Sau khi xuyên sách, cô cũng hiểu được một chút về tình cảnh của bản thân, Phương Lê Nhân cảm thấy so với việc ở lại nhà họ Phương, phải chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại, thì việc bị đuổi khỏi nhà và nhận kết cục "ảm đạm đi đến một đất nước khác" là rất tốt.
Cô vốn đã rất thích đi du lịch, cầm số tiền ba Phương đuổi đi, danh chính ngôn thuận du lịch vòng quanh thế giới chẳng phải thoải mái hơn sao?
Vì mục tiêu này, cô đã làm rất nhiều "chuyện xấu" theo nguyên tác.
Bởi vì nhân thiết là một đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, những chuyện xấu làm ra cũng rất thiểu năng trí tuệ, lần nào nam nữ chính cũng nhẹ nhàng hóa giải, trở thành chất xúc tác cho cảm tình họ càng thêm mãnh liệt.
Cho nên, cô cũng không lo lắng mình sẽ thực sự làm tổn thương người khác.
Tuy nhiên, lần này phải đặc biệt cẩn thận hơn, giai đoạn này đã gần đến đoạn cao trào của nguyên tác, nhân vật liên quan không còn là đồng nghiệp A, hay người qua đường B, mà là một nhân vật nguy hiểm - được gọi là Tiểu Lục Gia, nam phụ Lục Phù với bối cảnh hắc đạo thâm hậu.
Cô muốn đưa nữ chính Dương Mộ Vân lên giường của vị Tiểu Lục Gia này, đồng thời thành công chụp ảnh ‘ướt át’ của hai người họ.
Tối nay, tiệc chiêu đãi Tiểu Lục Gia được tổ chức tại tầng cao nhất của khách sạn Tân Giang quốc tế.
Trong nguyên tác miêu tả, Phương Lê Nhân "tìm người" đưa Dương Mộ Vân uống say vào phòng của Tiểu Lục Gia, đồng thời cũng "tìm người" núp trong bóng tối chụp ảnh.
Nhưng câu hỏi là, ai là người đưa đi? Ai là người chụp? "Người" này được tìm thấy ở đâu? Phương Lê Nhân hoàn toàn không có nhân mạch trong phương diện này.
Đã trở thành một nữ phụ độc ác trong một thời gian dài như vậy, tổng kết lớn nhất của cô chính là làm nữ phụ ác độc không dễ dàng.
Thường thường phải tự thân hành động, làm một ít hành vi không biết ai thực hiện được.
Ví dụ như bây giờ, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt, cách ăn mặc tinh xảo đáng yêu nhưng bên hông lại có một sợi dây thừng quấn quanh, chân đi giày cao gót run rẩy, đứng bên ngoài cửa sổ kính tầng 36 của khách sạn, không dám nhìn xuống, mỗi đợt gió thổi qua, trái tim cũng run rẩy theo.
Không phải là cô có hứng thú cosplay Spider-Man, mà phải làm như vậy cô mới chụp được ảnh từ cửa sổ phòng Lục Phù.
Cô trốn trong một góc nhìn lén, giơ camera điện thoại đối diện với chiếc giường lớn trong phòng.
Trên chiếc giường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Dương Mộ Vân đã chìm vào giấc ngủ sâu, dáng người mảnh khảnh yếu đuối của cô ấy khiến cho người thương tiếc.
Mà Lục Phủ, người đáng lẽ phải bị cảnh tượng này lay động, lại thật lâu không xuất hiện.
Phương Lê Nhân biết tính cảnh giác của Lục Phù rất mạnh, anh sẽ không làm gì với Dương Mộ Vân - người đột ngột xuất hiện trên giường, cái gọi là "ảnh ướt át" chỉ là ảnh mượn lợi dụng góc độ, nhưng lại hữu dụng cho cốt truyện tiếp theo.
Vì vậy, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, chấm dứt cực hình trên không trung cùng với cái gió lạnh này.
Hơn mười phút nữa lại trôi qua, Phương Lê Nhân cảm thấy thân thể mình sắp đóng băng, hai chân đặt trên mép cửa sổ gần như mất sức, thắt lưng bị dây thừng trói chặt.
Ngay lúc cô đang phàn nàn lần thứ một trăm tám mươi ba về lý do tại sao Lục Phù vẫn chưa đến, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo: "Này, cô đang làm gì ở đó?" Phương Lê Nhân bị dọa giật mình, sợ tới mức điện thoại di động trong lòng bàn tay rơi xuống không trung.
Cô không kịp quan tâm về sự nguy hiểm khi ném đồ vật từ trên cao, dây thần kinh căng cứng vì sợ hãi quá độ, không thốt lên được nửa lời, toàn thân treo trên không trung ngất xỉu.
Chân hoàn toàn mềm nhũn, thân thể cô bất tỉnh theo bệ cửa sổ trượt xuống.
Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng giản dị chống khuỷu tay lên bàn nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trong không trung, lắc lư như chuông gió, ‘chậc’ một tiếng, dập tắt điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...