Việc chia nhà xử lý xong rất nhanh, Lạc lão phu nhân chia đồ trang sức còn lại trong hộp làm ba phần, mỗi phòng một phần: "Các ngươi giữ đi, đến lúc đó lựa mấy thứ đáng tiền, chờ Tôn nhi cháu gái gả cưới, lấy ra cho chúng, cũng có thể giữ được mặt mũi."
Phòng lớn không có chủ mẫu, Lạc lão phu nhân cười nhìn Lạc Tam Thái gia: "Một phần này, xin phiền trong tộc bảo quản giúp ta, ta không yên tâm lão đại này, ai biết hắn có thể bán sạch các loại đồ trang sức dùng không."
Hộp đồ trang sức của Lạc lão phu nhân có chừng mấy hộp, từ khi bà gả vào Lạc gia, đã trải qua hơn ba mươi năm, cũng giữ được không ít thứ, khi Tam phòng Lạc thị chia đều đồ trang sức, mỗi phòng cũng được chừng năm mươi cái, cũng coi là thu hoạch rất phong phú, Lạc Đại lão gia nhìn chằm chằm một đóng đồ trang sức kia, oán hận nuốt một ngụm nước miếng, mình hoàn toàn đắc tội mẫu thân, thà đưa đồ trang sức này cho trong tộc bảo quản, cũng không muốn cho hắn giữ.
Thật ra thì Lạc Tam Thái gia rất không muốn bảo quản đồ trang sức của Lạc lão phu nhân, không có gì hay, còn phải lo lắng sợ hãi, vì vậy chắp tay với Lạc lão phu nhân: "Đại tẩu, ngươi cũng biết tông từ Lạc thị lâu năm không tu sửa, người mời tới giữ cửa là một lão đầu, nếu là bị tặc nhân theo dõi, đêm khuya ăn trộm đi, ta đây cũng không gánh nổi trách nhiệm này, không bằng như vậy, tồn đến Tiền trang Hối Thông trong, hàng năm ra nhiều chút bảo quản bạc là được."
Lạc lão phu nhân che ngực, thở hổn hển, dùng sức ho khan một tiếng: "Vậy cứ như thế đi, viết khế thư với Tiền trang Hối Thông, chờ khi bọn Hồn nhi cưới gả lấy thêm ra đưa cho hắn."
Đây không thể nghi ngờ là phủi sạch sẽ duy nhất một chút Lạc Đại lão gia có thể ngắm đều, hắn trầm mặt, vốn muốn chia nhà chiếm chút chỗ tốt, không nghĩ tới bạc và đồ trang sức không có một chút liên quan với mình, duy nhất tới tay chỉ là một vườn, còn phải chia đều thành ba phần, đến lúc đó qua tay cũng bán không được bao nhiêu.
Do dự muốn nói chuyện, nhưng lại không dám chống đối Lạc lão phu nhân, sắc mặt Dương Nhị Phu nhân đứng bên cạnh rất khó nhìn, Lạc Đại lão gia nào dám nói nhiều một câu, rất sợ nàng trở về than phiền với mẫu thân chồng nàng, chức Huyện lệnh của mình chỉ sợ sẽ chặt đứt hi vọng.
Cứ như vậy mà phân chia gia sản, mỗi người Tam phòng tới in dấu tay, lĩnh khế thư của mình đi qua. Gia Mậu và Bảo Trụ đi tới trước mặt Tương Nghi: "Đi, đi viện các ngươi chơi."
Lạc Tương Hồn từ một bên chen tới: "Biểu ca, ta muốn đi với các huynh."
Tương Nghi gật đầu một cái: "Cùng đi thôi."
Lạc Tương Hồn vui mừng lên, đi theo phía sau Tương Nghi từ từ đi, Bảo Trụ quay đầu liếc hắn một cái, rất là kinh ngạc: "Sao hôm nay hắn không làm ồn?"
