"Tiểu thư, ngày mai y quán sẽ được khai trương mà bảng hiệu còn chưa được viết, vậy chúng ta nên đặt tên gì đây?"
Xuân Hương kiểm tra mọi chuyện lại một lần, tất cả bàn ghế đã được lau sạch sẽ, tất cả dược liệu đã được mua mới, các gian phòng nghiên cứu mà tiểu thư nói đã được chuẩn bị ôn thỏa.
Chỉ còn thiếu cái tên cho y quán thôi là có thể khai trương rồi.
Hy vọng tiểu thư có thể đặt tên thật hay, viết thật đẹp, như thế tiền mới vào như nước được, ha ha!
Không ngờ tính tham tiền của bạn Xuân Hương lại bị lộ trong hoàn cảnh này.
Trần Mặc đang sắp xếp lại một số dược liệu và viết tên tương ứng vào, nghe Xuân Hương nói thế thì không thèm ngẩng đầu nói, "Vậy đặt là Trần thì y quán đi."
Xuân Hương không biết nói gì trợn tròn mắt nhìn Trần Mặc, "Tiểu thư, cái tên này... có thể đổi cái khác không?"
Trần Mặc khó hiểu nhíu mi, ngẩng đầu, "Không được sao?"
Đương nhiên là không được, cực kì không được!
Phải nhớ rằng toàn bộ đại lục này, người có khả năng lấy dòng họ đặt tên cho y quán chỉ có hai mà thôi!
Một là gia tộc đứng đầu Tây Lam quốc_ Bách Lý gia tộc với "Bách Lý y quán", hai chính là ngự y thế gia của Đông Xương quốc_ "Hà thị y quán".
Ở đại lục này có một quy định bất thành văn, muốn dùng dòng họ của chình mình để đặt tên cho sản nghiệp thì người đó phải thuộc hàng số một số hai trong đại lục, cho nên y quán bình thường toàn lấy tên "Nhân Hòa đường" hay "Bảo Dược Cư" Hay giống giống như thế thôi.
Còn về phần một y giả không có chút tiếng tăm lại mở một "Trần thị y quán" thì chẳng khác nào đánh vào mặt các y giả lành nghề khác.
Đáng tiếc Trần đại pháp y của chúng ta lại không hiểu ba cái luật bất thành văn gì đó, tất nhiên, cho dù có biết thì chắc bạn Mặc cũng chẳng thèm để ý đâu.
Từ sau khi Trần Mặc được ông ngoại nuôi dưỡng thì lập tức đổi thành họ "Trần" theo ông ngoại, ông ngoại của nàng khi đó có mở một y quán gọi là "Trần thị y quán", lúc ấy ông còn hi vọng sau khi ông về hưu thì Trần Mặc sẽ kế thừa nghề y của mình.
Nếu ở hiện đại nàng đã không làm được nguyện vọng của ông, không bằng ngay tại nơi này nàng mở một cái "Trần thị y quán" như ông từng mong ước.
Trần Mặc suy nghĩ rất đơn giản, cho nên cũng không để tâm tới nghi vấn của Xuân Hương, tiếp tục kiểm tra dược liệu.
Xuân Hương có chút nhụt chí rũ vai xuống, quên đi, cho dù có nói không chừng tiểu thư cũng không để ý đâu, thật ra nàng cũng hiểu với y thuật của tiểu thư thì mở một cái "Trần thị y quán" là không hề ngông cuồng chút nào.
Ai bảo ngay cả vị Tà y nỏi tiếng thiên hạ cũng phải chịu thua tiểu thư nhà nàng chứ! Không chừng tiểu thư thật sự lợi hại nhất nhì thiên hạ thì sao.
Gần đây Hoắc Tử Kha thường xuyên bị Trần Mặc kêu tới làm cu li, tiểu tư kia thấy có cơ hội lấy lòng sư phụ thì dễ gì mà bỏ qua chứ, tất nhiên là làm việc rất nghiêm túc, từ mua đồ dùng lặt vặt, sửa sang lại phòng, phân loại dược liệu đều làm rất chu đáo, chỉ là trong lòng hắn thấy rất nghi hoặc: không lẻ vị sư phụ khám nghiệm tử thi bậc nhất thiên hạ của hắn cũng biết y thuật?
Nhưng chờ tới khi Trần Mặc đưa bố cái mời chao y sư thì hắn mới hiểu được: thì ra sư phụ muốn làm ông chủ đếm tiền, bản thân chắc cũng không mấy am hiểu về y thuật.
Bởi vì khám nghiệm tử thi và đại phu là hai nghề khác nhau, một bên là cứu kẻ sống, một bên là giải oan cho người chết, cho tới bây giờ chưa từng có ai vừa biết khám nghiệm tử thi vừa có thể làm đại phu.
Nhưng sau này bạn Hoắc Tử Kha nhất định sẽ sốc rớt hàm khi biết được sự thật.
Ngày khai trương đã tới.
Khi "Trần thị y quán" được khai trương, Lưu Kỳ Quân mang theo mấy đồng nghiệp trong phủ tới chúc mừng Trần Mặc, người của Triệu gia thôn cũng phái vài đại biểu tới, còn mang theo một số đồ thôn quê và giấy đỏ tới chúc mừng nàng.
Người của Trỉ6u gia thôn nghe nói nàng muốn mở y quán trên trấn thì cũng thấy chút thất vọng. Dù sao con người ai cũng ích kỉ, mọi người đều muốn giấu Trần Mặc làm của riêng, như vậy thì muốn khám bệnh cũng tiện hơn.
Nhưng ai ai cũng hiểu đạo lý nước chảy về chỗ thấp, người phải đi về chỗ cao, cho nên không một ai dám nói lời níu kéo trước mặt Trần Mặc.
Không lâu sau đó Trần Mặc trao cho lão thôn trưởng một quyển sách thật dày, bên trong có vẽ những dược liệu có thể gặp được gần thôn, Trần Mặc còn hứa nếu người trong thôn thu thập dược liệu này thì nàng sẽ dùng giá thị trường để mua.
Chuyện này khiến lão thôn trưởng hết sức vui mừng, Trần Mặc đã mở cho Triệu gia thôn một tài lộ.
Khi lão thôn trưởng báo tin tức này cho người trong thôn, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần Mặc rất khác nhau.
Trong thế giới này chưa từng có y giả nào lại rộng lượng đem sách thuốc tặng cho người khác chứ đừng nói là còn giúp bọn họ có thêm thu nhập, không nói tới chuyện sẽ mua dược liệu của cọn họ, chỉ về việc cuốn sách này có ghi rõ tên và thuộc tính của từng loại thuốc, phía dưới còn viết một số phương thuốc liên quan để chữa bệnh thông thường thôi, nếu đem ra ngoài thì nó chính là một vật báu vô giá.
Đại ơn này của Trần Mặc thôn dân của Triệu gia thôn tự ghi tạc trong lòng.
Người của Triệu gia thôn quyết định, quyển sách này sẽ giao cho thôn trưởng bảo quản cẩn thận, sau đó phổ cập cho một số người trong thôn về dược liệu và dược tính của số thuốc này, vợ của thôn trưởng sẽ hướng dẫn mọi người khai thác số dược liệu quanh thôn, sau đó đưa tới y quán của Trần Mặc.
Nếu có bất cứ kẻ nào tiết lộ nội dung trong sách thì người đó sẽ bị trục xuất khỏi Triệu gia thôn. xóa tên khỏi gia phả.
Vì thế không biết tự lúc nào, Trần Mặc đã trở thành ngọn núi cho người dân Triệu gia thôn dựa vào, người dân của Triệu gia thôn cũng trở thành hậu thuẫn của nàng.
Bởi vì nhập gia tùy tục nên Trần Mặc cũng nghe theo ý kiến của Hoắc Tử Kha, mời vài đoàn múa lân tới cửa náo nhiệt một chút, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.
Tất nhiên trong đó có một số người chỉ là xem nào nhiệt, nhưng có một số người lại có mục đích không tốt mà tới, ví dụ như chưởng quầy của y quán duy nhất ở Mã Liên trấn_ "An Khánh đường".
Vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Trần Mặc là vị quan phụ mẫu trong truyền thuyết của trấn, nhất thời tặc lưỡi: nữ tử này cũng không phải dạng vừa, có thể được quan huyện tới hộ tống nha.
Các tiết mục giúp vui cũng đã xong, bây giờ chính là nghi thức khai trương quan trọng nhất: Bỏ lớp vải che bảng hiệu.
Trần Mặc bình thản ung dung đi tới trước y quán, tay nhỏ bé giữ chặt mảnh vải đỏ, lôi mạnh một cái, bốn chữ "Trần thị y quán" xuất hiện trước mắt mọi người.
"Tê!" vừa rồi còn náo nhiệt, đột nhiên bốn chữ kia xuất hiện khiến mọi người lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Mặc đều ánh lên tia tìm tòi nghiên cứu và... không tin tưởng.
Không nói người ngoài, ngay cả Hoắc Tử Kha và Lưu Kỳ Quân cũng thế.
"Trần thị y quán", đúng là rất kiêu ngạo.
"Nghe nói chủ của y quán này chỉ là một khám nghiệm tử thi, không biết lấy đâu ra tự tin mà vỗ ngực gọi là "Trần thị y quán".?"
A, thật sự là trời giúp mình, còn lo là không tìm ra nhược điểm của con nhóc này, đúng là không biết trời cao đất dày, dám tự xưng "Trần thị y quán"!
Chưởng quầy của "An Khánh đường" bây giờ mà không mở miệng thì chính là đồ ngốc rồi!
Trần Mặc lạnh lùng híp mắt nhìn về phía Vương chưởng quầy đang vuốt chòm râu của mình, vẻ mặt của ông ta rõ ràng in lên mấy chữ "ngươi là hạng người lừa đời lấy tiếng", trong lòng nàng nghĩ thầm: hôm trước Xuân Hương nói về chuyện ngày hoàng đạo gì đó nàng còn cho là mê tín, thế mà ngay hôm nay đã có người tới đá quán nàng rồi đây này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...