Thật ra thì lúc này căn bản cô không phải nghĩ đến La Liên, mà là Trình Bắc Thiên.
Ngay lúc đó, điện thoại di động có reo lên, là đội trưởng Trần của đội cảnh sát gọi đến.
"Bác sĩ Mạch, chúc mừng tân hôn nhé!"
Đội trưởng Trần lên tiếng.
"Cảm ơn đội trưởng Trần."
"Bác sĩ Mạch, chúng tôi đã bắt được hung thủ cố ý sát hại cô La Liên rồi, thế nên muốn nói cho cô trước."
"Là ai vậy?"
"Vốn chúng tôi cho rằng là người yêu của La Liên, bởi vì chán ghét cô ấy nhưng lại không có cách nào bỏ được, từ đó giết người diệt khẩu.
Kết qua sau khi cảnh sát Lâm phân tích hành vi, đã xác định được hung thủ là vợ của anh người yêu đó."
"Hả?"
Mạch Tiểu Miên có hơi không hiểu.
"Người vợ kia đã lén tẩm penicillin vào bao cao su, vì vậy La Liên bị dị ứng mà chết..."
"Hóa ra là như vậy."
Mạch Tiểu Miên thật sự thán phục thủ đoạn phạm tội cao siêu của loại người này.
Đối với La Liên, ngoài trừ than thở, có thật sự không tìm được từ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Minh Húc vẫn chưa đi, nhìn cô nghe điện thoại.
“Hung thủ của vụ án sát hại bạn học lúc nãy tôi nói đã bị bắt rồi."
"Ồ? Tình hình là thế nào?"
Kiều Minh Húc ngược lại cảm thấy hứng thú.
"Anh có hứng thú nghe những vụ án mạng này sao?"
"Ừ, trước kia bà nội thường kể cho tôi nghe về các vụ án."
Mạch Tiểu Miên nói về tình huống của La Liên cho anh nghe.
Kiều Minh Húc nghiêm túc nghe cô nói xong, trong mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ nhàn nhạt nói với cô: "Người đã mất rồi, cô cũng đừng khổ sở quá."
Mạch Tiểu Miên gật đầu, tuy nhiên trong lòng ít nhiều vẫn có chút khổ sở.
Kiều Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không biết nên nói gì cho phải, suy nghĩ một lúc liền nói: "Tôi có mang dưa lưới Hami về đấy, cô xuống ăn đi."
Mạch Tiểu Miên từ trên giường đứng dậy.
Vết thương trên chân cô đang dần khép lại, cô cũng không dám dậm cả bàn chân trên mặt đất.
Đành phải giống như người ta múa ba lê vậy, chậm rãi đi bằng mũi chân.
Tuy nhiên, động tác kia cũng không đẹp đẽ như múa ba lê, ngược lại trông giống như chim.
cánh cụt vậy.
Kiều Minh Húc thấy thật sự buồn cười.
Đối với Mạch Tiểu Miên, chuyện xuống cầu thang là khổ sở nhất.
Bởi vì xuống cầu thang không thể dùng mũi chân được, gần như mỗi bước đi đều chạm vào vết thương, đau đến khó thở.
Kiều Minh Húc đi ở phía sau thấy dáng vẻ này của cô, đột nhiên đưa tay ôm ngang cố lên, trực tiếp mang cô đi xuống lầu, sau đó đặt cô trên ghế sô pha.
Mạch Tiểu Miền ngồi trên ghế sô pha, kinh ngạc nhìn anh cúi đầu cầm dao gọt trái cây, dứt khoát cắt dưa lưới ra, làm sạch phần ruột bên trong rồi đưa cho cô một miếng.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên đưa tay nhận lấy, bắt đầu gặm dưa.
Trước kia cô cùng với Diệp Mai có thói quen tranh nhau ăn dưa, hơn nữa còn thường xuyên thi nhau ai gặm khó coi nhất.
Bình thường ở trước mặt người khác, cô vẫn có thể giả vờ ưu nhã gặm dưa, nhưng bây giờ vẻ mặt của cô trông rất ngẩn ngơ, quên mất cần phải ra vẻ, tự nhiên lộ nguyên hình.
Gặm dưa giống như chó gặm vậy, quả thật rất khó coi.
Mà nó lại vừa vặn rơi vào mắt của Kiều Minh Húc.
Anh nhíu mày lại hỏi: "Cô là chó con sao?"
"Anh mới là chó con."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh.
"Chó con còn không gặm dưa khó coi như cô đâu đấy?" Kiều Minh Húc không khỏi liếc mắt lại với cô.
Mạch Tiểu Miên cúi đầu nhìn miếng dưa bị gặm ngổn ngang kia, lồi lõm, mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng vẫn sống chết tranh cãi: "Có thể gặm như vậy là kỹ thuật của tôi, anh cũng không làm được mà."
"Đem thói xấu nói thành kỹ thuật, đúng thật là phục cô đấy!"
Kiều Minh Húc không để ý tới cô, cúi đầu ăn dưa của anh.
Mạch Tiểu Miên không khỏi thừa nhận, dáng vẻ ăn dưa của anh thật sự rất tuấn tú ưu nhã.
Giống như lúc anh pha trà vậy, khiến người khác có cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.
Vì vậy, cô cũng thiếu chút nữa nhìn ngây người, tiếp tục theo thói quen chó gặm dưa.
Gặm xong một miếng, lại rất tự nhiên đưa tay tới gặm một miếng khác.
Tốc độ kia cũng không chậm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...