Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian


Thời gian tu luyện như vậy là đã một ngày trôi qua, buổi sáng Điền Nhiễm chạy bộ rèn luyện thân thể, sau đó bắt đầu ngồi xếp bằng tìm kiếm khí cảm, công phu không phụ lòng người, thời điểm ở ngày thứ tám, Điền Nhiễm rốt cuộc cảm nhận trong cơ thể có được một tia khí cảm.

Điền Nhiễm đang cảm thấy được một cỗ chân khí ôn hòa thật nhỏ tập trung ở lồng ngực, cưỡng chế vui sướng trong lòng , bắt đầu dựa theo nội dung trong sách vở tiếp tục tu luyện lên.

Một ngày này, Điền Nhiễm chạy xong rồi tiếp tục bắt đầu tu luyện, từ cảm giác được khí cảm, nàng liền chăm chú tu luyện loại phương thức này, tu luyện như vậy một đoạn thời gian, nàng cũng cảm nhận được chỗ tốt của việc tu luyện , thời điểm chạy bộ nếu làm chân khí lưu chuyển toàn thân, ngay lập tức không thấy mệt mỏi, lại còn có thể tăng tu vi.

Điền Nhiễm liền trấn định, thanh âm bên ngoài vô pháp ảnh hưởng đến nàng, cho nên nàng bỏ lỡ từng trận chuông báo thức từ di động truyền đến.


Chuông báo này là Điền Nhiễm dựa theo tiểu thuyết nhận định rằng vào thời điểm ngày thứ mười, toàn thành phố sẽ bị từ bỏ, mà đại bộ phận người dân bên trong thành sẽ đi theo người của quân đội để rút lui.

Bởi vì Điền Nhiễm vốn không tự mình lái xe được, cho nên mới chờ ngày này cùng người của quân đội giúp đỡ rời đi, đi theo bọn họ, hệ số an toàn cũng cao rất nhiều.

Mà hiện tại, Điền Nhiễm vì tu luyện quá tập trung nên bỏ lỡ cơ hội ngồi trên xe rời đi.

Tiếng chuông di động không ngừng nghỉ, không biết mỏi mệt vang lên, thẳng đến khi lượng điện trong di động hao hụt hết, trong không gian mới khôi phục sự yên tĩnh.

Bất đồng với sự yên lặng trong không gian, bên ngoài đường phố thập phần ồn ào, trên đường, có nhiều người cầm các loại vũ khí hướng tới công kích những tang thi xuất hiện trước mắt, trên mặt họ còn treo tia vô cùng đắc ý tươi cười, phảng phất giống như bọn họ làm được một sự kiện kinh thiên động địa.

Cũng có vài chiếc xe treo đầy bao lớn bao nhỏ, sắc mặt người bên trong hoảng sợ chạy trên đường phố, nếu ngẫu nhiên giữa đường xuất hiện một cái tang thi, chủ xe sẽ khẽ cắn môi trực tiếp liền nghiền nát chạy đi.

“Giai Dĩnh, theo ta đi đi, bên ngoài quân đội đã bắt đầu rút lui, thành phố này chỉ sợ phải bị từ bỏ”Nam tử đang nói chuyện tuổi ước chừng 24-25, cắt một đầu tóc ngắn, cổ áo sơ mi trắng hơi hơi rộng mở, cổ tay áo sơ mi cuốn tới tận khuỷu tay, lộ ra làn da trắng hồng, đôi mắt thâm thúy có thần, mũi cao thẳng, môi gợi cảm, vẻ mặt giờ phút này chính là ôn nhu nhìn nữ tử trước mặt.


“Chu tiên sinh, cảm ơn anh”Đôi mắt thanh nhã của nữ tử hướng về nam tử mang theo ánh mắt biết ơn, cặp mắt xinh đẹp long lanh không thể tả, cái mũi, miệng như quả anh đào hồng nhuận, một mái tóc màu nâu đẹp, thật dài giống thác nước đổ xuống, trên đỉnh đầu còn có mũ che nắng hồng nhạt, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu hồng phấn, đôi giày màu trắng dùng để chơi bóng trên chân không nhiễm một hạt bụi, không hề có tư thế chật vật của mạt thế.

“Không phải đã cùng em nói sao, kêu ta Kính Vũ là được rồi” - Chu Kính Vũ tiến lên một bước, ôn nhu đứng trước mặt Tiêu Giai Dĩnh.

“Kính Vũ, chúng ta nên đi thôi, đừng làm cho mọi người chờ sốt ruột”Tiêu Giai Dĩnh ngượng ngùng cười, nụ cười này trực tiếp khiến trong lòng Chu Kính Vũ giống như hàng vạn con kiến bò ngang dọc.

“Vương đội trưởng, phiền toái người, chúng ta đi thôi” - Chu Kính Vũ nắm tay Tiêu Giai Dĩnh đi ra, sau đó hướng nam nhân mặc võ trang đứng ở cửa gật gật đầu.

“Cậu Chu, không phiền toái, đi thôi” Vương đội trưởng liếc mắt nhìn hai người một cái rồi nói, sau đó làm một tư thế mời.


Tiêu Giai Dĩnh nhìn xe quân dụng phía trước, còn có nhóm quân nhân toàn bộ cầm v•ũ kh•í hiên ngang đứng xung quanh xe , khóe miệng hơi hơi mỉm cười, chỉ có nam nhân như vậy mới có thể xứng đôi với nàng ta, vô luận là thời đại hòa bình hay mạt thế, đều sẽ có năng lực bảo vệ nàng ta thật tốt, cũng không khiến nàng ta uổng công lao lực một hồi.

---------------------------------------“Tại sao lại như vậy?”Điền Nhiễm cầm điện thoại di động bật dậy, sau đó nhìn thời gian trên màn hình, trong đầu trở nên trống rỗng một mảnh, bởi vì nàng tập trung tu luyện nên đã bỏ lỡ thời gian sơ tản, hiện tại nàng phải làm sao bây giờ?Điền Nhiễm ngồi yên trên mặt đất năm phút, lúc này mới đứng dậy đi thu thập đồ vật, trải qua một tháng rèn luyện cần mẫn trong không gian, cân nặng của Điền Nhiễm giảm bớt hơn bốn mươi cân, nhớ lại thời điểm ban đầu, Điền Nhiễm nhớ rõ ngày đầu tiên nàng đã gầy đi năm cân, nhưng là càng về đoạn sau lại càng khó gầy hơn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận