Cầu thang kéo dài như thể không có điểm kết thúc, giống hệt như những nơi bị ma ám trong phim kinh dị.
Nếu Phương Lê Nhân đi một mình, cô có thể tưởng tượng được một con ma nữ tóc dài đang ‘ken két’ bò từ trên cao xuống.
Không phải là không sợ, nhưng nhờ có tiếng bước chân vững vàng phía sau đã xua tan phần nào trí tưởng tượng của cô, khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
Phương Lê Nhân vô cùng biết ơn người đàn ông đó vì bỗng nhiên có tâm trạng tập thể dục lúc nửa đêm.
Hai người một trước một sau, giữ một khoảng cách tương đối.
Phương Lê Nhân nhìn mặt đất dưới chân mình, người đàn ông nhìn sau gáy tròn trịa cùng chiếc cổ mảnh khảnh của cô, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhã.
Hành động đi xuống cầu thang lặp đi lặp lại một cách máy móc, không ai nói với nhau câu nào, số tầng dán trên tường cầu thang ngày càng nhỏ dần.
Cầu thang dài chấm dứt tại tầng hai, kết thúc bằng một cánh cửa sắt trắng nặng nề.
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Lê Nhân do dự giữa cánh cửa sắt và bức tường bị chặn, người đàn ông giải thích: "Tầng hai là tầng hội nghị của khách sạn này, cô có thể đến sảnh khách sạn thông qua hành lang.
"
Sự hiểu biết của một vị khách bình thường về cách bố trí khách sạn thậm chí còn rõ ràng hơn với một "nhân viên dọn dẹp" như cô, Phương Lê Nhân đỏ mặt mạnh miệng: "Đương nhiên là tôi biết." "
Người đàn ông trêu chọc: "Biết rõ sao không rời đi, đang do dự muốn tỏ tình với tôi à?" Phương Lê Nhân nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy anh duỗi một cánh tay theo vai cô, đẩy mở cánh cửa sắt đi ra trước.
Bên tai thổi qua một mùi hương tươi mát không biết đó là mùi gì, còn đi kèm hơi nóng của cơ thể anh.
Bên ngoài cửa sắt, là một hành lang kéo dài vô tận trong bóng tối, ngoại trừ một chiếc đèn trắng nhỏ chiếu đèn không rõ, treo trên vách tường bên phải không xa phía trước, cũng không còn gì để chiếu sáng.
Cửa phòng hội nghị hai bên hành lang đều mở rộng, bên trong tối om, giống như miệng của con quái vật khổng lồ, quả thực còn đáng sợ hơn cầu thang vừa rồi gấp một vạn lần.
Phương Lê Nhân lập tức nhớ tới cảnh tượng kinh điển của vô số phim ma.
"Này, anh chờ tôi một chút!" Cô phát ra một tiếng thét nhỏ, đuổi kịp người đàn ông đã đi được hai bước.
Lần này cô đi sát anh, cách anh chưa đầy hai mươi centimet, dốc sức đè nén xúc động muốn vươn tay ra nắm lấy góc áo của anh.
Càng đi về phía trước, sự tình càng thêm kịch tính hơn đã xảy ra, ánh sáng trắng nhỏ duy nhất trên đầu lập lòe vài, sau đó ‘bụp’ một tiếng rồi tắt ngúm.
Xung quanh ngay lúc Phương Lê Nhân không kịp chuẩn bị, lập tức rơi vào bóng tối.
Tóc gáy toàn thân cô dựng lên ngay tại thời khắc nguồn sáng biến mất, hình ảnh vô số bóng ma dâng trào từ những ánh sáng còn sót lại trên võng mạc lao về phía cô.
Hét lên một tiếng, cô nhảy lên cao ba thước, ôm lấy cơ thể rắn chắc, mang theo nguồn nhiệt của con người phía trước.
"Là anh sao? Có phải anh không? Có phải là anh không?” Cô vẫn còn lo lắng hỏi, trong giọng nói còn mang theo sợ hãi nức nở.
"Là tôi." Giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông chậm rãi phát ra trên đầu cô, lòng bàn tay ấm áp ân cần vỗ nhẹ vào lưng cô.
Trái tim căng thẳng thả lỏng không ít, Phương Lê Nhân hạ quyết tâm chết cũng không buông tay, người đàn ông cũng không đẩy ra, mặc kệ cô như một chú gấu Koala ôm đi về phía trước.
Dưới lớp quần áo không quá dày, cơ thể thiếu nữ mềm mại như một quả bóng nước chứa đầy nước ấm, xúc cảm mềm mại còn chân thực hơn bóng nước một chút, rúc vào rất thoải mái.
Bầu ngực không mặc nội y siết chặt cánh tay rắn chắc, ngoài cảm giác đàn hồi mềm mại, còn có thể cảm nhận được một hạt đậu nhỏ mềm cưng cứng đang nhô ra.
Một trải nghiệm mới mẻ, người đàn ông trong bóng tối thú vị mà nhếch khóe miệng.
Đến sảnh khách sạn đèn đóm sáng trưng, Phương Lê Nhân thở phào nhẹ nhõm, đầy cảm kích nói với người đàn ông: "Cảm ơn anh đã đi 'tập thể dục' cùng tôi, cũng không còn sớm, anh mau trở về nghỉ ngơi đi.
Tôi sang bên đường để bắt taxi.
"
Người đàn ông nhìn màn hình TV phía trên hành lang không nói chuyện.
Phương Lê Nhân tò mò nhìn theo ánh mắt của anh, tin tức thời sự trong ngày đang được phát lại trên màn hình: một cô gái trẻ đi taxi một mình vào đêm khuya, bị một tài xế taxi cưỡng hiếp rồi giết chết.
Phương Lê Nhân: "......"
Chống lại ánh mắt nhàn nhạt của người đàn ông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như quả đào nở một nụ cười hết sức nịnh nọt: "Anh có phiền nếu ai đó ngủ trên sàn nhà mình một đêm không?"
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, che đi khóe miệng vui vẻ: "Ngược lại là ......!Không phiền."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...