, vừa ở trong lòng mắng chửi Tiểu Mỹ không nói sớm, vừa ngồi dậy đánh thức Triều Phượng bên cạnh.
Triều Phượng làm việc cả ngày, buổi tối chính là thời điểm mệt muốn chết, sau khi bị Đào Nhiên đánh thức lại không có nổi cáu mắng hắn đánh hắn, có thể thấy Triều Ca là ruột thịt.
Triều Phượng mắt buồn ngủ mông lung nói: "Làm sao vậy?"
Đào Nhiên nói: "Ba, chúng ta đi tiểu một chút đi."
"..." Đã mười mấy năm không dẫn Triều Ca đi tiểu Triều Phượng ngẩn ngơ, sau đó nói: "Ba không đi tiểu, ngươi đi đi."
"Ba ~" Đào Nhiên đáng thương nhìn Triều Phượng, "Bên ngoài đen, người ta sợ."
Triều Phượng: "..."
Triều Phượng không nhịn được nhìn kỹ con trai mình, người đột nhiên trở nên ẻo lả này thật sự là con trai mình sao?
"Ngươi làm sao vậy? Không bị bệnh chứ?" Triều Phượng hỏi.
Đào Nhiên không thuận theo không buông tha kéo cánh tay Triều Phượng, "Ba, ba liền theo con đi, con sợ mà."
Có khó chịu mấy thì cũng là con trai mình, Triều Phượng dù có quỳ cũng phải nuôi, vì vậy hắn mang Đào Nhiên ra khỏi lều.
Trên đất trống chen chúc đầy loại lều vải này, bên ngoài mỗi lều vải đều cài đặt thiết bị năng lượng mặt trời, ban ngày hấp thu nặng lượng mặt trời, đến buổi tối là có thể cung cấp điện.
Đây cũng là bị ép, xã hội bây giờ loạn thành như thế này, nhiên liệu cũng không dễ lấy như ngày xưa, dĩ nhiên chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp làm nhiên liệu.
Hai người đến nhà cầu phía bên kia, Đào Nhiên căn bản cũng không muốn đi nhà cầu, hơn nữa hắn cảm thấy cho dù trốn trong nhà cầu cũng không quá an toàn, càng huống chi bên ngoài nhiều người như vậy hắn cũng không nỡ lòng nhìn mọi người đi chết.
Triều Phượng ở sau lưng Đào Nhiên nói: "Muốn đi tiểu thì nhanh chút, lằng nhà lằng nhằng làm gì?"
"Ba." Đào Nhiên bỗng nhiên nói: "Con sợ."
Triều Phượng cảm giác trong một khoảnh khắc bản thân có hơi ngứa tay, nhưng mà hắn nhịn được, nín xuống tính tình nói: "Ba ở chỗ này, đừng sợ."
Đào Nhiên nói: "Nhưng mà vừa rồi con thấy một bóng đen đi qua."
Những lời này khiến cho da đầu Triều Phượng thoắt cái căng cứng, Triều Phượng nghiêm mặt nói: "Chớ nói bậy bạ."
"Là thật." Đào Nhiên nói: "Con thật nhìn thấy, cái bóng đen kia không phải người trong chỗ ở, bởi vì nó là phiêu qua."
Triều Phượng nhìn vào mắt Đào Nhiên, chỉ tiếc bây giờ sắc trời tối đen, hơn nữa Đào Nhiên diễn xuất hạng nhất, cho nên hắn cũng không nhìn ra cái gì.
Hắn không cho rằng Đào Nhiên đang nói dối, nhưng hắn không xác định Đào Nhiên có phải nhìn lầm hay không, nếu là thật hắn dĩ nhiên phải đi báo cáo cho sĩ quan.
Nhưng mà lỡ như là giả, hắn nói xong lại không phát sinh cái gì, bản thân có thể xem như làm nhiễu loạn trật tự hay không a?
Đào Nhiên nhìn Triều Phượng nói: "Ba, đi nói với lính gác đi.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà*, cho dù con nhìn lầm, nhiều lắm là bị mắng một trận thôi."
(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: vạn nhất là một phần vạn - ý là khả năng cực nhỏ - ngộ nhỡ, lỡ như.
Câu này nghĩa là không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy ra.
Triều Phượng lòng nói cũng đúng, hiện tại nhân khẩu phi thường quý báu, nhất là nam nhân tráng niên trẻ tuổi giống như bản thân và Đào Nhiên, càng là cần được bảo vệ, cho dù là báo láo quân tình nhiều lắm cũng chỉ bị mắng một trận.
Mắng một trận thì mắng một trận, cũng không thiếu miếng thịt.
Vì vậy Triều Phượng liền mang theo Đào Nhiên đi đến chỗ lính gác đêm, lính buổi tối đều mang theo mắt kính hồng ngoại nhìn ban đêm, xa xa đã nhìn thấy hai người đi tới.
Bọn họ bưng cây súng lên nói: "Làm gì?"
Đào Nhiên đi tới nói: "Chào binh ca ca."
Đào Nhiên tuổi không lớn lắm dáng dấp lại non, hơn nữa tận lực giả ngoan, rất dễ dàng lấy được hảo cảm của người khác.
Mấy người lính buông lỏng biểu tình, ngữ khí nhu hòa nói: "Có chuyện gì không? Có phải là buổi tối ăn chưa no?"
"Không phải." Đào Nhiên mặt ngoan ngoãn vô tội nói: "Vừa rồi em đi nhà cầu, nhìn thấy một bóng đen lềnh bềnh trôi qua, cho nên tới nói một tiếng."
Nghe vậy, các binh lính biểu tình ngưng trọng, nói: "Ngươi xác định ngươi không có nhìn lầm? Bóng người là thổi qua chứ không phải đi tới?"
"Em xác định." Đào Nhiên nói: "Người đi đường bả vai có nhúc nhích, nhưng mà người kia bóng dáng vô cùng bình ổn, tốc độ rất nhanh phiêu đi qua."
Cũng giống như Triều Phượng, các binh lính cũng không cho rằng Đào Nhiên đang nói láo.
Bọn họ hai mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó liền nói: "Ta đi xin ý kiến thủ trưởng một chút."
Còn chưa có động tác gì, bỗng nhiên một đạo ánh sáng mãnh liệt chiếu sáng toàn chỗ ở.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một trái cầu lửa thật lớn xuất hiện trên đất trống, giống như bỗng nhiên dâng lên một mặt trời vậy.
Binh sĩ chuẩn bị xin ý kiến thủ trưởng nói: "Mẹ nó, không còn kịp rồi."
"Địch tấn công!"
Cùng với một tiếng gào thét, mặt trời trên bầu trời ầm ầm nổ tung, vô số quả banh lửa rơi xuống, doanh trại trong nháy mắt liền hạ xuống một trận mưa hỏa hoạn.
Hai tên lính chia nhau nắm Triều Phượng và Đào Nhiên chạy vào trong nhà, đất trống bên ngoài đã ở giữa biển lửa.
Người ngủ say bị đánh thức, từ trong lều chạy ra, đủ loại tiếng kêu khóc kêu thảm vang khắp màn đêm yên tĩnh.
Đào Nhiên đánh hơi được mùi thịt nướng, Triều Phượng ở phía trước mới vừa bước vào nhà, một tiếng rít liền bay về phía Đào Nhiên.
Đào Nhiên nghĩ cũng không nghĩ, một cước đá văng người lính đang kéo mình, bản thân thì ngã về phía bên kia, một viên đá lớn ngàn cân treo sợi tóc đúng lúc đập vào vị trí hai người vừa đứng.
Triều Phượng mãnh liệt quay đầu, hô: "Triều Ca!"
Gã lính còn lại liều chết kéo Triều Phượng, "Không thể đi ra ngoài, ra ngoài chính là chết!"
Đá lớn chặn cửa, từ nơi này không vào được nữa.
Người lính bị Đào Nhiên đá văng cảm kích nhìn Đào Nhiên nói: "Cảm ơn, ta che cho, ngươi mau đi vòng qua phía sau, đi từ phía sau."
Nói xong người lính liền móc súng ra, Đào Nhiên lòng nói bản thân cũng không giúp được gì, ở lại chỗ này rất có thể sẽ lập tức ngủm, vì vậy hắn không chút do dự chạy.
Người dị năng tuy rằng không thể sinh đẻ hậu đại, nhưng mà lực chiến đấu đều rất mạnh.
Trừ ban đầu bị đánh trở tay không kịp ra, về sau người dị năng đối kháng lại kỳ thực cũng không ăn thua thiệt gì.
Bọn họ có dị năng mạnh mẽ, chỉ cần một số rất ít người là có thể tạo thành thương hại rất lớn, người bình thường mặc dù có vũ khí, nhưng mà tính giới hạn cũng lớn.
Lần này người dị năng rốt cuộc tới bao nhiêu người Đào Nhiên cũng không biết, nhưng mà hắn biết nam chính và nữ phụ nhất định đã tới rồi.
Hắn chạy về chỗ ở phía sau, thỉnh thoảng có hỏa cầu bay qua, hắn đều nhất nhất tránh ra.
Đôi lúc hắn quay đầu nhìn lại, phía sau là cả một biển lửa cùng tiếng súng, còn thi thoảng có điện quang sáng chói thoáng qua.
Dị năng của nam chính là sấm sét, cũng không biết đó có phải nam chính không.
Đào Nhiên chân chạy không ngừng, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu đen, hắn lẳng lặng đứng ở trước mặt Đào Nhiên, không thấy rõ tướng mạo.
Đào Nhiên lập tức nói: "Đừng giết ta, ta vẫn còn là trẻ con!"
Người nọ tựa hồ cười một tiếng, sau đó đi về phía trước mấy bước, Đào Nhiên thấy hắn phơi bày trần trụi nửa thân trên, da lộ ra ngoài đều hiện lên kim quang rực rỡ.
Là người dị năng kim loại!
Đào Nhiên lui về phía sau mấy bước, người dị năng kim loại hình như vô cùng coi người bình thường là kẻ thù, "Ngươi sợ? Các ngươi không phải cảm thấy bản thân giỏi lắm sao? Nói bản thân là người, nói chúng ta không phải người, trẻ con? Chúng ta không thể sinh con thì không phải là người? Ta chính là thích giết trẻ con, a ha ha ha ha..."
Đào Nhiên thầm nghĩ người này đoán chừng thần kinh không bình thường, hắn từ từ lui về phía sau.
Người kim loại kia hình như không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian, hắn liền vọt tới Đào Nhiên, một đôi bàn tay màu vàng vỗ về phía Đào Nhiên.
Nguyên tưởng rằng tiểu tử trước mắt nhất định bị hù sợ không dám nhúc nhích, nhưng Đào Nhiên bỗng nhiên né người trốn một cái, đồng thời chân mãnh liệt đá ra, đá vào ngang hông người kim loại.
Tuy rằng cái này đối với hắn căn bản không tạo thành thương tổn gì, nhưng mà hắn cũng lập tức đứng không vững, té lăn ra đất.
Đào Nhiên nhân cơ hội xoay người chạy, người kim loại phát ra một tiếng rống giận, bò dậy đuổi theo.
Đáng tiếc hắn chỉ là dị năng kim loại, cũng không phải dị năng tốc độ, trên phương diện chạy bộ không hề chiếm ưu thế hơn Đào Nhiên.
Đào Nhiên rất nhanh đã bỏ rơi hắn ở sau lưng, người kim loại kia trong lòng cực kỳ tức giận, nếu mình không phải biến dị kim loại, cho dù chỉ là biến dị thể lực, hắn cũng đã sớm bắt được tiểu tử kia kéo nó thành hai nửa rồi.
Ngay khi Đào Nhiên sắp từ nhà bên kia trốn đi, Tiểu Mỹ bỗng nhiên nói: "Ký chủ cẩn thận, nữ phụ ở trước mặt."
Đào Nhiên trong lòng thoáng lộp bộp, liền nhìn thấy một bóng dáng gầy nhỏ đứng phía trước.
Người kim loại phía sau cũng nhìn thấy, mừng rỡ nói: "Lão Quỳ, mau bắt tiểu tử kia!"
Mắt thấy trước có sói sau có hổ, bên trái bên phải đều là lửa.
Đào Nhiên thật nhanh ra quyết định chạy đến trước mặt Quỳ Thanh Thanh, sau đó ôm lấy Quỳ Thanh Thanh nói: "Tỷ tỷ mau cứu em! Phía sau có một đại thúc rất đáng sợ muốn giết em!"
Đang chuẩn bị bắt Đào Nhiên, lại bị Đào Nhiên đột nhiên tự chui đầu vào lưới, Quỳ Thanh Thanh: "..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...