"Mẹ là mẹ của con, người ta nói con như vậy, chính là tát vào mặt già này của mẹ rồi, mẹ sao có thể không tức giận được hả? Nhất định là những người nhiều chuyện đó ghen tị khi con lấy được chồng tốt, cho nên mới tung tin đồn khắp nơi, sau đó để cho bọn nhỏ kia nghe được, nói lung tung như thế.
Thật là, để cho mẹ bắt được người nào tung tin đồn này, mẹ chắc chắn sẽ xé rách miệng của bà ta ra..."
Mẹ Mạch tức giận kêu la.
"Mẹ, nếu mẹ còn tức giận như vậy, con dứt khoát từ hôn là được rồi."
Mạch Tiểu Miên cố ý nói.
"Từ hôn? Tuyệt đối không được!"
Mẹ Mạch kích động trợn mắt nhìn cô, nói: "Tiểu Miên, con ngàn vạn lần đừng để những lời đồn đại này làm lung lay, người khác nói gì mặc kệ bọn họ đi.
Con không thể từ hôn như ý của bọn họ được, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ vỖ tay đấy!"
"Mẹ, mẹ đã nói mặc kệ bọn họ, vậy thì mẹ còn tức giận gì chứ?"
Mạch Tiểu Miên vươn tay vỗ vai bà, nói: "Mẹ cứ an tâm chuẩn bị cho hôn lễ trọng đại của con gái mình đi.
Lỡ như mẹ đi ra ngoài kia gây gổ, bị những tay săn ảnh chụp hình lại, sau đó đăng lên báo, nói rằng cha mẹ vợ tương lai của Kiều Minh Húc là một người phụ nữ đanh đá, ở trên đường phố mắng nhiếc lung tung, sẽ ảnh hưởng không tốt đấy."
Mẹ Mạch nghe đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đúng, đúng, đúng, mẹ tuyệt đối không thể cùng bọn họ hơn thua được, sẽ tổn hại đến hình ảnh của gia đình mình mất.
Dù thế nào mẹ cũng là mẹ vợ của tổng giám đốc Kiều.
Còn bọn họ, nhất là bà Trần đáng ghét kia, không phải con rể tương lai của bà ta chỉ là một nhân viên nhỏ dưới trướng tập đoàn Kiều Thị sao? Bà ta thường hay khoe khoang rằng con rể tương lai của bà ta rất có tiền đồ, tương lai nhất định sẽ trở thành trưởng phòng gì đó.
Bây giờ con lại gả cho Kiều Minh Húc, nên đương nhiên là phải ghen tị rồi, ha ha..."
Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi hột, không để ý đến mẹ già của mình đang chém gió nữa mà kéo Đồng Đồng đến bên cạnh bôi thuốc.
"Đồng Đồng, sau này em đừng vì chị mà đánh nhau với người khác nữa.
Em
trường học, phải chăm chỉ học tập cho thật tốt, biết chưa?"
Mạch Tiểu Miên dịu dàng nói với Đồng Đồng.
Mạch Đồng Đồng rơm rớm nước mắt nhìn cô, nói: "Chị à, chị đối xử với em tốt như vậy, giống như cha mẹ mới của em vậy.
Em không cho phép người khác nói xấu chị, chị tốt lắm, chị giống như một thiên thần vậy.
Bọn họ căn bản không biết sự thật!"
Mạch Tiểu Miên cảm động vươn tay sờ sờ đầu của cô bé, nói: "Đồng Đồng à, sự thật không nhất định phải nói cho người khác nghe, nó cũng sẽ không bị che đậy, một ngày nào đó tự động nó sẽ sáng tỏ thôi."
"Chị ơi, chị không tức giận sao?"
"Chị làm gì có nhiều thời gian để tức giận vì những người không quan trọng chứ? Nhưng mà, chị sẽ buồn, sẽ đau lòng vì việc Đồng Đồng bị thương.
Em là cô em gái quan trọng của chị mà.
Sau này đừng để bản thân vì ai đó mà tổn thương chính mình nhé.
Đây mới là điều làm chị thực sự tức giận đấy."
Mạch Tiểu Miên nhấn mạnh lại lần nữa.
Mai Đồng Đồng nước mắt lưng tròng gật đầu, nói: "Sau này em nhất định sẽ không để chị vì em mà đau lòng tức giận nữa đâu!"
"Đúng rồi, mau đi thay quần áo ăn cơm tối thôi nào."
Mạch Tiểu Miên vươn tay xoa tóc cô bé, thúc giục.
Mạch Đồng Đồng trở về phòng thay quần áo.
Mạch Tiểu Miên cũng về phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...