Mạch Tiểu Miên không biết bản thân lấy thái độ vô lại này từ đầu, đổ thừa do không dậy nổi.
Kiều Minh Húc vươn tay kéo chăn của cô.
Mạch Tiểu Miên quấn chặt không cho anh kéo ra.
sức lực của cô không nhỏ, đủ sức chống lại cơ thể cường tráng của Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc phát hiện anh không kéo được người phụ nữ trước mặt, bèn khó chịu vươn tay ôm cả cô cùng chăn bông.
Mạch Tiểu Miên bị anh ôm lấy như vậy, trái tim chợt đập mạnh lỡ nhịp, giống như bị đánh thuốc mê vậy, trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng.
Sau đó, Kiều Minh Húc lại mang theo cô cùng cả chăn bông ra ngoài, ném trên hành lang.
Sau đó xoay người vào phòng đóng cửa lại!
Mạch Tiểu Miên nằm trên sàn nhà, lấy chăn quấn quanh người, vừa tức giận lại vừa buồn cười, có chút khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự không ngờ Kiều Minh Húc này lại đối xử mạnh bạo với cô như vậy.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra cái tính bướng bỉnh của cô gái nhỏ thế nữa.
Dù sao sàn nhà cũng là sàn gỗ sạch sẽ, chăn bông quấn quanh người cũng đủ dày, nên cố dứt khoát trải nó ra, sau đó quấn chặt lại một lần nữa, để toàn thân mình không bị lạnh rồi tiếp tục ngủ trên sàn nhà như cũ.
Kiều Minh Húc ở trong phòng dọn lại phòng ngủ đã bị Mạch Tiểu Miên làm loạn, từ trong tủ lấy ra một chiếc ga trải giường mới.
Vừa định đi ngủ lại cảm thấy bên ngoài yên tĩnh lại thường.
Căn cứ theo tình huống phát triển bình thường, lúc này có lẽ ra nên gõ mạnh vào cửa để
mắng chửi anh mới đúng.
Hơn nữa lại không nghe thấy tiếng cô bước xuống cầu thang.
Anh không nhìn được bèn kéo cửa ra để xem.
OD
Kết quả, cô gái kia vẫn còn bọc chăn nằm trên sàn nhà, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Kiều Minh Húc vừa tức giận vừa buồn cười, làm đảo lộn hoàn toàn ấn tượng của anh đối với Mạch Tiểu Miên.
Ấn tượng mà cô để lại cho anh là hình tượng một người phụ nữ trưởng thành lạnh nhạt
thành thục.
Giờ đây, cô lại đang co rúc trong chăn, trông giống như một cô bé hờn dỗi vậy.
Nghe thấy tiếng thở của cô, có vẻ như cô đã thực sự ngủ.
Như vậy cũng có thể ngủ được sao, thật sự phục cô đấy.
Anh cũng lười quản cô, xoay người đi vào phòng, tiếp tục nằm trên giường của mình.
Nằm một lúc, bỗng nhiên anh nhớ lại lời của Trịnh Thái Mai và em gái Kiều Mai Kim đã nói, lúc đến kỳ kinh nguyệt, không nên ăn đồ lạnh, không nên để cho bụng bị lạnh, nếu không sẽ rất dễ bị trúng gió.
Người phụ nữ đang tới kỳ kinh nguyệt, ngủ trên sàn nhà thế này, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Có liên quan gì tới anh chứ?
Tự cô thích nằm ở đó mà.
Nghĩ đến đây, anh lại yên tâm tiếp tục thoải mái nằm.
Nhưng anh thế nào cũng không thể ngủ được, trong đầu vẫn còn đang vô thức nghĩ đến Mạch Tiểu Miên đang ngủ bên ngoài có khi nào bị cảm lạnh không.
Cuối cùng khi đã không chịu nỗi nữa, anh nhảy cỡn khỏi giường, kéo cửa ra, đi đến bên cạnh Mạch Tiểu Miên, đưa chân đá đá cô.
Mạch Tiểu Miên đang ngủ say, bị đả tỉnh lại bèn tức giận, nói: "Sao lại đạp tôi?"
"Đứng lên!"
Kiều Minh Húc kêu to.
Mạch Tiểu Miên mở mắt ra nhìn xung quanh, cô đang ngủ trên sàn nhà mà, cô nói: "Tôi cũng không có tranh giường với anh, ngủ trên sàn nhà cũng không quấy rầy anh đúng không? Keo kiệt!"
"Đứng dậy! Cô cản đường của tôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...