Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Tần Khắc vốn dĩ đã tuyệt vọng, đột nhiên Đào Nhiên tới rồi, hắn nhớ lần trước Đào Nhiên một mình ngăn cản tất cả mọi người trong song tinh. Trong lòng giống như có một đoàn lửa đang cháy, trong nháy mắt liền đem lý trí hắn đốt cháy hết. Tần Khắc bắt tay Đào Nhiên nói: "Nàng còn ở bên trong, nàng ở bên trong phòng ngầm dưới đất của ngôi biệt thự lớn nhất kia."

Đào Nhiên vừa nghe Quỳ Thanh Thanh một mình ở lại bên trong mắt cũng sắp đỏ, lập tức phóng đến phương hướng kia. Lão Trương tê liệt trên đất khiếp sợ nhìn Tần Khắc, "Quỳ Thanh Thanh không phải chạy đi phương hướng khác sao? Lão đại tại sao ngươi lại nói như vậy?"

Áy náy to lớn làm cho Tần Khắc cơ hồ không dám cùng lão Trương đối mặt, Lão Trương nói: "Ta hiểu rồi, ngươi là muốn lừa Triều Ca đi, để cho hắn một mình đi cứu Chân Lăng."

Tần Khắc đỏ mắt, vẫn không nói lời nào.

Lão Trương xông lên một cước đem Tần Khắc đạp trên đất, "Ngươi sao có thể làm như vậy? Mạng của Triều Ca chẳng lẽ không quan trọng bằng Chân Lăng sao? Hắn là huynh đệ của chúng ta a!"

Tần Khắc bị đạp té xuống đất, hắn nằm trên đất không động đậy, Lão Trương giận cưỡi trên người hắn đánh hắn. Tần Khắc nói: "Ông đánh đi, nếu ông có thể thoải mái hơn một chút, cứ tùy tiện đánh."

Lão Trương đánh một hồi nước mắt chảy ra, "Ta có cái gì không thoải mái chứ, Quỳ Thanh Thanh làm sao bây giờ nha? Nàng cô đơn nhiều năm như vậy, thật vất vả có người mình thích..."

Tần Khắc đỏ mắt nói: "Ta có lỗi với nàng."

"Ngươi có lỗi nào chỉ với nàng." Lão Trương nhắm mắt lại nói: "Các huynh đệ không cần mạng tới đây cứu ngươi, ngươi chính là hồi báo như vậy. Cho dù Chân Lăng được cứu ra thì thế nào, ngươi còn có mặt mũi đối mặt Triều Ca đối mặt Quỳ Thanh Thanh đối mặt mọi người sao?"

Tần Khắc đỏ mắt không nói lời nào, hắn đương nhiên biết bản thân hèn hạ vô sỉ như vậy là không thể tha thứ, chỉ là hắn tuyệt không thể mất đi Chân Lăng. Bất luận như thế nào hắn cũng không thể để cho Chân Lăng xảy ra chuyện, nếu Quỳ Thanh Thanh trách hắn, hắn liền chết ở trước mặt Quỳ Thanh Thanh là được.

Đào Nhiên thật nhanh bay đến trú địa của thế lực song tinh, dọc đường đi nhìn thấy người thế lực song tinh phân thành vài nhóm ra ngoài đuổi theo. Hắn tận lực bay cao, chỉ có như vậy mới sẽ không bị bọn họ phát hiện. Chỉ là đến nơi thì nhất định phải hàng thấp độ cao. Nếu không không phát hiện được ngôi biệt thự kia.

Đào Nhiên đến trên bầu trời vùng trú địa, hắn hạ xuống quả nhiên nhìn thấy một ngôi biệt thự lớn. Ngôi biệt thự kia hiện tại đã tan tành, nhìn liền biết vừa có người mới kịch chiến bên trong.

Lúc này có người phát hiện Đào Nhiên, chỉ Đào Nhiên nói: "Trên trời có người!"


Không thể trì hoãn nữa, Đào Nhiên đáp xuống, vung tay lên một cái, mảnh vụn nơi phế tích đều bay lên đập vào đám người kia. Đào Nhiên nhảy vào trong biệt thự, mới nhìn cũng không thể phát hiện phòng ngầm gì, hắn hô một tiếng: "Quỳ Thanh Thanh!"

