Editor: La Mạn Vân Linh
Thượng Quan Nhược Hi tuy ngủ, nhưng dù sao cũng là ban ngày, kỳ thật ngủ cũng
không sâu, nhất là trong mơ hồ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm
nàng, lông mi nàng giật giật, vừa trợn mắt chống lại con ngươi đen như
mực của Bạch Dật.
Nhất thời Bạch Dật cảm thấy linh hồn của hắn
đều có thể xuất khiếu, trong lòng tiếc hận, nữ tử đẹp như vậy cư nhiên
là một người háo sắc, khó trách sẽ rơi xuống hồ, bộ dạng nàng đẹp thế mà người khác không trực tiếp giết nàng thì đã rất tốt.
Thượng Quan Nhược Hi ngơ ngác nhìn hai vị soái ca đứng ở cửa, tuy rằng bọn họ không có gương mặt yêu nghiệt như Thất vương gia, cũng không tuyệt mỹ như Tứ
vương gia, nhưng lại có khí chất độc đáo của riêng mình, thuộc loại văn
nhã tuấn dật, đồng dạng mắt hoa đào mỉm cười hoa nhìn chính nàng.
Nàng cố gắng nhìn, muốn xem ai mới là ca ca của nàng - Thượng Quan Nhược
Ngôn, đáng tiếc, thất bại. Bất quá nàng biết một trong hai soái ca này nhất định có một người là ca ca của khối này thân thể này, nhưng mà
nàng cũng không dám khẳng định, đành phải nhìn về phía Tiểu Đào, “Tiểu
Đào, ca ca đến đây?”
”Nhược Hi, ta mời Bạch thần y tới đây nhìn
ngươi.” Trong lòng Thượng Quan Nhược Ngôn mừng như điên, phản ứng vừa
rồi của muội muội bảo rất bình thường, chẳng lẽ thật sự trở thành người bình thường?
Hắn vội nhanh tiến lên chặn ánh mắt của Bạch Dật,
tuy rằng biết Bạch Dật thiên tính cuồng vọng, không câu nệ tiểu tiết,
nhưng mà cái loại biểu tình hận không thể đem Nhược Hi ăn vào bụng của
hắn (BD) làm cho hắn (TQNN) nhìn xem rất không thích!
”Nga, cám
ơn ca ca, làm phiền Bạch thần y.” Thượng Quan Nhược Hi cười ngọt ngào,
ca ca này của nàng bộ dạng thật suất đâu! Nàng kỳ thật cũng không ngại
Bạch Dật nhìn chằm chằm nàng như vậy, ngay từ đầu chính là cảm thấy có
chút kỳ quái, bất quá hiện tại người ta là đại phu, đó là đáp án tốt
nhất cho hành động kia, đại phu kiêu ngạo đại khái cũng là cái dạng này
đi.
Thượng Quan Nhược Ngôn cười nhẹ, hoàn hảo, Nhược Hi còn nhớ rõ hắn này ca ca, còn có thể vô cùng thân thiết kêu hắn ca ca.
Tuy rằng Bạch Dật làm người cuồng vọng không kềm chế được, nhưng đối với
công việc hắn rất chuyên nghiệp cùng nghiêm túc, hắn cẩn thận quan sát
bắt mạch Nhược Hi, lại hỏi ít chuyện xong đưa ra một kết luận là Thượng
Quan Nhược Hi quả thật đã trở thành người bình thường, chỉ là thân thể
nằm vài ngày có chút suy yếu, gần nhất không thể cần mệt mỏi như vậy,
phải hảo hảo nghỉ ngơi...
Thượng Quan Nhược Ngôn hỏi nàng vì sao mất trí nhớ, Bạch Dật giải thích rằng lúc trước Nhược Hi là một si
nhi, căn bản không giống người bình thường có trí nhớ tốt, nay biến bình thường, không có trí nhớ trước kia cũng thật bình thường.
Thượng Quan Nhược Hi nhìn Bạch Dật ăn nói có bài bản hẳn hoi, không khỏi buồn cười, bất quá cũng không muốn chọc thủng hắn, dù sao nếu Nhược Ngôn
biết bản thân mình là mượn xác hoàn hồn thì nghe rất rợn người, hơn nữa, bộ dáng ca ca tuấn tú như thế, nếu nói cho Nhược Ngôn biết, muội muội
của hắn đã chết chắc sẽ là một loại đả kích rất lớn, quên đi, dù sao
nàng chính là Thượng Quan Nhược Hi, về sau thay nàng hảo hảo hiếu thuận ca ca là được.
Bởi vì đứng trong khuê phòng của một cô nương
chưa gả cũng không tốt, cho nên hiện tại bọn họ đều ngồi ở trong sân,
ngày xuân dương quang thật ấm, chỉ chốc lát sau Thượng Quan Nhược Hi đã
bị hun nóng ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bạch Dật nhìn đến Thượng
Quan Nhược Hi đang lau mồ hôi, không khỏi đầy cõi lòng chờ mong duỗi
thẳng cổ hướng Thượng Quan Nhược Hi, tựa hồ chờ nàng lấy ra khăn tay vì
hắn chà lau mồ hôi.
Thượng Quan Nhược Hi đúng là mốn lấy khăn
tay, đáng tiếc khăn tay bị nàng để trong phòng, nhìn đến bộ dạng Bạch
Dật chờ mong, không khỏi “Xì” bật cười ra tiếng, có lẽ đây chính là khác biệt giữa nữ tử hiện đại cùng nữ tử cổ đại đi, nữ tử cổ đại chắc chắn
sẽ bởi vì thế này mà xấu hổ đỏ mặt, nữ tử hiện đại thì lại cảm thấy như
vậy thật bình thường, hơn nữa, nàng bỗng nhiên cảm thấy Bạch Dật rất có
khiếu hài hước đâu.
Trong khi Tiểu Đào cẩn thận chạy nhanh về
phòng lấy khăn đưa tận tay cho Thượng Quan Nhược Hi, Bạch Dật vẫn còn
duy trì động tác kia, đáng tiếc Thượng Quan Nhược Hi cũng không để ý đến hắn, “Ca ca, ngươi nhất định cũng nóng đi.” Nói xong, nàng giơ khăn tay cấp Thượng Quan Nhược Ngôn lau mồ hôi.
”Hừ, là ta xem bệnh cho
ngươi, cũng không phải ca ca ngươi xem cho ngươi, hắn nóng cái gì!” Bạch Dật một phen đoạt qua khăn tay của Nhược Hi.
Mặt Thượng Quan
Nhược Ngôn nhất thời biến sắc, Bạch Dật này thật quá đáng, cư nhiên dám
đoạt khăn tay muội muội của hắn đưa của hắn!
”Thiếu gia, Bạch
thần y, trà chiều chuẩn bị tốt, thỉnh dời bước.” Tiểu Lan hợp thời xen
mồm tiến vào, tiểu thư toát mồ hôi, hẳn là muốn về phòng trước đổi bộ
quần áo đâu!
Bạch dật vừa đi vừa than thở nói đói bụng, cũng
nhân cơ hội đem khăn tay của Thượng Quan Nhược Hi nhét vào trong lòng,
Thượng Quan Nhược Ngôn sắc mặt âm trầm sắc nhìn động tác nhỏ của Bạch
Dật.
*
Sau khi uống xong trà chiều, ăn qua điểm tâm, Bạch Dật lại đưa mấy tên vị thuốc cho Thượng Quan Nhược Hi, cũng nói về sau
cứ khoảng ba ngày sẽ đến vì nàng chẩn mạch một lần, trong lời nói không
có gì bất ổn, liền xác định nàng đã biến trở về người bình thường, bất
quá tình huống cụ thể còn phải chờ hắn theo dõi trị liệu mới biết được.
Thượng Quan Nhược Hi chỉ cười cười, nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng
nàng không bệnh, nhưng phải nói như thế nào đâu, nàng đối với Bạch Dật
cũng không chán ghét, cho nên, nếu hắn nghĩ đến vì mình bắt mạch, vậy
theo hắn đi!
Thượng Quan Nhược Ngôn tiễn bước Bạch Dật xong lại
quay trở về Lãm Nguyệt các, tuy rằng hắn xác định Nhược Hi đối sự tình
trước kia không có ấn tượng, nhưng bọn họ cứ như vậy xuất nhập Tứ vương
phủ cũng không phải biện pháp, muốn đem Nhược Hi đón về nhà lại sợ Nhược Hi đối Tứ vương gia chấp niệm quá sâu, cho nên, hắn rất do dự có nên
nói hay không.
”Nhược Hi, muốn cùng ca ca về nhà không? Như vậy
Bạch thần y cũng có thể tùy thời ra vào.” Nơi này dù sao cũng là Tứ
vương phủ, Bạch Dật thuộc loại tính tình tùy tâm tùy hứng, thật sợ có
một ngày hắn sẽ đắc tội với người ta, đối với Nhược Hi mà nói cũng không có lợi, về Thượng Quan phủ, ít nhất còn có chính mình bảo hộ nàng.
”Hảo, ta nghe ca ca an bài.” Thượng Quan Nhược Hi vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt cười.
Thời điểm ăn cơm trưa chợt nghe Tiểu Đào nói qua, phong tục của Đông Lăng
quốc rất kỳ quái, nữ tử chưa lập gia đình có thể yêu cầu đến nhà trai,
người mà mình ngưỡng mộ trong lòng làm khách, Tứ vương gia lại là nam
nhân tuấn mỹ vô song nhất thiên hạ, cho nên nhà hắn ở rất nhiều nữ tử
chưa lập gia đình, mà nàng Thượng Quan Nhược Hi, phụ thân từng là Thừa
tướng đương triều, cho nên ngay từ khi nàng mới sinh ra cũng đã chỉ được ban hôn với Tứ vương gia làm Vương phi, cho nên, nàng tự nhiên cũng có
thể ở tại Tứ vương phủ.
Trước đây cũng không có người biết Thượng Quan Nhược Hi ngu dại,đến khi bị phát hiện, Thượng Quan Thừa tướng đã
qua đời, hoàng đế cũng không thể đơn phương giải trừ hôn ước, cho nên,
hiện tại Thượng Quan Nhược Hi vẫn như cũ là vị hôn thê của Tứ vương gia
Dạ Thiên Triệt.
”A? Nga, tốt, vậy chờ ngày mai ca ca chính thức
tới bái phỏng Tứ vương gia sẽ đón ngươi về nhà.” Thượng Quan Nhược Ngôn
có chút kỳ quái, hắn không ngờ rằng Nhược Hi sẽ đáp ứng sảng khoái vậy,
nguyên bản một đống lí do thoái thác vừa nghĩ ra không có chỗ phát huy,
trong lúc nhất thời phản ứng có chút không kịp.
Tuy rằng muội
muội của hắn ngốc nghếch, tuy rằng nàng xem đến nam tử sẽ chảy nước
miếng, nhưng mà trong lòng của nàng, trong mắt của nàng kỳ thật đều là
vị hôn phu của nàng - Tứ vương gia, nay tuy nói nàng đối chuyện trước
kia không có ấn tượng gì, nhưng dù sao cũng là vị hôn phu nàng tâm tâm
niệm niệm, hẳn là cũng có chút ấn tượng đi. Hiện tại xem ra, là mình suy nghĩ quá nhiều, muội muội của hắn quả nhiên bất đồng.
”Uh,
phiền toái ca ca.” Thượng Quan Nhược Hi không biết ý nghĩ trong lòng
của hắn, chỉ có một ý nghĩ tinh khiết là có ca ca yêu thương quả nhiên
bất đồng, ha ha, có thụ hảo thừa lương, về phần Tứ vương gia kia, thôi, ai thích thì lấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...