"Mẫu thân hắn chết, muội muội cũng mất rồi, gần đây cha đối với hắn không đánh thì mắng, cũng không tìm được một người nói chuyện, ta thấy hắn đáng thương, nên thân thiết với hắn một chút." Tương Nghi nhẹ khẽ than thở: "Bây giờ ta và hắn, đều là hài tử không có mẫu thân rồi."
Trong mắt của nàng có một chút sầu bi, một tia sáng mềm mại lướt qua đôi mắt, giống như ánh mặt trời sáng sớm nở rộ yếu ớt của nó trước mặt Gia Mậu. Tay của Gia Mậu hơi giật giật, muốn từ trong ống tay áo vươn ra nắm tay nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, sóng vai đi bên cạnh Tương Nghi, lắng nghe giọng nói của nàng.
Trở lại trong viện ngồi nói một trận, chỉ thấy một đám nha hoàn bà tử đi tới, ôm đồ đạc của Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn ra bên ngoài, có bà tử nghiêng mắt thấy Tương Nghi ngồi hành lang, cười nói: "Đại tiểu thư, sau này viện này chỉ một mình ngươi ở."
Tương Nghi đảo mắt nhìn liếc mắt bốn phía, khẽ mỉm cười: "Viện này, sợ rằng còn chưa tới phiên ta tới ở đâu."
Theo hiểu biết của nàng đối với Lạc Đại lão gia, người cha này của nàng, nhất định sẽ không kịp chờ đợi một bán bộ phận viện đi đi lấy bạc —— tách ra hắn một lượng bạc cũng không có được, sao lại không tìm cách ở chỗ này? Nếu không phải sống thế nào? Thôi quan phủ Nghiễm Lăng, một tháng chỉ có bổng lộc mấy chục lượng bạc, cho dù cộng thêm từ người bên cạnh biếu tặng, một tháng toàn chỉ hơn trăm lượng bạc, sao có thể chống đỡ hắn ăn mặc dùng?
Gia Mậu nhìn những hạ nhân kia ôm đồ vật đi khắp nơi, một góc chăn kéo trên mặt đất, làm tro bụi bay lên, dáng vẻ suy tàn, không khỏi lắc đầu một cái. Giàu không quá ba đời, thế gia đại tộc, trăm năm cơ nghiệp luôn có bị một ngày suy bại, từ hôm nay Lạc gia Nghiễm Lăng chia nhà, chung quy không ngày vươn mình rồi.
"Phụ thân muội bán đấu giá vườn?" Gia Mậu do dự nhìn Tương Nghi liếc mắt: "Vậy muội tới ở chỗ nào?"
Bảo Trụ vội vội vàng vàng nói: "Tương Nghi, vậy muội đến ở nhà chúng ta đi."
Tương Nghi cười khúc khích: "Cha ta còn ở, sao lại đi đến Dương gia ở rồi, không phải làm trò cười cho người khác sao. Cho dù xích mích với hắn, ta cũng không tiện đi Dương gia ở, dùng thân phận gì đi qua?"
"Muội là biểu muội ta, tự nhiên có thể đến Dương gia ở." Bảo Trụ rất là kiên định: "Ta bảo mẫu thân tới đón muội."
Gia Mậu cũng gật đầu một cái: "Đúng, Tương Nghi, muội đến Dương phủ ở thì không thể tốt hơn nữa."
Tương Nghi chẳng qua là cười một tiếng, không nói gì, nàng đã quyết định rồi, xích mích với Lạc Đại lão gia, nàng phải đi Hoa Dương, ngược lại không đi phải đi nhờ cậy nhà Ngoại Tổ, nàng có cửa hàng khắp nơi ở đó, Thúy Chi và Lưu ma ma cũng ở đó, nàng muốn cùng các nàng ở với nhau mới thực tế.
Dương gia... Tương Nghi cúi đầu, lông mi thật dài buông xuống, giống như cánh bướm phe phẩy, làm mắt dưới của nàng lộ ra một đoạn bóng mờ nhàn nhạt. Dương gia là nhà Ngoại Tổ của Gia Mậu, nếu mình đến Dương gia, sao có thể tránh Gia Mậu? Dù thế nào, đời này kiếp này nàng phải cách hắn xa xa, có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc.
Ngày thứ hai Lạc Phủ tới không ít thợ mộc, xe đẩy tấm gạch, bắt đầu đục đục đẽo đẽo tường viện. Lạc Đại lão gia đứng ở bên tường nhìn một vòng, tực giận trở lại viện của mình, dọi người làm phòng lớn nơi này chào hỏitới: "Bây giờ Lạc Phủ chia nhà, phòng lớn ta tạm thời không dùng được nhiều người làm như vậy, các ngươi hoặc là tự chuộc xuất phủ, hoặc là ta kêu người môi giới tới bán bọn ngươi trao tay, tự ình cân nhắc một chút đi, chọn loại phương pháp nào."
Mọi người nghe thì kinh ngạc không thôi, có mấy người không bỏ được thấp giọng khóc, mặc dù Lạc Phủ đã suy bại, nhưng đã quen ở chỗ này, chẳng những áo cơm không lo, còn có thể mỗi tháng cầm nguyệt lệ, công việc tốt như vậy, đi đâu tìm? Có những người cả nhà đều làm việc tại Lạc Phủ, bỗng nhiên nhận được tin tức này, bỗng nhiên không biết phải đi nơi nào.
Mặt Lạc Đại lão gia lạnh lẽo: "Khóc cái gì khóc, thiên hạ này không có nữa tiệc nào không tàn, mau mau quyết định đi." Hắn chỉ giữ cho mình lại bốn đầy tớ nhà quan (chuyên đi theo hầu), hai di nương mỗi người giữ lại hai nha hoàn một bà tử, người làm còn dư lại cũng dự định bán rồi. Tính tới tính lui, cũng có thể kiếm được mấy trăm lạng bạc ròng —— bây giờ Lạc Đại lão gia, có thể kiếm một lượng là một lượng, hai con mắt sắp biến thành hình dạng một đồng tiền, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Không lâu sau, người cũng đã chọn xong, không ít thiếu niên cũng chọn xin người môi giới bán, mình chuộc thân ra ngoài cũng không biết có thể tìm được chỗ nào thu nhận mình, còn không bằng đến chỗ người môi giới trong chờ chủ nhà khác chọn. Người tuổi tác lớn một chút chỉ có thể chuộc thân, nhiều năm như vậy cũng tiết kiệm được mấy chục lượng bạc, ở nhà thay con trai con dâu chăm sóc cháu trai cháu gái là được.
"Tương Nghi, mấy người làm của ngươi, sao không đến nói rõ?" Lạc Đại lão gia khí thế hung hăng đi tới viện Tương Nghi, sắc mặt đen đen: "Ngươi cho rằng là ngươi là Đại tiểu thư hay sao? Sau này chuyện gì cũng phải tự làm!"
"Cha, những người làm này khế ước bán thân cũng đều trong tay ta, không can hệ với ngươi." Tương Nghi Tiếu rồi cười: "Liên Kiều là nha hoàn tổ mẫu mua cho ta, Tần ma ma và Phương tẩu là Tri phủ Hoa Dương Lâm đại nhân tặng cho ta, ngươi lại cũng muốn bán đi?"
"Vì sao không bán? Lạc Phủ không nuôi người rảnh rỗi!" Lạc Đại lão gia khí thế hung hăng nhíu mày: "Mau mau chọn! Tự chuộc lỗi hay là chờ bị bán?"
Liên Kiều đứng ở bên người Tương Nghi, ngẩng đầu nhìn Lạc Đại lão gia, sắc mặt kiên định: "Ta phải cùng Cô Nương chúng ta một chỗ!"