Không ai trả lời hắn, người tụ tập tới nơi này càng ngày càng nhiều. Đào Nhiên vừa tìm cửa vào, vừa phân tâm ngăn lại bọn họ.

Mỗi một người đến gần Đào Nhiên trong vòng ba mét đều sẽ bị ném lên bầu trời, không người nào có thể đến gần hắn. Tiểu Mỹ nhắc nhở: "Ký chủ, ngươi không kiên trì được bao lâu nữa đâu."

Đào Nhiên nói: "Ta không tìm được cửa vào phòng ngầm dưới đất, làm thế nào mới có thể trực tiếp đập xuyên mặt đất?"

Tiểu Mỹ cũng biết không tìm được Quỳ Thanh Thanh hắn sẽ không đi, liền nói: "Ngươi đem dị năng tập trung cùng nhau, giống như quả chùy đâm về phía mặt đất."

Đào Nhiên không nói hai lời đem tất cả dị năng tập trung đến một chỗ, nhóm người dị năng phát hiện Đào Nhiên không tiếp tục cản bọn họ, liền hô to một tiếng: "Hắn không kiên trì nổi nữa, xông lên a!"

Đào Nhiên hướng về mặt đất mãnh liệt đâm một cái, hắn cảm giác một trận choáng váng, một tiếng vang to lớn sau đó phòng ngầm dưới đất bị phá, nhưng mà bên trong căn bản không có Quỳ Thanh Thanh.

Quỳ Thanh Thanh ở nơi nào? Quỳ Thanh Thanh rốt cuộc ở nơi nào?

Quỳ Thanh Thanh trốn thoát, nàng một đường chạy như điên tới nhà máy bỏ hoang, nhìn thấy Lão Trương cùng Tần Khắc bọn họ chờ ở bên ngoài. Nàng vừa chạy vừa hô: "Đi thôi! Mau rời khỏi nơi này, chúng ta trở về thôn!"

Nhưng mà trả lời nàng chính là tất cả mọi người trầm mặc, Quỳ Thanh Thanh không hiểu ra sao, đi tới nói: "Làm sao vậy? Không phải đều trốn ra được sao, sao lại làm bộ mặt người chết này?"

Lão Trương nhìn Tần Khắc một cái, Tần Khắc đi tới trước mặt Quỳ Thanh Thanh rầm một cái quỳ xuống. Quỳ Thanh Thanh sợ hết hồn, lui về phía sau một bước: "Làm gì? Ơn cứu mạng trở về hẵng báo, bây giờ vẫn là rút lui trước đi."

Lão Trương đỏ mắt nói: "Vừa rồi Triều Ca tới."


"Hắn tới rồi?" Quỳ Thanh Thanh vòng vo một vòng, "Ở đâu?"

"Tần Khắc nói với hắn cô ở trong phòng ngầm dưới đất, hắn một mình đi cứu cô rồi."

Quỳ Thanh Thanh trước mắt tối sầm, Tần Khắc vội vàng đỡ nàng, nàng nói: "Ngươi tại sao lại nói như vậy? Ta trốn ra được, chúng ta cùng nhau trốn, ngươi biết ta không ở nơi đó!"

Tần Khắc không dám nhìn nàng, cúi đầu không nói lời nào. Lão Trương hận hận nhìn Tần Khắc nói: "Hắn muốn lừa Triều Ca đi cứu Chân Lăng, huynh đệ chúng ta ở trong lòng hắn tính cái gì a? Còn không bằng một nữ nhân cái gì cũng không phải."

Hết thảy đều minh bạch, Quỳ Thanh Thanh không thể tin nổi nhìn Tần Khắc, sau đó nói: "Không ngờ ngươi sẽ biến thành như vậy!"

Tần Khắc ngẩng đầu lên nói: "Thanh Thanh ngươi đừng lo lắng, Triều Ca hắn rất lợi hại, hắn có thể trốn ra được."

"Hắn sẽ không!" Quỳ Thanh Thanh hét lớn một tiếng: "Hắn không tìm được ta thì sẽ không trở lại!"

Nói xong Quỳ Thanh Thanh xoay người định xông trở lại, Lão Trương nhào tới ôm lấy Quỳ Thanh Thanh, "Lúc này cô không thể quay lại a!"

Đào Nhiên không ở bên trong phòng ngầm dưới đất nhìn thấy Quỳ Thanh Thanh, hắn cho rằng Quỳ Thanh Thanh bị bắt đi nơi khác. Hắn xoay người bắt một người nói: "Quỳ Thanh Thanh đâu? Các ngươi đem Quỳ Thanh Thanh bắt đi nơi nào?"

Trả lời hắn chính là vô số dị năng, vô số hỏa cầu băng cầu đập xuống, còn có sấm sét bổ xuống. Lồng bảo hộ dị năng của Đào Nhiên kiên trì không tới nửa phút liền bể nát, tuy rằng tránh né mau, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương. Một cánh tay của Đào Nhiên bị đốt đen như mực, Tiểu Mỹ nói: "Đi nhanh đi, ngươi không kiên trì được bao lâu."

Đào Nhiên nói: "Ta chết như vậy cũng không tính là tự sát đúng không?"

Tiểu Mỹ nói: "Nhưng ngươi vì nữ phụ mà chết, nàng liệu có hắc hóa vì ngươi không?"


"Không biết." Đào Nhiên rơi vào vòng vây trùng trùng, "Một nhiệm vụ cuối cùng, chẳng lẽ còn phải thất bại sao?"

Sắc trời dần dần đen lại, chỉ có bên trong trú địa của song tinh còn không ngừng lóe lên ánh sáng dị năng. Ở bên trong bóng tối cuồng dã, Quỳ Thanh Thanh một mình chạy về phía địa phương có tia chớp duy nhất kia. Tiểu Lưu người dị năng tốc độ đuổi kịp nàng, nói: "Cô đi cũng vô ích a, một mình cô cũng không cứu được hắn, ngộ nhỡ hắn còn phải phân tâm bảo vệ cô thì sao?"

Quỳ Thanh Thanh bỗng nhiên ngừng lại, lúc này nàng tuyệt không thể đi thêm phiền toái, chỉ là Đào Nhiên không nhìn thấy nàng thì sẽ không đi. Quỳ Thanh Thanh ngửa đầu, nhìn bầu trời đen như mực, tối nay trên trời một ngôi sao cũng không có.

Nàng hai tay chia đều trước ngực, một viên hỏa cầu đỏ như máu tụ tập trong lòng bàn tay, càng ngày càng lớn càng ngày càng lớn. Nàng điều khiển hỏa cầu từ từ thăng lên trời, hỏa cầu to lớn đỏ như máu tản ra nhiệt độ kinh khủng giống như một mặt trời treo trên không trung.

Tiểu Lưu sắc mặt tái nhợt nói: "Cô như vậy thật là quá nguy hiểm, cô đã dùng dị năng vượt mức, không thể lại tiếp tục vượt giới hạn!"

Hỏa cầu to lớn treo trên bầu trời, bỗng nhiên mãnh liệt nổ tung, giống như đốt nổ một quả pháo hoa to lớn đỏ như máu.

Dần dần không cầm cự nổi Đào Nhiên nhìn thấy, màu sắc đỏ như máu kia chỉ thuộc về một người. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn pháo hoa nở rộ trên trời kia, phạm vi như vậy uy lực như vậy, thật sự là người dị năng hệ hỏa làm được sao?

Đào Nhiên nhìn phương hướng kia, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, người dị năng chung quanh bị chấn lảo đảo lui về phía sau. Đào Nhiên phóng lên cao, biến mất trên bầu trời.

Quỳ Thanh Thanh vượt mức dị năng phóng hỏa cầu xong liền ngã xuống, Tiểu Lưu sợ hãi nhìn phương hướng trú địa, đỡ dậy Quỳ Thanh Thanh nói: "Tôi cõng cô trở về."

