Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than


“Thiếu phu nhân, dáng vẻ cô bây giờ sao có thể đi làm được chứ? Nếu thiếu gia biết sẽ mắng chết đấy.”
Thím Trương vô cùng lo lắng nói.
“Không cần phải sợ anh ấy.

Hôm nay cháu còn có truyện quan trọng, nhất định phải đi làm.”
Mạch Tiểu Miên cầm quần áo tiến vào trong phòng vệ sinh, một tay thay quần áo, mang giày xong, liền chuẩn bị đi làm.
“Thiếu phu nhân, bữa sáng cô còn chưa ăn đâu đấy.”
“Cháu sẽ gói lại rồi mang theo ăn sau ạ.”
Mạch Tiểu Miên cầm túi bánh tối hôm qua thím Trương mang tới, vừa ăn vừa đi.
Thím Trương đành phải đi theo cô ra ngoài.
Xuống đến cửa bệnh viện, Mạch Tiểu Miên đưa tay vẫy một chiếc taxi, lên xe đi.
‘Thím Trương vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc, báo cáo tình huống của Mạch Tiểu Miên.
Kiều Minh Húc ở đầu dây bên kia nghe được tin tức này, hận không thể lập tức bay từ nước Mỹ về, bắt người phụ nữ cưồng công việc kia về nhà rồi trói chặt lại!
Mạch Tiểu Miên trở lại đơn vị.
Chủ nhiệm Hoàng mang theo một cô gái đang đứng đợi.
Thấy cô gái này, Mạch Tiểu Miên cảm giác như nhìn thấy mình ngày đó.

Gương mặt cô ấy xinh đẹp tuyệt trần, tuổi so với cô không chênh lệch nhiều lắm, nhưng trong ánh mắt lại lãnh đạm ưu thương.
“Pháp y Mạch, cô tới rồi?”
Chủ nhiệm Hoàng nhìn thấy cô, bèn vội vàng giới thiệu cô gái bên cạnh cho cô, nói: “Đây là Đàm Thủy Minh, người tôi muốn giới thiệu cho cô.
“Chào pháp y Mạchl”
Đàm Thủy Minh chào cô.
“Chào em Đàm!”
Có lẽ như nhìn thấy bản thân của trước kia, ấn tượng đầu tiên của Mạch Tiểu Miên với Đàm Thủy Minh khá tốt, cô nói: “Em ngồi xuống trước đi, chúng ta trò chuyện một chút.”
“Pháp y Mạch à, đây là người tôi dẫn tới, cô cứ nhìn xem thử có thích hợp hay không nhé.

Tôi đi trước, không quấy rầy cô khảo hạch nữa.”
Chủ nhiệm Hoàng vì để tránh hiềm nghi nên cũng rời đi.
Mạch Tiểu Miên ngồi nhìn Đàm Thủy Minh ở trước mặt mình, nói: “Nguyện vọng ban đầu của em khi học chuyên ngành pháp y là gì?”
Đôi mắt Đàm Thủy Minh lóe lên cảm giác khổ sở, nói: “Vào năm em học lớp mười một, một siêu thị đột nhiên bốc cháy, thiêu trụi nhiều người.

Trong báo cáo giám định nói vì sai lầm của thợ điện nên mới dẫn đến sự cố đó.


Vì vậy, thợ điện kia phải bị xử phạt hình sự, mà người nhà ông ấy lại bị người thân của những người đã chết kia điên cuồng đuổi cùng diệt tận, táng gia bại sản, cuộc sống luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ.

Người thợ điện đó, chính là cha của em.

Khi em vào nhà tù thăm hỏi sức khỏe ông ấy, ông ấy nói, sự cố phát cháy đó không thể nào vì sai lầm trong công việc của ông mà tạo thành được.

Nguyên nhân chính gây ra vụ cháy là từ tiệm internet ở lầu một châm ngòi, cháy thẳng tới lầu hai.

Chứ không phải là từ lầu hai lan xuống lầu một.

Nhưng mà, ông chủ của tiệm internet kia, phía sau có chỗ dựa, nên người phải gánh chịu hậu quả, chỉ có thể là một thợ điện nhỏ không có bối cảnh gì như ông ấy.

Cha em bởi vì thân thể không tốt, còn chưa lãnh xong án tù, đã chết ở trong ngục.

Mẹ em cũng bỏ em lại, gả đi nơi khác.

Em từ một đứa trẻ hạnh phúc, lại biến thành một cô nhi bất hạnh, chỉ có thể đi theo bà nội sống qua ngày.

Lúc ấy, người giám định nguyên nhân bốc cháy của siêu thị kia, là do pháp y cùng cảnh sát cùng nhau giám định.

Em nghi ngờ bọn họ đã sửa đổi kết quả giám định thực, từ đó khiến cho bọn em phải tan cửa nát nhà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui