Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than
“Người phụ nữ háo sắc này.”
Kiều Minh Húc liếc mắt một cái, nói: “Em biết bơi không?”
“Anh hỏi vấn đề này thật đúng là buồn cười, chẳng lẽ anh không biết từ nhỏ tôi đã là kiện tướng bơi lội rồi sao.
Còn có giải thưởng toàn quốc nữa đấy.”
Mạch Tiểu Miên mặt đầy vẻ không cho đúng, nói: “Đợi khi nào rảnh rỗi chúng ta cùng so tài, anh chắc chắn không nhanh bằng tôi đâu!”
“Bây giờ xuống so tài thử xem!”
Kiều Minh Húc ngoắc tay với cô, nói: “Để tôi lãnh hội một chút phong thái của kiện tướng bơi lội nào.”
“Còn chưa ăn no, hơn nữa tôi cũng không có đồ bơi ở đây, chờ lần sau vậy.
Đừng quên hôm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Mạch Tiểu Miên nuốt xong mẩu bánh mì cuối cùng, uống một hớp sữa bò thật to, rồi nói: “Nhìn anh bơi thôi là được rồi”
“Hừ, đợi lát nữa tôi sẽ cho người đưa đồ bơi tới, ngày mai chúng ta cùng nhau so tài.”
Kiều Minh Húc nói xong, lại chúi đầu vào trong nước, bắt đầu tiếp tục vui chơi thỏa thích.
Mạch Tiểu Miên tiếp tục vừa ăn vừa đứng xem, cảm thấy cuộc đời này thật tốt đẹp.
Sau khi Kiều Minh Húc đã bơi lội xong, anh leo cầu thang để lên bờ.
Vừa đi, anh vừa lắc đầu làm nước bắn tung tóe…
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà lấy điện thoại di động chụp một tấm…
“Lại chụp lén tôi sao?”
Kiều Minh Húc đi tới, đưa tay ra, nói: “Để tôi nhìn một chút nào.”
Mạch Tiểu Miên khẩn trương để điện thoại di động ra sau lưng, đáp: “Nhìn thì được, nhưng không cho phép anh giống như lần trước, ném điện thoại của tôi đi.
Tôi chụp ảnh anh là vì động tác vừa rồi của anh rất đẹp trai thôi.
Anh yên tâm, bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ mang hình của anh đi ra ngoài bán nữa đâu, sẽ thuần túy cất giữ cho riêng mình thôi.”
“Đưa xem nào!”
Kiều Minh Húc nói, tuy nhiên tâm trạng lại rất thoải mái, không hề có ý tức giận nói.
Mạch Tiểu Miên bèn đưa điện thoại cho anh xem.
“Ừ, chụp không tệ, đúng là rất đẹp trai! Cất giữ cho tốt đấy!”
Kiều Minh Húc nói xong, liền trả điện thoại đi động lại cho cô.
Mạch Tiểu Miên trợn trắng mắt.
Người đàn ông này, thật đúng là tự luyến mà.
Tuy nhiên, anh thật sự rất tuấn tú, cũng có vốn liếng để tự luyến.
“Tôi đi tắm thay quần áo đây, em chờ tôi một lát.
Chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn,”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Được”
Mạch Tiểu Miên bưng ly sữa bò lên uống sạch, sau đó đi vào nhà, lên lầu thay quần áo rồi chuẩn bị ra cửa.
Cô vừa định thay một bộ quần áo thoải mái thường ngày, nhưng bất chợt lại nhớ đến lời của Lãnh Kiều Thi nói, bèn trả quần áo về chỗ cũ, lựa chọn lại lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...