Quỳ Thanh Thanh ngăn cản Tiểu Lưu, nàng ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, Tiểu Lưu nhìn theo. Thật giống như có vật gì đang dần dần đến gần, Đào Nhiên nhìn thấy Quỳ Thanh Thanh, tinh thần không còn căng thẳng nữa, dị năng trong nháy mắt biến mất, hắn không nói tiếng nào rơi trên mặt đất, trên đất đập ra cái hố nhỏ.

Quỳ Thanh Thanh liền lăn một vòng xông tới, đem Đào Nhiên từ trong đất đào đi ra, sờ một cái thấy tim còn đập, liền tại chỗ thất thanh khóc rống lên.

Đương lúc nắng ban mai mờ sáng chim đều dậy kiếm ăn, đám người Lão Trương một đêm không ngủ đi ra, Quỳ Thanh Thanh chưa trở về Tiểu Lưu cũng chưa trở về, Triều Ca càng chưa trở về.

"Đi thôi." Lão Trương nói: "Không thể lại có người chết nữa."

Tất cả mọi người đều đỏ mắt xoay người đi, bọn họ giống như một đám bại tướng ủ rũ cúi đầu. Tần Khắc không nói gì cũng không động đậy, nhưng không ai nhìn hắn một lần. Cũng không biết hắn đang cố chấp cái gì, chỉ là đã không còn ai quan tâm nữa.


Đã từng là lão đại được mọi người kính yêu nay mất đi uy nghiêm, hắn so với một con chó hoang lưu lạc đầu đường còn không bằng.

"Đợi đã." Người dị năng não lực nói: "Tôi hình như nghe được thanh âm gì."

Mọi người lập tức canh gác, một trận thanh âm người xuyên qua bụi cỏ vang lên. Mọi người nhìn chằm chằm phương hướng lùm cây cao bằng một người kia.

Sau đó một người bước đi ra, Tiểu Lưu cõng Đào Nhiên trên lưng, trên tay bế Quỳ Thanh Thanh, trên mặt đều là vết máu bị cành cây vạch ra. Hắn nhìn các thân nhân trước mắt, kiên cường một đêm nước mắt hắn chảy xuống, "Chúng ta trở lại rồi."

Lão Trương bọn họ vội vàng đi qua đón người, Tiểu Lưu mất sức tê liệt té xuống đất. Trên người Đào Nhiên gãy mấy căn xương, Quỳ Thanh Thanh dùng dị năng vượt giới hạn quá nhiều đã hôn mê. Lão Trương ha ha cười lớn, "Đều sống là được đều sống là được, về nhà thôi, về nhà bảo Lông Mượt bắt heo rừng ăn."

Tần Khắc ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên mí mắt rung rung mấy cái liền mở ra, hắn liếc mắt nhìn thấy bóng dáng đứng trước mặt hắn.

Tần Khắc môi mấp máy mấy cái, nói: "Xin lỗi."

Đào Nhiên không nói gì, chỉ nói: "Chân Lăng không ở nơi này, nàng đã trở về chỗ chính phủ."

Tần Khắc nhìn Lão Trương bọn họ cõng Đào Nhiên Quỳ Thanh Thanh còn có Tiểu Lưu cùng nhau lên đường về nhà, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người bọn họ, nhưng hắn không cách nào gia nhập vào được nữa.

Lúc này tin tức trú địa của song tinh gặp phải tập kích đã truyền khắp các thế lực, nhóm người dị năng cảm thấy chuyện không thể kéo dài nữa. Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, lần đầu tiên giống như đại biểu thế lực dị nhân hướng toàn bộ chính phủ nhân loại tuyên chiến.

Lúc này vắc-xin của Chân Lăng cuối cùng thành công nghiên cứu điều chế ra được, nàng mang vắc-xin đàm phán với lãnh đạo cao cấp. Nhân loại không cần phải sợ người dị năng nữa, nhân loại và người dị năng đã có thể có cơ hội chung sống hòa bình.

Ống vắc-xin kia đặt ở trên bàn người lãnh đạo, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu ra quang mang lấp lánh.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P.s: Câu chuyện ở thế giới cuối cùng khép lại tại đây. Tiếp sau sẽ là phiên ngoại để hoàn kết tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui