Nữ Pháo Hôi Chinh Phục Mỹ Nam

Ba Dương đặt tờ báo xuống bàn, đẩy gọng kính xuống, nhàn nhạt nói với Dương Ngạn Phàm.
" Hôm nay em không phải đi học, con đưa em đến công ty đi! "
" Dạ!"
Dương Ngạn Phàm rũ mắt, không chút suy nghĩ liền đáp ứng. Lời anh vừa nói xong, Chu Ngữ Ngữ đang bê cốc trà sữa ngọt ngào uống một ngụm liền hung hăng sặc một chút. Cái đầu nhỏ nhanh chóng nâng lên, vẻ mặt đáng thương cùng ủy khuất vô cùng hô to.
" Ba ba, con không muốn!"
" Vì sao không muốn? "
Ba Dương nhướng nhướng mày, ánh mắt quét qua Chu Ngữ Ngữ, ngay lập tức bức cho cô đem những từ muốn nói ra miệng liền nghẹn lại, thức thời liền đem lời nuốt xuống.
Bi ai a
~Cô cũng không thể nói là vì cô sợ Dương Ngạn Phàm nên không muốn đi cùng anh ta có phải hay không?
" Báo cáo thủ trưởng, con không có ý kiến! "
Chu Ngữ Ngữ âm thầm rơi nước mắt, cuối cùng vẫn là rất không có tiền đồ mở miệng. Vẻ mặt nịnh nọt đó làm cho Dương Ngạn Phàm ngồi đối diện mân chặt môi, vẻ mặt nghẹn đến đỏ vì phải cố nén cười.
Có ai có thể nói cho hắn biết, người em gái không cùng dòng máu này từ lúc nào đã trở nên thú vị như vậy đây?
" Tốt lắm! "
Ba Dương híp mắt, gật đầu hài lòng, tiện thể còn vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của con gái. Nếu con bé luôn luôn ngoan ngoãn như thế này mãi thật rất tốt a!

Sắc mặt Chu Ngữ Ngữ ngược lại bị hành động của ba Dương làm trên trán rơi xuống ba vệt hắc tuyến thật dài. Không nói hai lời vội vàng nắm lấy móng vuốt của người ba có chút xu hướng xoa đầu con gái đến nghiện kéo xuống.
Này... Sao cô lại cảm giác ba Dương đối với cô cứ như là đang cưng nựng thú cưng nhỉ?
*~*~*~*~*
" Anh hai, anh không cần miễn cưỡng đưa em đi đâu! Anh cứ đem em đến một quán coffee nào đó là được rồi! Khi anh đi làm về nhớ đón em nha! "
Chu Ngữ Ngữ mặc một chiếc váy bút chì màu hồng nhạt, áo khoác màu trắng sữa ôm lấy thân hình thiếu nữ ngọt ngào chạy theo Dương Ngạn Phàm tiêu sái anh tuấn trong bộ veston Armani được cắt may vô tinh tế làm nổi bật thân hình nam tính rắn rỏi, mở miệng ra sức thuyết phục anh.
Dương Ngạn Phàm điềm tĩnh mở cửa chiếc xe Ferrari, quay đầu lại chằm chằm nhìn Chu Ngữ Ngữ. Khóe môi mân thật chặt nhưng lại như cũ không nói một lời nào nháy mắt đã làm không khí giảm xuống mức âm trầm.
Người nào đó quả nhiên bị thái độ của Dương Ngạn Phàm dọa sợ, ngậm miệng không dám nói một câu. Đôi mắt to tròn lấm lét nhìn anh, thật e sợ người này sẽ nổi giận trút xuống trên đầu cô.
Cô biết người này vốn là chẳng yêu thích cô đâu mà!
" Anh hai... "
Chu Ngữ Ngữ nhỏ giọng nói, bàn tay nhỏ bé mân mê góc áo cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh.
" Cô không thích đi cùng tôi? "
Dương Ngạn Phàm hỏi.
" Ân, không có... "
Không có mới lạ!
Chu Ngữ Ngữ trong lòng âm thầm bổ sung.
" A, cô rất sợ tôi à? "
Dương Ngạn Phàm lại nói.
" Ách, không có... "
Không có mới lạ! Sao anh có thể đoán hay như vậy hả?
" Vậy là chán ghét tôi sao? "
Dương Ngạn Phàm nhướng mày đầy nham hiểm. Vẻ mặt này của anh đúng là làm người ta quá uất nghẹn rồi. Người nào đó vô cùng không có tiền đồ, dĩ nhiên là dùng sức lắc đầu phủ nhận.
" Không có! Không có! Quả thật không có!"
" Như vậy thì lập tức lên xe! "
Dương Ngạn Phàm rút ra kết luận, lui ra một bước nhìn Chu Ngữ Ngữ máy móc leo lên xe. Đợi đến khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa xe thì mới kịp hồi thần, mặt mày tái mét đau đớn hô to bốn tiếng.

