Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

"Rất nhiều người đều nói như vậy." Smith vẫn duy trì nụ cười kia, "Nhưng đến cuối cùng, các nàng đều trở thành biến thái giống như ta."

Diệp Ngạo Thiên biết một khi bị Smith bắt, bản thân khả năng vĩnh viễn không tìm về được thứ mình muốn. Nàng lui về phía sau một bước, đụng phải người một tên to con. Nàng còn chưa kịp trốn ra, bả vai liền bị một cánh tay vai u thịt bắp giữ lấy.

Smith nói: "Không được phản kháng nữa, bởi vì ngươi phản kháng cũng vô ích."

Ngay vào lúc này hắn phát hiện ánh mắt sáu người đối diện đều không đúng, giống như vượt qua bản thân nhìn về nơi nào đó phía sau mình. Smith xoay người nhìn, liền thấy một nam nhân toàn thân bọc đồ đen bó sát người đứng ở phía sau. Hắn nhìn nam nhân kia, ánh mắt xuyên thấu qua mắt kiếng nhìn mình.

Smith miễn cưỡng cười nói: "Lão huynh, đùa gì thế? Ngươi đang đóng vai sát thủ Ôn Nhu sao?"

Nam nhân kia dùng thanh âm khàn khàn nói: "Smith phải không? Có người tiêu tiền mời ta giết ngươi." Nói xong liền giơ tay lên, trên tay đang cầm một thanh đao hình dáng kỳ lạ.

Trên mặt Smith lộ ra sợ hãi, "Không... Ngươi không thể như vậy, ta cũng có tiền... Các ngươi mau cứu ách..."

Máu tươi từ trên cổ Smith phun ra ngoài, Đào Nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn năm tên kia, Smith tuyệt vọng ngã xuống.

Lão bản đều chết rồi, bọn họ còn tiếp tục sống ở chỗ này làm gì? Năm gã lực lưỡng chạy té cứt té đái, Diệp Ngạo Thiên nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên xoay người đi.

"Chờ đã!" Diệp Ngạo Thiên đuổi theo.

Đào Nhiên không nói gì, chỉ thả chậm bước chân.

Hai người một đuổi một chạy, bất tri bất giác Diệp Ngạo Thiên liền bị Đào Nhiên dẫn tới một ngõ hẻm. Đào Nhiên đứng ở trong ngõ hẻm, hướng về Diệp Ngạo Thiên nói: "Tại sao đuổi theo ta?"

Diệp Ngạo Thiên thở hào hển nói: "Ta muốn thỉnh ngươi làm một chuyện, không phải bảo ngươi giết người, ta là muốn ngươi..."

Đào Nhiên xoay người nhìn nàng, "Tiền đâu?"

Diệp Ngạo Thiên trầm mặc một chút, nói: "Nếu ngươi làm xong chuyện này, ta sẽ trả cho ngươi một tờ chi phiếu trống."


"Ta trước nay không miễn phí làm việc cho người." Nói xong Đào Nhiên muốn đi.

Diệp Ngạo Thiên bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay Đào Nhiên, "Ngươi biết ta là ai mà, đừng làm bộ như không nhận thức ta. Chuyện của ta ngươi biết rồi đúng không, ta bị hãm hại, chỉ cần ngươi giúp ta tra ra chân tướng, vậy thì ta sẽ có tiền, ta sẽ không để ngươi thua thiệt."

Đào Nhiên không nhìn biểu tình của Diệp Ngạo Thiên, hắn đẩy tay Diệp Ngạo Thiên ra, sau đó leo tường đi.

Sau khi Đào Nhiên đi Diệp Ngạo Thiên ngơ ngác đứng trong ngõ hẻm, nàng không biết bản thân phải làm gì, cũng không biết bản thân nên làm như thế nào. Thực tế đả kích nàng thành một khối sắt không biết rơi lệ, nàng ngồi chồm hổm dưới đất hồi lâu, không chảy ra một giọt nước mắt nào, sau đó nàng gọi một cú điện thoại.

Đào Nhiên chạy một khoảng cách thì nhận được điện thoại của Diệp Ngạo Thiên, hắn cởi ra trùm đầu dùng thanh âm của mình nói: "A lô."

Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh, là tôi."

"À, hôm nay vẫn thuận lợi chứ?"

"Không thuận lợi lắm." Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh anh có thể tới đón tôi không?"

"Dĩ nhiên có thể, cô ở đâu?"

...

Đào Nhiên cúp điện thoại, cởi xuống bộ đồ bó sát người, sau đó tìm xe mình rồi mới lái đi đón Diệp Ngạo Thiên. Thời điểm hắn tìm được Diệp Ngạo Thiên, nàng đang đứng ở ven đường, dưới ánh mặt trời buổi trưa bóng nàng rất ngắn. Đào Nhiên lái xe ngừng ở bên cạnh nàng, hắn cố ý nhìn một chút, Diệp Ngạo Thiên sắc mặt bình tĩnh, mắt không thấy sưng đỏ chút nào, chứng tỏ sau khi mình rời khỏi nàng cũng không khóc hay phẫn nộ gì đó.

Đào Nhiên quay cửa xe xuống nói: "Lên đây đi."

Diệp Ngạo Thiên ngồi ở đằng sau, Đào Nhiên chỉ có thể từ trong gương nhìn mắt nàng, hai người trong chốc lát đều không nói gì.

Sau đó Diệp Ngạo Thiên chủ động mở miệng nói: "Anh nói đúng."


Đào Nhiên: "Cái gì?"

"Đồng sự kia của tôi quả nhiên là kẻ lường gạt, hôm nay tôi bị lừa đi khảo hạch, kết quả bọn họ đặt máy thu hình lỗ kim trong phòng thử đồ. Cho dù là người nhận thức cũng sẽ lừa gạt nhau, càng huống chi là người không nhận thức, tôi sẽ không mắc lừa nữa."

Diệp Ngạo Thiên hiện tại trạng thái rất không đúng, Đào Nhiên không dám tiếp tục kích thích nàng, liền nói: "Vậy cô còn ổn chứ? Cần tôi giúp một tay không?"

"Anh có thể tới đón, tôi đã rất cảm tạ rồi." Diệp Ngạo Thiên ngừng một chút nói: "Tiên sinh, có thể gặp được anh là vận may của tôi."

Đào Nhiên nhếch mép một cái không nói gì, sau khi hai người trở về Diệp Ngạo Thiên bắt đầu quét dọn cho ngày hôm nay. Nàng làm việc vô cùng nghiêm túc, một chút cũng không phiền não hay không tình nguyện như trước đó.

Đào Nhiên cảm thấy bầu không khí có điểm lạ, hắn đến phòng bếp: "À, tối nay vẫn là để tôi nấu cơm đi."

Diệp Ngạo Thiên thu thập xong dụng cụ quét dọn, đi theo Đào Nhiên vào phòng bếp nói: "Dạy tôi làm cơm đi."

Đào Nhiên chính đang lấy ra mấy quả trứng gà từ trong tủ lạnh, nghe vậy có chút bất ngờ nói: "Cô xác định?"

"Tôi xác định, đây vốn chính là công việc của tôi, mặc dù tôi không biết, nhưng mà có thể học." Diệp Ngạo Thiên rất nghiêm túc đứng ở bên cạnh Đào Nhiên.

"Được rồi." Đào Nhiên lòng nói cô học được tôi cũng có thể tiết kiệm chút việc, hắn nói: "Cô muốn học món ăn gì?"

"Anh làm gì tôi liền học cái đó, mỗi ngày học một chút, sớm muộn tôi có thể học được toàn bộ."

Đào Nhiên đem thịt rửa sạch sẽ cắt thành khối, nói: "Vậy món ăn đầu tiên cô học chính là thịt kho, cô thích ăn thịt kho không?"

Làm thịt kho trọng yếu nhất là độ lửa, độ lửa không tới thịt không thể nấu chín nhập vị, ăn không ngon. Độ lửa quá mức, thịt nấu lỏng ra cũng không dễ ăn. Đào Nhiên rất nghiêm túc dạy Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên cũng rất nghiêm túc học. Nàng nhìn gò má Đào Nhiên bị ánh lửa chiếu lên, hỏi: "Tại sao anh lại biết làm thức ăn nước Cộng Hòa?"


Đào Nhiên mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: "Bởi vì tôi đã từng ở nước Cộng Hòa sinh sống một đoạn thời gian rất dài, tôi thích thức ăn ngon nơi đó, cho nên có chuyên môn đi học qua."

Diệp Ngạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Thức ăn tối nay rất phong phú."

Đào Nhiên: "Ừ, đúng vậy."

"Hay là cùng uống một chút đi." Diệp Ngạo Thiên nói: "Trong nhà có rượu không?"

"Có."

Đào Nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một chai rượu chát, Diệp Ngạo Thiên là người biết hàng, nàng nhận lấy rượu nhìn một chút, nói: "Rượu ngon a, tại sao không thấy anh uống?"

"Nói thật tôi không quá thích uống rượu." Đào Nhiên nói: "Nếu không có bằng hữu cùng nhau, tôi căn bản sẽ không uống rượu."

Diệp Ngạo Thiên cười nói: "Nói như vậy anh xem tôi là bằng hữu rồi?"

Đào Nhiên hé miệng cười nói: "Không biết cô có xem tôi như bằng hữu hay không?"

Diệp Ngạo Thiên liền cười, "Nếu như anh chịu đem phòng nhường cho tôi, tôi liền đem anh làm bằng hữu."

Trên bàn ăn hôm đó là thức ăn hai người cùng nhau nấu, Diệp Ngạo Thiên thường xuyên rót rượu cho Đào Nhiên, nàng mang nụ cười trên mặt, đây là một lần cười nhiều nhất từ khi nàng đi tới nhà Đào Nhiên đến nay.

Đến chạng vạng tối nắng chiều chiếu qua cửa sổ, Diệp Ngạo Thiên đã uống vô cùng nhiều rồi, Đào Nhiên cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với người trung gian kia.

"Không phải nói muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian sao, nghe nói hôm nay ngươi lại làm một đơn?"

"Phải, tiện tay làm." Đào Nhiên nói: "Chờ ta chính thức trở về liền thông báo ngươi."

Diệp Ngạo Thiên uống rượu gục trên bàn, Đào Nhiên đi tới lấy ly khỏi tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng uống nữa, tôi đưa cô đi ngủ."

Nói xong hắn liền đỡ Diệp Ngạo Thiên đến bên ghế sa lon, Diệp Ngạo Thiên hai tay vô thức đỡ bả vai Đào Nhiên, ngay lúc Đào Nhiên đem nàng thả vào trên ghế sa lon, nàng bỗng nhiên mở mắt ra nói: "Tôi có phải rất vô dụng hay không?"

Đào Nhiên vừa gỡ tay nàng vừa nói: "Cô hữu dụng, cô xem trong nhà được cô quét dọn sạch bao nhiêu."


"Tôi biết bọn họ vẫn luôn không phục tôi, nếu không phải bởi vì ba tôi, bọn họ căn bản sẽ không nghe tôi." Diệp Ngạo Thiên đưa tay ôm cổ Đào Nhiên nói: "Hiện tại ba ba chết, bọn họ liền lập tức liên hiệp đuổi tôi đi."

"Ngoan." Đào Nhiên nhè nhẹ vỗ lưng nàng, "Buông tôi ra, cô cần nghỉ ngơi cho khỏe."

Lúc này Đào Nhiên cúi người xuống trên người Diệp Ngạo Thiên, giữa hai người khoảng cách quá gần, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của Diệp Ngạo Thiên phả ra trên mặt mình. Diệp Ngạo Thiên như cũ ôm cổ Đào Nhiên, nàng mở đôi mắt mông lung, mê man nhìn trương mặt gần trong gang tấc kia.

Sau đó nàng hôn lên.

Đào Nhiên cảm thụ nụ hôn này của Diệp Ngạo Thiên, trong mùi rượu có một vị đắng. Hắn đưa tay đẩy Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên nhìn hắn, "Anh không muốn như vậy sao?"

Đào Nhiên: "Cô say rồi."

"Tôi trước nay chưa thanh tỉnh như vậy bao giờ." Diệp Ngạo Thiên giữ lại đầu Đào Nhiên hôn lên, hai người khí tức tương giao, màu vàng nắng chiều từ sân thượng chiếu vào, vẩy lên trên người cả hai. Trong phòng khách rất an tĩnh, trừ thanh âm hai người hôn phát ra, không có gì cả.

Diệp Ngạo Thiên đưa tay cởi nút áo Đào Nhiên, Đào Nhiên đè xuống tay nàng, "Cô say rồi."

Diệp Ngạo Thiên: "Ở loại thời khắc này phương thức duy nhất để tôn trọng một nữ nhân chính là, hung hăng chiếm nàng làm của riêng."

Đào Nhiên nhìn Diệp Ngạo Thiên dưới người áo quần lộn xộn, hắn đưa tay sờ tóc Diệp Ngạo Thiên nói: "Là một thân sĩ, tôi cảm thấy hiện tại hẳn nên xuống khỏi người cô, sau đó đem cô ném một mình trong phòng khách."

"Tôi ghét thân sĩ." Diệp Ngạo Thiên vừa hôn má Đào Nhiên vừa nói: "Hơn hai mươi năm trước tôi căn bản không phải vì chính mình mà sống, hiện tại tôi nên vì bản thân sống một lần."

Đào Nhiên cảm giác món đồ kia của mình bị Diệp Ngạo Thiên bắt, hắn cười khổ một tiếng nói: "Loại chuyện này hẳn là nam nhân chủ động mới đúng chứ, nếu như cô thật muốn, vậy chúng ta vào trong phòng đi."

Diệp Ngạo Thiên khẽ cười ra tiếng, "Tôi chính là muốn ở đây."

"Ở đây thì ở đây vậy..."

Đào Nhiên cũng không kiểu cách, hắn hạ quyết tâm xong liền chiếm thế chủ động. Diệp Ngạo Thiên toàn thân nóng lên nằm ở dưới người Đào Nhiên, thân thể này của Đào Nhiên vẫn là lần đầu tiên làm chuyện loại này, hắn cảm giác rất kích động, không cẩn thận liền lăn lộn có hơi lâu. Hai người uống rượu lại mệt nhọc rất lâu ôm nhau ngủ cùng một chỗ, lúc này trời đã hoàn toàn tối, chỉ có ánh đèn bao phủ tòa thành thị này.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận