CHƯƠNG 9: NAM TỬ BỆNH NẶNG
Bả vai của nam tử lạ mặt kia va vào bụng của Trần Mặc, cô chỉ cảm thấy theo từng bước chân của nam tử kia thì bụng cô lại nhói lên một cái.
Tuy thoạt nhìn nam tử này rất gầy nhưng trên người hắn chỗ nào cũng săn chắc, khuôn mặt non mềm của Trần Mặc va vào lưng của hắn thì phát hiện được trên người tên này cuồng cuộn cơ bắp, trên người hắn còn có mùi đàn hương xông vào mũi nàng, muốn giãy dụa nhưng đã bị tên này điểm huyệt đạo, làm thế nào cũng không thể động đậy được, Trần Mặc tức giận tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Đi tới chỗ ngựa của mình, Hạ Hầu Giác một tay quăng Trần Mặc lên ngựa, sau đó phi thân lên, cấp tốc thúc ngựa chạy về phía Mã Liên trấn.
Trần Mặc bị đặt nằm ngang trên lưng ngựa đang chạy với tốc độ nhanh, nàng chỉ cảm thấy mỗi bước chạy của con ngựa này khiến đầu óc nàng quay cuồng không thôi, bụng cực kì khó chịu muốn nôn ra, lại không thể nhúc nhích, không thể kêu ra, chỉ có thể yên lặng chịu đựng cái cực hình từ trên trời rơi xuống này.
Cũng may Mã Liên trấn cách đó cũng không xa, hơn nữa con ngựa của bọn họ cũng chạy mau nên khoảng một khắc sau Hạ Hầu Giác đã gì cương lại, lập tức nhảy xuống dưới, tiếp tục khiên Trần Mặc trên vai, tiến vào một căn nhà.
Cái sân của nhà này cũng quá lớn rồi, suốt quãng đường đi Trần Mặc chỉ cảm thấy dạ dày thật khó chịu, , mãi tới khi Hạ Hầu Giác ngừng lại, giải huyệt đạo cho nàng, nàng mới không nhịn được mà đẩy hắn ra, ngồi xổm một góc nôn thốc nôn tháo.
Hạ Hầu Giác nhíu mi một cái, có chút chán ghét mà tránh qua một bên, chờ tới khi Trần Mặc nôn xong mới đần nàng vào trong phòng.
Trần Mặc cực kì muốn giãy khỏi cái tay như gọng kìm của Hạ Hầu Giác nhưng sức lực của cô đối với hắn chẳng khác nào kiến mà đi lay cổ thụ, một chút sức ấy còn không đủ gãi ngứa cho hắn chứ đừng nói là giãy ra.
"Thừa Phong, ta mang người tới rồi đây!" Hạ Hầu Giác đẩy Trần Mặc về phía trước, Trần Mặc cũng lảo đảo một cái liền té nhào lên cái giường gỗ giữa phòng, người trên giường cũng không chịu được chấn động khi bị nàng nhào tới mà ho khan mấy tiếng.
Hạ Hầu Giác giật mình, lập tức kéo Trần Mặc đứng lên, ánh mắt lạnh băng căm tức nhìn Trần Mặc, "Đúng là vô dụng, ngay cả đứng cũng không xong!"
Lúc này Trần Mặc đã khôi phục được sức lực, vung tay lên vừa nhanh vừa độc nhắm ngay cái tay đang túm trên người nàng của Hạ Hầu Giác, mặt than cũng nhịn không được mà nổi giận đùng đùng, "Rốt cục thì ngươi là ai vậy? Sao lại không có giáo dưỡng thế chứ? Nhìn sơ qua là biết ngươi là một quan viên, chẳng lẽ người Tây Lam đóng thuế là để nuôi thứ người vô sỉ như ngươi à?"
Ý tứ trong lời nói của Trần Mặc vừa thanh thúy vừa vang dội, thái độ vô lễ cực kì, Hạ Hầu Giác hắn thân là chỉ huy sứ của cẩm y vệ, quan viên trong triều ai cũng nịnh bợ hắn, người thường thấy hắn thì sợ hãi không thôi vậy mà nha đầu to gan này lại dám nhục mạ hắn như thế...
Lúc Hạ Hầu Giác nâng tay lên tính cho Trần Mặc nếm mùi đau khổ thì Liễu Thừa Phong nằm trên giường cũng giãy dụa ngồi dậy, nuốt tiếng ho khan đã tràn tới cửa miệng, nhẹ giọng nói, "Vị cô nương này, thật xin lỗi, A Giác vì lo cho bệnh tình của tại hạ nên mới đắc tội cô nương. Vì A Giác nghe nói y thuật của cô nương rất cao siêu nên mới mời tới đây. Cách làm việc của A Giác có hơi thô bạo một chút, nếu có chỗ nào đắc tội xin cô nương tha thứ".
Liễu Thừa Phong thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, nhìn một cái liền biết hắn là một con bệnh lâu năm.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y, từ động tác ngồi của Liễu Thừa Phong, long mày vừa mỏng vừa nhạt, hai gò má tái nhợt bởi vì ho một trận mà đỏ bừng không khiến người khác cảm thấy có sức sống hơn, ngược lại càng cảm thấy ghe người, giống như một giây sau máu trong người hắn sẽ chảy sạch sẽ, ngay cả đôi môi cũng đỏ như nhỏ máu.
Nhưng cho dù có ốm yếu thế nào thì cũng không thể không công nhận mĩ mạo của hắn, cho dù giọng nói có chút yếu ơt cũng không làm người ta có thể bỏ qua giọng điệu bình tĩnh kia. Hai tròng mắt kia sáng rỡ như sao trên trời, hoàn toàn không hề có chút suy sụp của một người bệnh nặng không khỏi, đôi mắt này tràn ngập cơ trí, lộ ra phong phạm quân tử. Phong độ đường đường, quân tử như ngọc, mấy từ này có lẽ chỉ được dùng riêng cho hắn.
Âm thanh của Liễu Thừa Phong bởi vì bị bệnh lâu ngày nên có chút trầm nhưng ngữ điệu thì rất ôn hòa, không nhanh không chậm, cho dù có tức giận tới đâu thì nghe hắn nói chuyện cũng bình ổn trở lại.
Trần Mặc nghe Liễu Thừa Phong nói thế thì lửa giận trong lòng cũng bị dập đi chút ít, cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa, nhưng nàng vẫn có ác cảm cực kì lớn với Hạ Hầu Giác, bởi vì khi nãy vừa nôn kịch liệt nên khuôn mặt nàng có chút tái nhợt, đầu cũng có chút quay cuồng.
Trần Mặc khôi phục lại mặt than như trước, cúi đầu sửa sang lại quần áo vừa bị làm nhăn nhúm, sau đó cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người trong phòng cái nào mà dứt khoát xoay người bước ra cửa.
"Xoát" một tiếng, hàn quan của thanh tú xuân đao đặt lên trên cổ của nàng.
"Cô thử bước thêm một bước nữa xem?" mắt lạnh của Hạ Hầu Giác híp lại lộ ra mùi vị nguy hiểm, năm ngón tay thong dài nắm chặt thanh tú xuân đao khiến không một ai có thể nghi ngờ chỉ cần Trần Mặt tiến thêm một bước nữa thì máu của nàng sẽ nhuộm đỏ thanh đao này.
Trần Mặc cười nhạo một tiếng, căn bản không thèm để ý tới cái thứ đang đặt trên cổ mình, nàng ghét nhất chính là có người dám uy hiếp nàng, hơn nữa nàng dám đảm bảo tên này sẽ không dám động vào một sợi lông tơ của nàng.
Từ nhỏ tới lớn Trần Mặc được mọi người xung quanh ca tụng là 'thần đồng' cũng không phải là hư danh, nàng không thông thạo chuyện đối nhân xử thế là do nàng không muốn quan tâm chứ không phải là hoàn toàn không hiểu gì, từ khi bước chân vào cái phòng này thì nàng đã biết nam tử nằm trên giường kia bị bệnh rất nặng, nếu đại phu trong trấn có thể trị được cho hắn thì tên hung dữ này cần gì phải tới nơi hẻo lánh tìm nàng chứ?
Cho nên đối với sự uy hiếp của Hạ Hầu Giác nàng trực tiếp không thèm quan tâm, nhấc chân đi về phía trước.
Hành động của Trần Mặc hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Hạ Hầu Giác, thấy nàng vẫn cứng đầu như thế, cây tú xuân đao trong tay hắn liền được thu lại, trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, nha đầu chết tiệt này dám can đảm không thèm nhìn hắn!
"A Giác, không nên cưỡng cầu làm gì!" Liễu Thừa Phong biết tính tình của Hạ Hầu Giác, một người cuồng ngạo như hắn thì không chấp nhận được chuyện người khác chống đối mình, nếu vị cô nương này đã không muốn chữa bệnh cho hắn thì cũng không nên làm khó người ta.
"Xoát" một tiếng, cây tú xuân đao được tra về vỏ đao, Trần Mặc châm chọc liếc mắt một cái, từ giây phút gặp phải cái tên này thì nàng không thể không công nhận rằng, nàng thật sự đã xem nhẹ sự bỉ ổi của mấy người cổ nhân này rồi!
"Mang của ngươi thì không biết nhưng ngươi không quan tâm tới tánh mạng của tiểu nha hoàn kia sao? Hả?" nhân lúc Liễu Thừa Phong không để ý, Hạ Hậu Giác nhẹ nhàng thì thầm vào tai Trầm Mặc một câu, hơi thở ấm áp của hắn phả lên tai nàng, âm thanh cuối còn được hắn kéo dài ra mang theo chút ái muội, nhưng Trần Mặc chỉ cảm thấy cả người thật lạnh lẽo.
Nàng mạnh mẽ xoay người lại, trong mắt băng đóng thành một lớp dày, từ trong kẻ răng nàng rít ra hai chữ, "Ta trị!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...