Kiều Minh Húc lại lần nữa ra lệnh.
Mạch Tiểu Miên siết chặt chăn, liếc mắt nhìn anh, nhắm mắt lại không để ý tới anh.
Bụng cô lúc này rất khó chịu, để cô động đậy còn không bằng để cô đi chết đi.
Có bản lĩnh anh cứ ném cô đi.
Kiều Minh Húc thấy cô vẫn còn chưa chịu dậy, vốn muốn mặc kệ cô.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cô có vẻ hơi tái nhợt, đành cúi người xuống, ôm cả cô cùng chăn bế lên.
Mạch Tiểu Miên sửng sốt, nói: "Anh lại ném tôi đi đâu?"
"Xuống biển!"
Kiều Minh Húc khó chịu nói.
Mạch Tiểu Miên nghe thấy lời này, ngược lại thấy rất an lòng, ra vẻ thích thì cứ làm, nói: "Được rồi, sao cũng được."
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Kiều Minh Húc thật sự muốn ném cô xuống biển thật.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn ném cô xuống giường trong phòng rồi tự mình lấy ga trải giường cùng chăn bông sạch xuống ghế sô pha ngủ.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, cảm thấy có chút buồn cười.
Kiều Minh Húc này bề ngoài có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thực chất lại có một trái tim ấm áp.
Cuộn chăn lại rồi ngủ tiếp...!
Khi tỉnh dậy thì đã 5 giờ chạng vạng tối.
Cô mở mắt ra nhìn thấy hoàng hôn buông xuống bên màn cửa sổ, rơi trên chăn bông, ấm áp dễ chịu.
Cô uể oải không muốn nhúc nhích, cứ nằm như vậy nhìn hoàng hôn qua tấm rèm cửa bị gió biển thổi bay, màu sắc ảo mộng như được nhuộm màu, bay phấp phới...!
Có người gõ cửa.
"Mời vào."
Cô lười biếng đáp lại.
cửa bị đẩy ra, Kiều Minh Húc bước vào, nhìn thấy cô đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm trên giường, lập tức tức giận nói: "Còn ngủ nữa sao, xuống ăn cơm đi!"
Mạch Tiểu Miên vén chăn bông lên, thản nhiên vươn tay gãi đầu, mang dép lê rồi định bước
ra ngoài.
"Gấp chăn bông lại!"
Kiều Minh Húc ra lệnh.
"Đợi tí nữa rồi gấp, để nó tản khí đi."
Bây giờ Mạch Tiểu Miên chỉ muốn vào phòng tắm, nếu không, sẽ bị dính ra quần mất.
11
"Gấp ngay!"
Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ, không thể nhìn nổi người khác xả bừa bãi.
Huống chi đây là giường của mình,
"Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh!"
Mạch Tiểu Miên cảm thấy bụng dưới của mình đã sưng tấy lên, đau chết mất.
Băng vệ sinh mỏng dính kia sắp không chống đỡ nổi lượng máu lớn như vậy.
Cũng không thể ở trước mắt anh ta máu tươi đầm đìa một lần nữa được!
"Gấp chăn bông lại rồi đi sau!"
Kiều Minh Húc này cố chấp kéo cánh tay cô, giống như một huấn luyện viên nghiêm khắc
vậy.
"Được rồi!"
Mạch Tiểu Miên đành phải gượng trở lại giường, vươn tay gấp đống chăn bông lộn xộn kia lại.
Thường ngày ở nhà, cô không có thói quen gấp chăn bông, việc này luôn do mẹ cố gấp.
Cô không cần phải làm bất cứ công việc nhà nào cả.
Vì vậy, kỹ thuật gấp chăn cũng không cao lắm, hơi có chút cong vẹo.
Điều mấu chốt là có cảm giác được có một luồng nhiệt nóng đang chảy ra, quay đầu lại nhìn về phía sau lưng mình, phát hiện bộ đồ trắng của cô đang mặc đã bị dính máu rồi.
Mà Kiều Minh Húc cũng nhìn thấy!
"Cô thật là lôi thôi mà!"
Anh cau mày, nói một câu rồi bước ra ngoài.
Mạch Tiểu Miên cứng họng không trả lời được.
Cô vốn không luộm thuộm như thế này, đều do ai hả?
Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh, xử lý sạch sẽ, thay quần áo, đánh răng rửa mặt chải đầu rồi mới đi xuống.
Kiều Minh Húc ở dưới lầu đã một mình ăn cơm trước, cũng không thèm đợi cô.
Cô cũng không lên tiếng, chỉ đặt mông ngồi xuống ghế.
Thím Lý múc canh nóng lên cho cô, cô bèn cúi đầu xuống uống, sau đó lại đưa đũa lên muốn gắp thức ăn, nhưng bị Kiều Minh Húc chặn lại.
"Làm gì vậy? Còn không muốn cho tôi ăn cơm?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...