Sắc mặt Tần ma ma rất là ngạo mạn: "Lạc Đại lão gia, ta nhớ ngươi còn không có tư cách gì tới quyết định ta đi hay ở!"
Phương tẩu không nói lời nào, chẳng qua là đi ra bên ngoài, cầm một khối gạch xanh vào: "Lạc Đại lão gia, ngươi nhìn cho rõ, là đầu của ngươi cứng rắn, hay là gạch xanh này cứng rắn?"
Lạc Đại lão gia hơi không giải thích được nhìn Phương tẩu, chỉ thấy nàng đặt gạch xanh giữa hai cái bàn, trên tay dùng sức bổ một cái, gạch xanh vỡ vụn thành hai mảnh, bột gạch tinh tế rơi trên mặt đất, Lạc Đại lão gia nhìn thấy run rẩy không thôi, đứng cũng đứng không vững, một tay đỡ ngưỡng cửa giật mình nhìn Phương tẩu.
Hắn từng nghe nói qua, sức lực Phương tẩu hầu hạ Tương Nghi rất lớn, nhưng không nghĩ tới lại lớn đến loại trình độ này —— đầu của mình có thể cứng rắn như gạch xanh? Nàng tay không có thể bổ gạch xanh, muốn bổ đầu của mình còn không phải chỉ một câu nói? Lạc Đại lão gia chỉ cảm giác trên ót mình một mảnh lạnh lẽo, giọng nói cũng có chút phát run: "Nếu, nếu như vậy, vậy... Như vậy tùy các ngươi vậy."
Phương tẩu khinh miệt nhìn hắn một cái, dùng đá đá, bụi gạch xanh bay lên, trước mặt Lạc Đại lão gia mờ mờ một mảnh, hắn lui về phía sau một bước, giật mình nhìn Phương tẩu bên kia, nơm nớp lo sợ chạy như bay chạy ra ngoài.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mặt mày Lạc Đại lão gia ủ dột đứng trong phòng, nhìn Trần di nương bụng lớn: "Còn muốn lấy nha hoàn bà tử của nàng, không nghĩ tới từng người một lợi hại như vậy."
Trần di nương vội vàng đi lên, đưa tay xoa bả vai một cái Lạc Đại lão gia: "Lão gia, chẳng qua chỉ là ba hạ nhân thôi, để cho Đại tiểu thư giữ lại là được, bên Lý di nương kia có thể ít hai người, nàng vốn xuất thân nha hoàn, vừa không có gánh nặng, có thể dùng một ít vài người."
Giờ phòng lớn Lạc Phủ không có chủ mẫu, Trần di nương dĩ nhiên là tranh đua với Lý di nương, mình xuất thân từ nha hoàn thiếp thân Tiền thị, nếu so với Lý di nương kia thì quý giá hơn rất nhiều, năm đó Lý di nương chỉ là nha hoàn vẩy nước quét nhà hậu viện, chẳng qua là Lạc Đại lão gia nhất thời nổi hứng thu nàng thôi.
Về phần Đại tiểu thư, chắc chắn không thể thiếu người làm, Trần di nương quyết định vẫn là phải khuyên nhủ Lạc Đại lão gia: "Lão gia, nếu ngươi đuổi người làm của Đại tiểu thư đi, chỉ sợ trong lòng Đại tiểu thư oán trách ngươi, đến lúc đó xuất giá, thì sẽ không nhớ nhà mẹ rồi."
"Hừ, ta không muốn nàng tưởng nhớ cái gì." Lạc Đại lão gia xem thường, trong đầu bắt đầu tính toán, mình nên làm thế nào đoạt lại đồ cưới từ trong tay nữ nhi? Bốn cửa hàng, nghe nói ở khu vực phồn hoa Hoa Dương, một năm hơn vạn lượng bạc ước chừng là có.
Nếu là nàng không muốn buông tay... chân mày Lạc Đại lão gia cau lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...