Nữ Pháp Y Huấn Phu

Trần Mặc đứng dậy đến bên cạnh Hách Liên Tình, tự tay nâng bà dậy, “Trí tuệ của vương phi khiến Trần Mặc ta bội phục.”

Tuy Trần Mặc rất phẫn hận với sự nhục nhã ngày ấy, nhưng là ghét tình thế lấy quyền đè người khi ấy của Hách Liên Tình, thật ra nàng cũng thấu hiểu, nơi này không phải là nơi nàng từng sinh sống trước kia, cho nên cách sinh tồn cũng khác, mà quý tộc chính là những kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

Thật ra đứng ở góc độ của Hách Liên Tình, hành động ngày đó của bà cũng không quá đáng, bởi vì đó chính là quyền lợi của bà.

Nhưng Trần Mặc lại không thể thay đổi tư tưởng tôn nghiêm chí thượng của bản thân, vì thế mộtkhi có cơ hội, nàng vẫn ra tay vì quyền lợi của mình.

Nhưng hiện tại, Trần Mặc thật sự nhìn Hách Liên Tình với con mắt khác, nữ nhân này co được giãn được, thủ đoạn này chẳng phải hơn nàng gấp trăm lần sao? Nếu là địch, nhất định sẽ rất nguy hiểm.

Hách Liên Tình đứng thẳng người lần nữa, trên mặt đã rút đi tia xấu hổ nhận lỗi với Trần Mặc, chỉ còn lại bằng phẳng tự tại, quang minh lỗi lạc.

Trần Mặc cũng thả lỏng, người này không phải kẻ thích lật lọng, lời giải thích thành tâm thành ý khi nãy chứng tỏ bà a sau này sẽ không trả thù.


Không thể không nói, khả năng quan sát của Trần Mặc rất lợi hại.

Hách Liên Tình sinh ra trong nhà tướng môn, từ nhỏ đã được phụ thân dạy, tuy rằng bà cũng dùng mưu ma chước quỷ nhưng rất nhiều thời điểm bà lại là nữ trung hào kiệt, trời sinh tính tình thẳng thắng, không câu nệ tiểu tiết.

Cho nên xét trên một phương diện nào đó, hai người cùng là một hạng người: tự tôn kiêu ngạo, tình nguyện sử dụng dương mưu cũng không thích xài quỷ kế.

Hai người lại ngồi xuống, bấy giờ Hách Liên Tình mới đem chuyện muốn cầu cạnh Trần Mặc nói ra.

Năm ngày trước, tiểu bá vương Tạ Chiêu và con trai của Lý thượng thư cùng nhau uông hoa tửu ở Thăng Quan lâu (nguyên bản là đường làm quan rộng mở lâu, ta không biết dịch sao hết, trong đầu chỉ có chữ này thôi), vì hôm đó là ngày nhược quán của Tạ Chiêu, mà người nọ lại không thích suốt ngày ngồi trong phủ nên quyết định rủ bạn thân chuồn êm ra ngoài.

Hai người chơi chung với nhau từ nhỏ, Lý Tư Minh lại là tay chân đắc lực của Tạ Chiêu. Nhưng ngày hôm đó, hai người uống cũng khá nhiều, kêu vài kĩ nữ ra múa hát trợ hứng.

Kết quả là hai kẻ ngưu tầm ngưu mã tầm mã kia lại cùng coi trọng một vũ cơ, bình thường thì Lý Tư Minh sẽ nhường Tạ Chiêu, không ngờ ngày hôm ấy hắn uống hơi nhiều, thế nên tranh giành nữ nhân với tiểu bá vương.

Tạ Chiêu lại là người thích ăn mềm không ăn cứng, vốn hắn cũng chỉ muốn đùa một tí, nhưng Lý Tư Minh lại muốn tranh khiến hắn không vui, trong lúc tực giận đánh Lý Tư minh một cái.

Người ta đều nói rượu tráng túng nhân đảm (đại khái là uống rượu khiến lí trí đi du lịch) Lý Tư Minh ăn chơi bào nhiêu năm, bị đánh một cú thì không chịu nổi, xoay người đánh nhau với Tạ Chiêu.

Hai người đánh nhau kéo tới rất nhiều người vây xem, trời sinh Tạ Chiêu có sức lực phi thường, đánh vài quyền đã khiến đối phượng cúi đầu chịu thua.

Trong lúc đánh nhau Tạ Chiêu không cẩn thận làm rơi ngọn nến trong phòng, cái tửu lâu kia lại giăng màn khắp nơi, nháy mắt cả khu nhà ngập trong biển lửa.

Lúc ấy mọi người sợ hãi lập tức giải tán, tuy rằng Tạ Chiêu vẫn còn hơi rượu nhưng vẫn hùng hổ rời đi.


Khi đi hắn rõ ràng thấy Lý Tư Minh tuy bị đánh tơi tả nhưng vẫn có thể đứng vững tỉnh táo, không ngờ sáng hôm sau lại có tin báo người nọ đã bị chết cháy trong tửu lâu!

Lần này thật sự khiến văn võ bá quan nổi giận, giết người thuòng thì cũng thôi đi, giờ toới lượt con trai của quan đại thần trong triều!Cho dù Thánh thượng có là bá bá ruột nhưng hắn cũng không thể thoát khỏi đại kiếp này!

Trong triều Lý thượng thư có quan hệ rất rộng, quan hệ cá nhân cũng rất tốt, hơn nữa có nhiều người đã từng nếm qua cảm giác bị tiểu bá vương kia gây chuyện, lần này còn không bỏ đá xuống giếng sao?

Vì thế một ngày kia, trên bàn của Nguyên Thành đế tràn ngập tấu chương buộc tội bạn nhỏ nào đó, thậm chí tất cả quan văn trong triều còn dành ra một ngày để buộc tội hắn, chủ đề chính là: Vương tử phạm pháp củn xử như thứ dân, vậy chẳng phải cũng nên xử Tạ Chiêu?

Cuối cùng, ngõ lớn ngõ nhỏ cũng bắt đầu bàn tán phản đối chuyện Tạ Chiêu hoành hành ngang ngược, Nguyên Thành.đế cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, hạ chỉ nhốt Tạ Chiêu vào Thiên lao.

Tuy Hách Liên Tình có vào thăm Tạ Chiêu vài lần, dù sao hắn cũng là tiểu vương gia của Tây Lam quốc, ai dám động tới một sợi lông của hắn cơ chứ, nhưng nhìn đứa con từ nhỏ tới lớn sống trong cẩm y ngọc thực, nay ở trong thiên lao ăn không tốt mà ngủ cũng chẳng ngon, mới đi có mấy ngày mà đã gầy đi một vòng, người làm mẹ sao có thể chịu nổi!

Chuyện khiến Hách Liên Tình càng thêm lo lắng là, chỉ cần chuyện kia không giải quyết ngày nào thì Tạ Chiêu phải sống trong thiên lao ngày đó.

Tuy Tạ Chiêu vẫn luôn cam đoan với bà rằng hắn không đánh chết Lý Tư Minh, hơn nữa khi hắn đi Lý Tư Minh có năng lực trốn khỏi đám cháy. Nhưng nay Lý Tư Minh đã chết, ngay cả xác cũng đã xém đen, cho dù đó là sự thật thì cũng khó lòng chứng minh!

Trần Mặc nghe Hách Liên Tình kể xong thì trầm tư trong chốc lát, sau đó mắt nhìn sâu vào đáy mắt của Hách Liên Tình, nghiêm túc hỏi, “Vương phi khẳng định con bà không giết người?”


Hách Liên Tình vội vàng cam đoan với Trần Mặc, Con của bản cung bản cung tất nhiên là hiểu! Tuy rằng Chiêu nhi cũng không đàng hoàng mấy, nhưng chuyện giết người là vạn vạn không có khả năng! Bản cung lấy tính mạng ra bảo đảm!”

Hách Liên Tình biết Trần Mặc chính là hi vọng cuối của mình, nàng có thể nghiệm ra Triệu Thương tướng quân từ một bộ hài cốt, bà tin là nàng có khả năng tẩy sạch hàm oan cho con mình, nhất định là được!

“Được! Án này ta nhận. Nhưng hẳn là vương phi cũng biết quy tắc khám nghiệm tử thi của ta?”

Tuy rằng trong kinh rất phức tạp, nhưng nàng cũng không ngại bước vào vài bước, chỉ cần có thể giải oan cho người chết, thì ngưu quỷ xà thần gì nàng cũng không sợ, nàng chỉ muốn vạch mặt hung thủ thật sự, giả oan cho kẻ chính trực!

Khuôn mặt Hách Liên Tình co xu hướng giãn ra, đáy mắt bị sương mù bao phủ kia cũng có dấu hiệu thả lỏng, trong đôi mắt hếch uiện lên tia cười, hai tay vỗ vào nhau, một gã sai vặt ôm một hòm gỗ từ ngoài đi vào.

“Mời người làm việc thì tất nhiên phải tìm hiểu quy củ của người rồi.” nói xong sai người mở nắp hộp gỗ, nhất thời vàng chói một mảng, năm mươi thỏi vàng sắp xếp nhất tề ngay ngắn, một thỏi đáng giá 50 lượng, cả thảy là 2500 lượng vàng!

“Đây là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành sẽ hậu tạ thêm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui