Nghe cô nói, trái tim Mạch Tiểu Miên dâng lên cảm xúc ấm áp, cúi đầu bóc vỏ khoai lang.
Hương thơm đặc biệt của khoai lang nướng xộc vào mũi.
Cũng không biết là hơi nóng, hay vì sao, khoé mắt cô ẩm ướt.
Cúi đầu cắn một miếng, hương vị vẫn như mười năm trước, nhưng cảm giác lại hơi khang khác.
Từ sau khi Trình Bắc Thiên rời đi, cô không còn ăn khoai lang nướng nữa.
“Đúng rồi, Tiểu Miên, cháu với cậu bạn trai hồi trước ấy có còn quen nhau không? Cô hôm trước thấy cậu ta đi trên đường này đấy.”
Cô bán hàng đột nhiên nói.
Tay Mạch Tiểu Miên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô, khoai lang nóng hổi, tí nữa thì nghẹn trong cổ cô: "Cô ơi, chắc là cô nhận làm người rồi.”
“Nhận nhầm rồi sao? Cô thấy cái cậu kia trông giống bạn trai hồi trước của cháu lắm, chỉ có trưởng thành hơn nhiều thôi.
Nhưng mà, khi đó cậu ấy đi vội lắm, lúc cô gọi mời mua khoai lang, cậu ấy quay đầu lại nhìn cô một cái, dừng chân lại, rồi lại đi tiếp.
Chắc là không nhớ cô rồi, nhưng cô nhớ cậu ấy mà.
Cô rất ấn tượng với hai người.
Cô bán khoai khẽ lắc đầu nói: “Cô cảm thấy chắc chắn không nhận nhầm
đâu.”
“Không thế nào.”.
Trái tim Mạch Tiểu Miên như bị ai cứa vào, sau đó tàn nhẫn khoét sâu, miếng khoai lang ngậm trong miệng, đã nhạt như nhai sáp rồi.
“Không thể nào? Cô thật sự nhìn nhầm rồi sao?”
Cô thấy thái độ chắc chắn của Mạch Tiểu Miên, cũng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của chính mình.
“Ừ, chắc nhìn nhầm rồi.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu, cầm củ khoai nói với cô bán hàng: “Cô ơi, cháu còn có việc phải đi, không trò chuyện thêm với cô được nữa, lần sau rảnh lại nói tiếp nhé cô.”
“Ừ ừ, thể cháu đi thong thả.”
Cô bản khoai nhận ra vẻ mặt Tiểu Miên có hơi sai sai, đoán cô và Trình Bắc Thiên có lẽ cãi nhau tới chia tay rồi, nên mới không muốn cô nhắc tới cậu ấy, mà không phải do mắt cô nhìn nhầm.
Mạch Tiểu Miên vội vã rời đi, thấy đúng lúc xe buýt dừng bến, cũng lên xe luôn, ngồi ở ghế cuối cùng.
Ngắm nhìn cảnh đường phố, trong đầu lại nhớ tới lời cô bán hàng nói, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng, cô càng khẳng định, cô ấy không thể nào gặp Trình Bắc Thiên được.
Anh ấy đã chết nhiều năm vậy rồi.
Còn về chuyện ma quỷ gì đó, là một pháp y theo chủ nghĩa duy vật, cô sẽ không tin mấy thứ này.
Người có vẻ ngoài giống sao?
Có lẽ nào là vậy?
Cô đang nghĩ, bỗng thấy một bóng dáng ven đường rất quen thuộc, thân quen tới mức làm cô nghẹt thở.
Trình Bắc Thiên?
Cô không nhịn được đứng bật dậy từ chỗ ngồi, muốn gào lên.
Nhưng trong nháy mắt, anh ta rẽ vào nơi góc phố, không thấy bóng dáng đầu nữa.
Mình hoa mắt hay sao?
Cô dụi mắt...!
Muốn xuống xe, nhưng giờ không phải bến xe xuống, tài xế không chịu dừng xe, đành phải tới bến tiếp, cô vội chạy ngược lại chỗ ấy tìm anh.
Nhưng nơi đó còn có thể tìm thấy bóng dáng ấy sao?
Cô mờ mịt tìm quanh một hồi, đúng lúc Diệp Mai gọi điện tới.
“Diệp Tử, hình như tớ vừa thấy Trình Bắc Thiên.”
"Tiểu Miên, sao có thể thế được? Cậu xuất hiện ảo giác sao?”
Diệp Mai khó tin nói: "Trình Bắc Thiên chẳng phải đã chết rồi sao? Có phải là vì cậu sắp kết hôn, nhớ nhung anh ta, mà sinh ra ảo giác đấy chứ? Hoặc có ai đó rất giống anh ta thì sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...