Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian


Anh Lâm đem tay lái xoay một vòng, lập tức mở cửa xe rồi nhảy vọt xuống, bay nhanh về phía cánh rừng để chui vào đó trốn, ngẫm lại bên trong xe đó gồm nhiều người cả trai lẫn gái, hắn chỉ hy vọng bọn họ có thể giúp hắn chống đỡ một chút thời gian.

Nghe phía trước truyền đến tiếng khóc cùng kêu la thảm thiết, mọi người ngồi trong Minibus sớm đã bị dọa cho trắng mặt, bọn họ cần thiết sớm một chút rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, bằng không cũng chỉ còn một con đường chết.

“Anh La, như thế nào lại ngừng?”
Thiếu niên thấy xe dừng hẳn, hoảng sợ hỏi.

“Không còn thời gian, không kịp bỏ thêm gì nữa, chạy nhanh đi”
Anh La liếc mắt nhìn một cái tang thi phía trước đang đuổi theo, lôi một cái ba lô liền nhảy xuống xe, sau đó chui vào bên trong cánh rừng, nhiều tang thi như vậy, nếu còn chần chừ không kịp trốn thoát, bọn họ liền sẽ bị chúng vây quanh.

Thiếu niên nhìn anh La liếc mắt một cái, tái mặt, kéo ba lô cũng nhảy xuống xe.

“Chạy đi, các ngươi phải tự cứu chính mình”
Thiếu niên nói một tiếng với những người đang ngồi phía sau, sau đó xoay người chui vào sâu trong cánh rừng.


Minibus có nam có nữ, lúc này đều sẽ cầm túi lao xuống xe, cũng có người ở bên trong xe run bần bật, bất di bất dịch động bước chân.

Khi thiếu niên kia cùng anh La quay đầu lại, nhìn thấy chính là Minibus đã bị tang thi vây quanh, máu tươi theo tiếng kêu sợ hãi mà bắn đầy cửa sổ xe.

“Đi thôi, cứu không được bọn họ đâu”
Anh La kéo mạnh thiếu niên một phen, sau đó hướng bên trong rừng chạy đi, nếu bọn họ không chạy nhanh, như vậy tang thi sẽ ngay lập tức liền đuổi theo bọn họ.

Mà lúc này, Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu đã đi một quãng đường không hề ngắn, mà trong khu rừng các nàng cũng chỉ gặp được mấy con tang thi, đều bị hai người nhẹ nhàng giải quyết.

“Mập mạp, chúng ta đi xa như vậy rồi, tang thi chung quanh cũng đều dọn dẹp sạch, lúc này hẳn là có thể thư giãn một chút đi”
La Mãn Lâu liếm liếm môi nói.

“Ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi trước tới hay là ta trước tới?”
Điền Nhiễm gật gật đầu, thập phần đồng ý lời La Mãn Lâu nói.

“Ngươi trước đi, ta canh giữ cho”
La Mãn Lâu cảm thấy làm tỷ tỷ người ta, nàng nên là một người tỷ tỷ hỗ trợ thực tốt.

“Tốt, vậy ngươi canh đi”
Điền Nhiễm nói xong liền bắt đầu cởi quần áo.

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, tại chỗ sâu tận trong núi rừng thế mà gặp được một dòng suối trong vắt.

Nàng cũng rất lâu từ khi rời Nông Gia Nhạc chỉ có một lần tắm rửa giặt giũ ấy, đến nay chính là nửa tháng không có tắm qua.

Tuy rằng nước suối có chút lạnh, nhưng là Điền Nhiễm tắm phi thường vừa lòng, sau khi đem toàn thân rửa sạch sẽ, Điền Nhiễm từ trong không gian cầm ra hai bộ quần áo để thay đổi, bộ kia mặc lâu trên người đều có mùi chua.


“Tắm rửa một phen, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng”
La Mãn Lâu híp mắt, cảm giác tắm rửa quả thực quá sảng khoái.

“Shhh”
Điền Nhiễm đứng canh ở trước vừa dựng thẳng lên ngón trỏ, nàng tinh ý nghe được phía trước có động tĩnh, vì thế cầm lấy vũ khí lặng lẽ hướng lùm cây vừa mới có tiếng động đi qua.

La Mãn Lâu thấy vậy, vội vàng cầm lấy quần áo, tròng vội lên trên người, thực ra cô ấy không sai biệt lắm cũng đã tắm xong.

“Chậc chậc chậc! Thật không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể gặp được vưu vật như thế”
Từ trong lùm cây đột nhiên xuất hiện một người nam nhân đi ra, lúc này ánh mắt hắn ta đê tiện nhìn cả người La Mãn Lâu mới mặc quần áo.

“Tìm chết”
Điền Nhiễm ánh mắt lạnh lùng, loại người này nàng còn ít gặp sao?
“Cô gái béo, đem vũ khí của ngươi thu về cũng rất tốt, thứ này của ta không biết khi nào sẽ cướp cò đâu” - anh Lâm trong tay nắm một khẩu súng.

Anh Lâm sau khi trốn vào núi không lâu, đã đem tang thi đuổi theo ném lại phía sau, hắn vô tình phát hiện trong rừng lại có hai dấu chân khá mới mẻ, xem dấu chân kia hẳn là người sống.


Vì thế hắn liền theo dấu chân tìm lại đây, không nghĩ đuổi tới kịp chính lúc La Mãn Lâu đang tắm.

Dáng người kia khiêu gợi, còn có nụ cười kia, sau khi cười rộ lên liền tăng thêm mị sắc, mấy điểm mấu chốt của người làm nam nhân như hắn đều bị khiêu chiến, tưởng tượng đến nữ nhân trước mặt, anh Lâm cảm thấy toàn thân chính mình đều trở nên khô nóng lên.

“Nha, soái ca chỉ có một người sao?”
La Mãn Lâu hướng tới Điền Nhiễm đưa ánh mắt ra hiệu, liền cười duyên bước đi tới, mỗi một bước tư thái lay động quyến rũ, Điền Nhiễm đứng xem khóe miệng muốn giật giật.

“Mỹ nhân, lại đây bồi ca ca, ta cùng nhau ***, sau này ca ca che chở ngươi nha”
Anh Lâm nhìn La Mãn Lâu đang hướng về chính mình mà đi tới, trong mắt tràn đầy tự tin, hiện tại hắn đã quá hiểu biết tâm tư nữ nhân.

“Được thôi, ca ca, sau này ngươi cần phải che chở chúng ta đó nhaaa~”
La Mãn Lâu đi đến trước mặt anh Lâm, ngón tay trắng nõn chọc chọc dưới cằm anh Lâm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận