Chương 223
“Thích, vô cùng thích.”
“Vậy anh sẽ vì em mà hát cả đời, hát đến khi con cháu đầy đàn, hát đến khi chúng ta cùng nhau nắm tay lên thiên đường”
“Được”
Ngày ấy, cảm giác của hai người, giống như lời bài hát này miêu tả vậy, lãng mạn, tốt đẹp, tràn đầy ước mơ…
Sau đÓ, Trình Đông Thành còn hát cho cô nghe thêm vài lần nữa, mỗi buổi tối khi cô ngủ không yên giấc.
Cô gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ lập tức hát ngay.
Nghe một lúc, cô liền ôm điện thoại di động rồi từ từ thiếp đi.
Ban đầu, anh nhìn thấy vẻ mặt cô mang theo dáng vẻ hưởng thụ say mê, liền cảm thấy có lẽ đó là vì tiếng hát của mình quá hay.
Nhưng mà, khi trông thấy sắc mặt của cô thay đổi, cau mày lại, ánh mắt ảm đạm, giống như đột nhiên gặp phải đả kích nghiêm trọng vậy, trở nên hết sức đau khổ.
Cuối cùng bảo anh dừng lại.
Rốt cuộc là cô sao vậy chứ?
Tiếng hát của anh khó nghe đến mức khiến cô phải đau khổ sao?
Cho tới bây giờ anh còn chưa hát trước mặt người nào cả, cho dù là Lâm Ngọc cũng chưa từng nghe anh hát đâu.
Không phải anh không tự tin với tiếng hát của mình, mà là mỗi lần hát lên, anh sẽ nhớ tới mẹ ruột của mình.
Khi mẹ anh còn sống, mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi, bà sẽ để anh hát cho mình nghe.
Bà nói tiếng hát của anh là trời ban, là âm thanh dễ nghe nhất trên đời này, có thể chữa khỏi những mệt mỏi, đau đớn cùng thương tâm của bà.
Ngày mẹ hạ táng đó, anh ngồi trước mộ bà, hát hết bài này tới bài khác.
Cho tới khi anh không thể cất tiếng được nữa mới thôi.
Từ đó về sau, anh cũng liền bắt đầu tự bế.
Đừng nói ca hát, ngay cả nói chuyện, anh cũng cự tuyệt.