Lúc rời khỏi nhà Tư Thiều thì đã trễ lắm rồi, người nhà Tư Thiều không để cho Tư Thiều tiễn hắn đi ra. Đây không phải là bày tỏ phản đối quan hệ của bọn họ, mà là hy vọng Tư Thiều có thể lãnh tĩnh lại một chút, tạm thời không gặp Đào Nhiên, hiểu rõ ý tưởng của mình.
Đào Nhiên một mình đi ra, phiến tiểu khu này đến buổi tối liền rất an tĩnh, hắn lấy điện thoại di động ra mở máy, Cảnh mẫu gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, trên căn bản đều là hỏi hắn lúc nào trở về. Sau đó chính là hỏi hắn làm sao vậy ở nơi nào, tại sao tắt máy.
Đã sắp mười một giờ, lúc này Đào Nhiên không muốn trở về lắm, nhưng ký túc xá cũng đã sớm đóng cửa.
Đào Nhiên một thân một mình đi trên đường, Trung Quốc có một điểm tốt, bất luận trễ thế nào đi nữa trên đường đều có người, cũng luôn có thể tìm được một cửa tiệm chưa đóng cửa.
Hắn đi vào một tiệm thịt nướng, bên trong còn không ít người, phần lớn đều là sinh viên giống như mình. Chỉ là trên căn bản đều đi từng đám từng đám, rất ít có người đi một mình giống như bản thân. Đào Nhiên gọi chút đồ nướng một mình ngồi uống bia, bởi vì bộ dáng quả thực nổi bật, không ít người đều thi thoảng nhìn hắn một cái.
Đào Nhiên ngoài mặt không chút để ý, kỳ thực trong lòng phiền chết. Không phải là nửa đêm một mình đi ra ăn nướng sao, không phải là không ai đi cùng sao, bộ chưa thấy qua à?!
Chờ lại có người nhìn tới, Đào Nhiên liền hung hăng trừng trở về. Hung ác tích lũy qua nhiều thế giới như vậy, trừng cho đối phương rợn cả tóc gáy, từng người chảy mồ hôi lạnh quay đầu lại, cũng không ai dám liếc mắt nhìn thêm nữa.
Vì vậy Đào Nhiên cứ thế một mực ở trong tiệm đến sáng sớm năm sáu giờ, đến tận lúc chủ quán nơi này muốn đóng cửa, nào có ai sáng sớm đi ăn nướng đâu?
Đào Nhiên rời khỏi cửa tiệm, liền trở về Cảnh gia.
Cảnh mẫu tối hôm qua luôn luôn chờ Đào Nhiên trở về, đến mười giờ vẫn còn chưa đợi được Đào Nhiên, nàng liền gọi điện thoại cho Trương mồm to. Biết được Đào Nhiên không ở phòng ngủ nàng liền càng lo lắng hơn, một hồi nghĩ con trai đều biết lừa gạt mẹ rồi, một hồi lại lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, cho đến rạng sáng mới không chịu nổi ngủ mất.
Đào Nhiên mở cửa, liền nhìn thấy Cảnh Minh đứng trong phòng khách nhìn mình.
Đào Nhiên nói: "Sớm như vậy đã thức dậy sao?"
"Ta vẫn luôn đang đợi ngươi." Cảnh Minh nói: "Tối hôm qua làm gì?"
"Không có gì, ở tiệm thịt nướng."
Cảnh Minh nói: "Cả đêm đều ngồi ăn nướng?"
"Đúng vậy." Đào Nhiên tiến tới nói: "Không tin anh ngửi xem?"
Cảnh Minh không có hứng thú ngửi hắn, ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên, thở dài nói: "Tiểu Dự, mẹ tối hôm qua chờ ngươi đến rạng sáng."
"Ừ." Đào Nhiên nói: "Chờ mẹ tỉnh rồi, em đi nói xin lỗi."
"Ngươi vẫn không rõ sao? Đây không phải chuyện nói xin lỗi." Cảnh Minh xoắn xuýt nói: "Ngươi bây giờ có phải cùng Tư Thiều cùng một chỗ?"
Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn Cảnh Minh: "Ai nói với anh?"
Cảnh Minh: "Ngươi đừng quan tâm là ai nói, ta chỉ hỏi ngươi có phải không..."
"Ai nói với anh?!"
Đào Nhiên đột nhiên nổi giận, hắn trợn mắt nhìn Cảnh Minh, giống như con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, "Anh tìm người tra tôi?!"
Một chút khí thế của Cảnh Minh liền bị đè đi xuống, hắn không muốn gây gổ với Đào Nhiên, liền nói: "Ta không có, là có một lần Bách Trân nàng ở trên đường thấy được."
"Thấy được? Ta chỉ từng cùng Tư Thiều đi ra ngoài một lần thì vừa vặn bị nàng nhìn thấy, vậy nàng thật đúng là ghê gớm a!"
Cảnh Minh: "Ngươi đừng nói nàng như vậy, nàng là chị..."
"Nàng cái gì cũng không phải." Đào Nhiên lạnh lùng nhìn Cảnh Minh.
Bởi vì thanh âm hai người có chút lớn, Cảnh mẫu và Mạnh Bách Trân đều đi ra. Mạnh Bách Trân nhìn thấy bộ dáng hai huynh đệ như thế này, suy đoán là Cảnh Minh đang dạy dỗ Đào Nhiên, liền nói: "Cảnh Minh anh đừng nổi giận với Tiểu Dự, hắn còn nhỏ, nhất định là bị người khác lừa gạt."
"Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện." Đào Nhiên lạnh lùng nhìn Mạnh Bách Trân nói: "Cô có bản lãnh a, tới nhà ta khích bác quan hệ người một nhà chúng ta, ta nói cho cô biết Cảnh gia chúng ta không thể nào để cho loại nữ nhân như cô vào cửa, trừ phi ta chết!"
Mạnh Bách Trân sắc mặt trắng nhợt, luống cuống nhìn Cảnh Minh.
Cảnh mẫu đi tới ôm bả vai Đào Nhiên nói: "Chuyện gì xảy ra, mới sáng sớm đã rùm beng, đói bụng không, ma ma làm đồ ăn cho."
Đào Nhiên hòa hoãn tâm tình một chút, hắn không nghĩ phát hỏa trước mặt Cảnh mẫu. Mạnh Bách Trân đứng ở một bên ủy khuất khóc, Cảnh Minh không nhìn nổi, liền nói: "Tiểu Dự ngươi nói kiểu gì vậy? Mau nói xin lỗi chị dâu ngươi."
"Cô ta không phải chị dâu ta, ta không thừa nhận." Đào Nhiên xoay người bình phục tâm tình, nói: "Mạnh tiểu thư vẫn là đi đi thôi, Cảnh gia chúng ta không hoan nghênh cô."
Mạnh Bách Trân nhìn Cảnh Minh, Cảnh mẫu từ phòng bếp đi ra nói: "Mạnh tiểu thư vẫn là đi trước đã, nhà chúng tôi có chút chuyện phải xử lý."
Mạnh Bách Trân ngạc nhiên nhìn Cảnh Minh, Cảnh Minh đối nàng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mạnh Bách Trân hiểu, nàng sậm mặt lại về phòng thu thập đồ đạc, sau đó lại sậm mặt rời khỏi. Cảnh Minh muốn đưa nàng đi, bị nàng cự tuyệt.
Cảnh mẫu vẫn còn ở phòng bếp, Cảnh Minh nói: "Con đi tắm đi, tắm xong đi ra ăn cơm."
Đào Nhiên thời điểm đang tắm cũng cảm giác mình không đúng, hắn trước nay đều sẽ không nổi giận, nhất là ở trong thế giới nhiệm vụ. Chờ hắn từ phòng tắm đi ra Cảnh mẫu đã làm xong điểm tâm để lên bàn, Đào Nhiên đi tới nói: "Xin lỗi."
Cảnh mẫu cười nói: "Nói cái gì vậy, ăn cơm đi."
Đào Nhiên áy náy húp cháo loãng, trong đầu vẫn tràn đầy chuyện vừa rồi. Hắn nói với Cảnh Minh: "Ca, xin lỗi, em không phải cố ý."
Cảnh Minh còn có thể thật sự tức giận người em trai này sao, hắn thở dài nói: "Không sao, ca ca luôn lo lắng ngươi tính tình quá nhu hòa, hôm nay biết ngươi cũng có lúc cáu kỉnh, ca cao hứng."
Tình yêu cùng bao dung của người nhà để cho Đào Nhiên càng áy náy, hắn bây giờ là Cảnh Dự, là thân nhân của bọn họ, hắn làm sao có thể tổn thương bọn họ. Ăn xong điểm tâm, ba người ai cũng không động đậy, cuối cùng vẫn là Cảnh Minh nói: "Bách Trân nàng thật không có tra các ngươi, ngày đó nàng có chuyện vừa vặn đi ngang qua trường học các ngươi, ở cửa trường học nhìn thấy các ngươi. Ngươi nói cho ca, chuyện này là thật sao?"
Đào Nhiên gật đầu một cái.
Cảnh Minh nhíu mày nói: "Ngươi biết đó, Tư Thiều nàng trước đó là..."
"Là vị hôn thê của anh chứ gì." Đào Nhiên nói: "Bây giờ không phải a."
"Nhưng mà nàng lớn hơn ngươi, hơn nữa ngươi không biết nàng rốt cuộc là hạng người gì..."
"Ta biết nàng là hạng người gì, ta rất rõ ràng." Đào Nhiên nói: "Nàng rất tốt."
Cảnh Minh nói: "Ngươi thật biết sao? Nếu nàng là một nữ nhân tốt, sẽ cùng ta giải trừ hôn ước chưa được mấy ngày đã liền cấu kết với em trai ta sao?"
Đào Nhiên vừa muốn nói cái gì, Cảnh Minh lại nói: "Nếu như nàng trước khi giải trừ hôn ước với ta đã cùng ngươi có cái gì, vậy thì nhân cách của nàng càng đáng giá suy nghĩ sâu xa."
Trong lòng Đào Nhiên một trận phiền não, không nhịn được nói: "Nhưng mà anh không phải cũng trong thời điểm cùng Tư Thiều có hôn ước đã cùng Mạnh Bách Trân cùng một chỗ, còn mang nàng đến trước mặt Tư Thiều diễu võ dương oai sao."
"Ngươi..."
Cảnh mẫu nói: "Tiểu Dự, sao lại nói chuyện với anh con như vậy?"
Đào Nhiên sắc mặt rất không tốt, Cảnh mẫu nói: "Mẹ biết Minh Minh làm không đúng, mẹ cũng luôn không đồng ý hắn và Mạnh Bách Trân. Nhưng con không thể bởi vì ca ca làm sai, liền phạm sai lầm giống như ca ca a."
"Cái này trước không nói, đệ đệ, ngươi hiện tại chỉ là một sinh viên, mà Tư Thiều đã tốt nghiệp, nàng so với ngươi lớn hơn năm tuổi. Bất luận là kinh nghiệm xã hội hay suy nghĩ đều phức tạp hơn ngươi nhiều, ngươi thật hiểu rõ nàng đang nghĩ gì sao? Ngươi biết các ngươi về sau phải đối mặt điều gì sao? Ca sợ ngươi về sau hối hận."
Đào Nhiên nói: "Ta sẽ không hối hận."
Cảnh mẫu thở dài nói: "Thiều Thiều đứa nhỏ này kỳ thực không tệ, mẹ cũng không phải nhất quyết muốn phản đối các ngươi, mẹ chẳng qua là cảm thấy các ngươi thật không thích hợp."
Đào Nhiên nói: "Con và nàng ở bên nhau rất vui vẻ."
"Người nhà nàng biết không?"
"Đã biết rồi."
Cảnh mẫu nói: "Bọn họ nói thế nào?"
Đào Nhiên không nói, Cảnh mẫu nói: "Bọn họ cũng không đồng ý?"
Đào Nhiên nói: "Bọn họ bảo con và Tư Thiều tạm thời không cần gặp mặt, tỉnh táo lại cẩn thận ngẫm nghĩ."
Cảnh Minh nói: "Ngộ nhỡ cuối cùng đáp án của Tư Thiều là chia tay, ngươi ở trước mặt chúng ta kiên trì như vậy, có nghĩ tới ý tưởng của Tư Thiều hay không."
Đào Nhiên sửng sốt một chút, hắn thầm nghĩ ý tưởng của Tư Thiều không phải là luôn luôn cùng bản thân cùng một chỗ sao, hắn tin tưởng Tư Thiều sẽ tiếp tục kiên trì.
Cảnh mẫu cùng Cảnh Minh nói Đào Nhiên thật lâu, bọn họ thậm chí muốn đem Cảnh ba gọi trở về nói chuyện với Đào Nhiên. Đến gần trưa cuối cùng cho đi, Đào Nhiên trở về phòng, bắt đầu gửi tin nhắn cho Tư Thiều.
"Rời giường chưa?"
Tư Thiều trả lời: "Đã dậy, thế nào rồi, a di biết chuyện chúng ta chưa?"
Đào Nhiên: "Ừ, mẹ biết rồi."
Tư Thiều khẩn trương nói: "A di có mắng anh hay không, anh còn tốt chứ?"
Đào Nhiên: "Không có, mẹ không nỡ mắng tôi."
Tư Thiều thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt, em lo quá, chờ đến khi có thể ra ngoài em liền đến gặp a di, đem hết thảy đều nói rõ ràng. Em là thật sự yêu anh, so với lúc trước thích ca ca anh còn yêu anh hơn, chỉ cần chúng ta vượt qua cửa ải này, hết thảy đều sẽ tốt lên."
Đào Nhiên nở nụ cười, trong lòng có an ủi. Hắn rất không thích cảm giác đơn độc anh dũng chiến đấu, Tư Thiều nói như vậy hắn có cảm giác như bản thân không chỉ một mình.
Tư ma ma ở nhà than ngắn thở dài, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Cảnh mẫu. Hai người mẹ nói chuyện thật lâu, Tư Kỳ được nghỉ học lặng lẽ nghe thật lâu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Đào Nhiên.
Đào Nhiên nhìn thấy số điện thoại xa lạ, trong lòng nghĩ ai quảng cáo thật không biết chọn thời điểm, bản thân đang phiền đây. Vì vậy hắn liền cúp điện thoại, ai biết đối phương vẫn thật cố chấp, liên tiếp cúp mấy cuộc điện thoại vẫn si tâm không đổi gọi tới.
Đào Nhiên nhận nghe điện thoại nói: "Ngươi cứ muốn để ta mắng ngươi có phải không?"
"Con bà nó, treo điện thoại ta thì thôi còn muốn mắng ta?" Giọng đối phương vô cùng bất mãn.
Đào Nhiên sửng sốt một chút, "Tư Kỳ?"
"Nếu không thì sao?" Tư Kỳ cả giận nói: "Nếu không anh nghĩ là ai?"
Đào Nhiên trầm mặc một hồi, nói: "Chuyện gì?"
Tư Kỳ: "Không có việc tôi không thể tìm anh sao?"
Đào Nhiên không rảnh phản ứng một đứa con nít thời kỳ ngáo đá, hắn nói: "Cậu rảnh đến phát hoảng có phải không, sáu bộ đề thi làm xong rồi sao?"
Hắn rõ ràng nghe được đối diện ĐM một tiếng, sau đó Tư Kỳ nói: "Tôi là tới giúp anh và chị tôi, có thể đừng nhắc đến tập đề thi khóc tang của anh hay không."
Đào Nhiên: "Cậu dự định làm sao giúp?"
Tư Kỳ thật giống như đang trốn ở chỗ nào, hắn nhỏ giọng nói: "Vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại cho mẹ anh, hai người thương lượng thật lâu, đều đang nói làm sao chia rẽ các người. Mẹ tôi còn đề nghị, nói đem anh ra nước ngoài du học, sau đó thừa dịp anh không ở đây nàng đem chị tôi gả đi."
Đào Nhiên nói: "Kế hoạch ác độc như vậy?"
"Còn không phải sao?" Tư Kỳ nói: "Anh cũng tuyệt đối đừng khuất phục nha, chị tôi còn đang ngây ngốc chờ anh mà."
Đào Nhiên buồn bực nói: "Cậu không phải hận chết tôi sao? Sao bây giờ còn giúp tôi?"
Tư Kỳ thầm nói ta hiện tại giúp không phải là giúp, ngươi và tỷ ta yêu nhau không phải yêu thật. Hắn vẫn chờ nhìn xem lúc Đào Nhiên biết được mình là thế thân sau đó thương tâm muốn chết, vì vậy hắn nói: "Đó là ân oán cá nhân giữa chúng ta, hẳn không nên bởi vì cái này mà phá hỏng hạnh phúc của chị tôi đúng không?"
Đào Nhiên nhìn với cặp mắt khác xưa nói: "Được a nha, không nghĩ tới cậu còn thông tình đạt lý như vậy."
Tư Kỳ: "Anh thật coi tôi là tiểu thí hài không hiểu chuyện sao nha?"
Đào Nhiên lòng nói ta chính là nghĩ như vậy, Tư Kỳ nói: "Về sau có chuyện gì anh cứ hỏi tôi, ngàn vạn lần đừng giống như tiểu thuyết phim ảnh có chuyện gì giấu ở trong lòng không nói, đến lúc đó hiểu lầm sẽ càng ngày càng lớn. Anh biết mà, mấy người phụ nữ trung niên này phim máu chó xem nhiều rồi, loại thủ đoạn này chơi hết trò này đến trò khác."
Đào Nhiên giật giật khóe miệng một cái, nói: "Vậy thật là cảm ơn cậu."
"Không sao, đây đều là tôi nên làm." Tư Kỳ nói: "Tình huống anh bên kia như thế nào?"
Đào Nhiên nói: "Mẹ tôi cũng không cho tôi gặp chị cậu, chuyện du học còn chưa nói, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho các người."
Tư Kỳ cảm giác trên người mình gánh vác sứ mệnh nặng nề, hắn nói: "Được, anh phải biết trong hai nhà chúng ta còn có tôi ủng hộ hai người, hai người không phải đang đơn độc chiến đấu."
Cũng không biết hắn từ nơi nào học được lời như vậy, cả cái mặt Đào Nhiên đều co quắp. Để điện thoại di động xuống, hắn đẩy cửa phòng đi ra, cơm trưa đã sắp làm xong, Cảnh Minh nói: "Ba sắp trở về cùng chúng ta ăn cơm, ngươi đi rửa tay đi."
Đây là lần đầu tiên sau khi Đào Nhiên chuyển kiếp tới gặp được Cảnh Dự ba ba, Cảnh ba là nam nhân trung niên rất anh tuấn rất có khí thế, vóc người giữ vô cùng tốt, mặc toàn thân tây trang màu đen, trên người tản ra một loại áp lực.
Một nhà bốn miệng ngồi ăn cơm chung, Cảnh ba có lời nói thẳng: "Ngươi bây giờ cùng vị hôn thê trước của anh ngươi xả cùng một chỗ?"
Đào Nhiên coi nhẹ áp lực của hắn nói: "Không phải xả cùng một chỗ, là đang kết giao."
Cảnh ba nói: "Ta sẽ không đồng ý các ngươi cùng một chỗ, chuyện này không thương lượng, cho dù ngươi tự hủy hoại cũng vô ích. Ngươi bây giờ không có nguồn kinh tế vẫn còn đang đi học, ta có rất nhiều biện pháp thu thập các ngươi."
Đào Nhiên nói: "Ba có thể thử một chút xem, bắt đầu từ hôm nay cắt đứt sinh hoạt phí của con."
Cảnh ba nói: "Không không, ngươi nghĩ quá đơn giản, ta biết Tư Thiều có năng lực kiếm tiền. Ta muốn nói là, ta có biện pháp để cho các ngươi ngay cả cơ hội làm việc kiếm tiền cũng không có, trừ phi các ngươi đi ra phố xin cơm, nếu không dù các ngươi có đến công trường dọn gạch, ta cũng có thể làm cho các ngươi không làm được."
Đào Nhiên: "..."
Cảnh ba nói: "Ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng nói tiếp."
Đào Nhiên nói: "Ba đều có thể đồng ý ca ca và Mạnh Bách Trân, tại sao không thể đồng ý con cùng Tư Thiều?"
Cảnh ba: "Ai nói ta đồng ý hai người bọn họ?"
Cảnh Minh: "..."
Đào Nhiên mừng rỡ nói: "Nhớ lời ba nói đó, trừ phi Cảnh Minh và Mạnh Bách Trân hoàn toàn cắt đứt, nếu không con sẽ không chia tay với Tư Thiều."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...