- - - - Bị mê hoặc rồi!!!!!
" Không cài dây an toàn sao? Tôi sẽ không thay cô cài đâu! "
" Ách, không cần! Không cần! "
Chu Ngữ Ngữ rút dây an toàn bên hông cài lại, sau mới ngã người xuống nệm ghế mềm mại, âm thầm thở ra một hơi nặng trịch. Lỡ leo lên lưng cọp thì đành đi cùng cọp thôi!
Dườn Ngạn Phàm nhìn vẻ mặt Chu Ngữ Ngữ giống như sắp lên pháp trường. Ngay cả thở ra mà chân mày vẫn như cũ nhíu chặt liền không khỏi híp mắt cười nhạt một tiếng. Lại chủ động tự cài dây an toàn cho mình rồi khởi động xe rời đi. Anh không biết người em gái này vì cái gì đột nhiên thay đổi, nhưng nếu cô ta có ý đồ không tốt, anh nhất định không để yên cho cô ta.
Đoạn đường từ nhà đến công ty không xa lắm, tốc độ xe đi cũng rất bình thường nhưng vì không khí trong xe quá mức bí bách làm cho Chu Ngữ Ngữ cảm thấy một phút đều dài như một năm, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ai ai ai, nếu chặng đường này kéo dài thêm chút nữa, cô nhất định sẽ vì bị bệnh tim mà chết a!
Giống như nghe thấy được nguyện vọng nhỏ bé của Chu Ngữ Ngữ, Dương Ngạn Phàm rốt cuộc cũng đã đi tới gara của Dương thị. Cửa xe vừa mở, bóng dáng nhỏ bé của người nào đó đã lao ra ngoài, hai tay giơ lên trời hô to hai chữ vạn tuế.
Dương Ngạn Phàm vừa đến công ty, khí chất trên người vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên lãnh lệ. Ánh mắt sắc bén giấu trong cặp kính Gucci vẫn thật mê người đồng thời cũng phảng phất một tia xa cách không thể nói rõ, quay đầu lạnh lùng nói.
" Ở công ty đừng tỏ ra quen biết tôi! "
Chu Ngữ Ngữ ngoan ngoãn gật gật đầu, đuổi theo bước chân của Dương Ngạn Phàm. Khóe môi lúc này mới hơi bĩu ra một đường cong đầy khinh thường.
Lạnh lùng cái gì chứ! Không phải anh mới là người ép buộc tôi đi hay sao?
Sự thật chứng minh, Dương Ngạn Phàm đúng là dạng đàn ông không ra gì. Một mặt đem cô kéo đến nơi khỉ ho cò gáy này, sau đó mới dùng một cước đạp cô đi, bản thân mình thì thảnh thơi đi vào thang máy CEO đặc biệt đi mất.
Chu Ngữ Ngữ nhìn theo cánh cửa thang máy đóng lại, khóe môi mấp máy cả hai phút không nói thêm được câu gì, rốt cuộc cũng không ngăn được bản thân mình hướng hắn giơ cao ngón giữa.
Dựa vào! Dương Ngạn Phàm!
Chu Ngữ Ngữ tức đến dậm chân, buồn bực xách túi, quyết định đi xung quanh công ty một vòng. Anh tưởng anh bỏ tôi ở lại đây thì tôi liền sợ anh?
Đừng có mơ!
Không phải nói Dương thị nhiều nhất là tuấn nam mỹ nữ sao? Hôm nay bản tiểu thư nhất định đi trêu đùa mỹ nam!

- - - - - - - - - -
Dương Ngạn Phàm đáp thang máy dừng lại ở tầng 32. Đây là tầng cao nhất của Dương Thị dành riêng cho một mình anh, bình thường không ai được phép bước vào. Tất cả thư kí làm việc ở tầng 31 cũng chỉ có thể trao đổi công việc với anh qua email. Qua chuyện này cũng đủ biết tính khiết phích của anh đã đạt đến mức độ nào.
Dương Ngạn Phàm quét thẻ từ mở cửa phòng, thẳng lưng tiến vào bên trong. Anh vừa đặt tài liệu xuống bàn, vừa nghĩ đến vẻ mặt cứng ngắc của người nào đó đột nhiên có một loại xúc động muốn bật cười.
Hình như có vẻ... Ừ, đặc biệt ngốc nghếch...
Tuy anh không thể hiểu được cô ta có ý đồ gì. Nhưng chẳng sao, chỉ cần cô ta nguyện ý diễn kịch, anh liền coi như một trò giải trí. Cuộc sống dạo gần đây vẫn là quá nhàm chán rồi!
Ri... Ri... Ri...
Điện thoại nội bộ đúng lúc này đột ngột vang lên, Dương Ngạn Phàm theo bản năng nhấc máy. Giọng nói vẫn mang theo ý cười chưa kịp tan đi nên nghe qua có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
" Chuyện gì?"
" Tổng giám đốc, có người phá rối! "
" ... "
Gương mặt tuấn tú tiêu sái của Dương Ngạn Phàm không tiếng động chảy xuống ba vạch đen. Anh cũng không kịp nghe tổng cơ trực điện thoại nói rõ liền lập tức chạy xuống dưới.
Thang máy từng chút, từng chút di chuyển, Dương Ngạn Phàm lại càng lúc càng nắm chặt tay. Đợi đến khi xuống được tầng trệt cũng đã là gần năm phút sau đó. Nhấc chân trực tiếp hướng đến phòng tiêu thụ thị trường. Còn chưa đến nơi đã nghe giọng nói quen thuộc vọng ra.
" Mỹ nam à, anh tên gì? Hãy cứ gọi tôi là mỹ nữ đi! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận