Gia Mậu, Gia Mậu.
Trong lòng Tương Nghi không ngừng lặp lại cái tên này, lại không dám gọi ra, Liên Kiều kỳ quái đang hỏi nàng: "Cô nương, vừa nãy ngài hô cái gì?"
Không thể luống cuống, nếu mình trước mặt nhiều người như vậy, sốt ruột kêu tên Gia Mậu, sẽ khiến người bên cạnh nghi ngờ. Tương Nghi nắm chặt tay một cái, để Liên Kiều đỡ mình đứng lên, từ từ đi qua nhìn, mới thở ra một hơi thật dài, thả trái tim đã nhảy tới cổ họng kia xuống.
Trên đất ngồi một người, ôm lấy Gia Mậu trong ngực, nhìn cách ăn mặc của người kia, hẳn là hộ vệ Dương gia.
"Gia Mậu, con không sao chứ?" Dương lão phu nhân cúi đầu nhìn Gia Mậu nằm trên đất, nhìn như vậy, Gia Mậu giống như cao lên một chút, làm bà bỗng nhiên cảm thấy Gia Mậu trưởng thành hơn.
Gia Mậu giơ tay lên quơ quơ với Dương lão phu nhân: "Bà ngoại, không việc gì không việc gì, chẳng qua là trầy tay."
Bàn tay bị trầy da, cát đá cắt trên da thịt từng lỗ hổng, tia máu thẩm thấu ra ngoài từ chỗ bị cắt kia, từ từ tụ tập thành giọt máu,) rơi xuống cỏ. Trên lá cây xanh biếc phảng phất nở ra đóa hoa lấm tấm đỏ nhạt, tô điểm cho bích ngọc.
Lúc này Dương lão phu nhân mới yên lòng, lắc đầu một cái với Gia Mậu: "Gia Mậu, xưa nay con rất cẩn thận, vừa nãy là thế nào? Đột nhiên ghì ngựa, tự ném mình ra ngoài, may mắn có người đỡ được con, nếu không thì... Ta phải ăn nói sao với mẹ của con."
"Bà ngoại, ông ngoại từng nói, da thịt nam hài tử không nên được chiều chuộng, phải va va chạm chạm, con là đang từ từ lớn lên!" Gia Mậu cười nhìn Bảo Trụ đang chạy tới: "Bảo Trụ, ngươi nói có phải không ?"
Bảo Trụ khẽ cong eo, nắm lấy cổ áo Gia Mậu: "Tổ phụ từng nói như vậy, nhưng ông lại không cho ngươi lỗ mãng như vậy!" Hắn hơi tức giận, lần đầu tiên cưỡi ngựa lập tức muốn tỷ thí với mình, Gia Mậu đến tột cùng là thế nào? Lúc trước đâu có thấy hắn thích đấu như vậy! Vừa nãy hắn thấy rõ, thật là nguy hiểm, con ngựa kia chạy như điên một hồi, suýt nữa đã đạp trên người Tương Nghi, nếu không phải Gia Mậu liều mạng ghìm chặt ngựa, chỉ sợ lúc này Tương Nghi đã bị đã dẫm dưới vó ngựa.
Ngựa này răng lợi còn nhỏ, khí lực cũng nhỏ, Gia Mậu dùng toàn bộ sức mạnh mới ghìm chặt được nó, nhưng con ngựa sẽ mất hứng, đang thỏa thích rong ruổi, đột nhiên lại bị ghìm chặt, tự nhiên sẽ cáu kỉnh, nó mân mê móng đào đất, lập tức làm Gia Mậu té ra ngoài, hắn nhìn thấy mà trong lòng hoang mang.
Cũng còn may cũng còn may, Gia Mậu coi như mạng lớn. Bảo Trụ cúi đầu nhìn bàn tay của Gia Mậu, oán hận nói: "Đáng lắm, ai bảo ngươi cậy mạnh, còn muốn tỷ thí với ta? luyện nửa tháng trước rồi nói!"
Tương Nghi cúi đầu im lặng không nói gì, chuyện vừa xảy ra quả thực quá đáng sợ, nàng căn bản chưa kịp thấy rõ xảy ra chuyện gì, chỉ biết Gia Mậu ngã từ trên ngựa xuống, chỉ chịu chút vết thương nhỏ. Một đoàn người vây cạnh hắn, nơi đó không có vị trí của nàng, nàng đứng ở đằng xa, giống như một người xa lạ nhìn Gia Mậu đúng trong đám người, trong lòng có một chút xíu khổ sở.
Hắn và nàng, vĩnh viễn không có khả năng đi chung. Tương Nghi ấn lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy muốn rơi lệ. Quật cường quay đầu đi, không muốn tiếp tục nhìn Gia Mậu bên kia, cái loại tuyệt vọng bi ai này cơ hồ bao phủ nàng.
"Cô nương, cô nương." Liên Kiều hơi hoảng hốt, sao cô nương lại chảy nước mắt rồi, là bị giật mình phải không ? Nàng đưa tay ôm Tương Nghi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, giọng nói dịu dàng: "Cô nương, không sao rồi, Dung Đại thiếu gia không có chuyện gì, chẳng qua là trầy da."
Dù sao mới là đứa bé sáu tuổi, Liên Kiều âm thầm than thở, thấy xảy ra chuyện, tự nhiên hốt hoảng.
Chuyện Gia Mậu bị thương không biết sao lại truyền ra ngoài, vốn chẳng qua là bàn tay trầy da, truyền ra bên ngoài, đều nói là Dung Đại thiếu gia Giang Lăng đến thăm bà ngoại, thất thần ngã từ trên ngựa xuống, cánh tay cũng té gãy.
"Ôi chao nha, đây thật là..." Trong đôi mắt nhỏ dài lóe lên ánh sáng sung sướng, mấy gương tụ vào một chỗ thấp giọng nghị luận, phấn trắng rơi rơi : "Dương gia không phải đang phô bày giàu sang sao? Dung Đại thiếu gia tuổi nhỏ như vậy, đã mua cho một con ngựa! Nghe nói mua con ngựa kia tốn một ngàn vàng đấy! mua ngựa quý trọng như vậy cho cháu trai nhà mình thì thôi, đối với một đứa cháu ngoại, cũng dám vung tay như vậy!"
"Tiểu hài tử không được nuông chìu như vậy, còn không phải té xuống?" Sắc mặt rõ rang rất hả hê: "Vẫn là phải nuôi nghèo, đâu có dễ hư như vậy!"
Lạc lão phu nhân ngồi ở đó, trong lỗ tai trong đầu tất cả đều là giọng trò chuyện của mấy đứa con dâu, trong lòng hơi hơi phiền muộn, người ta nói Dương gia thế nào nàng không xen vào, nhưng người trong Phủ sao có thể hùa theo nói Dương gia như vậy ? Linh nhi gả đến Dương gia, Lạc gia Dương gia có quan hệ thông gia, sao có thể mong chờ Dương gia gặp xui xẻo?
Ba vị phu nhân Lạc gia ngồi ở cùng nhau, nói hết sức phấn khởi, ngay cả Lạc Đại phu nhân bụng nhô ra cũng vịn mấy thành ghế nhoài người qua : "Hừ, Dung gia cũng thiệt là, thả tâm như vậy, để cho quản sự đưa Đại thiếu gia về nhà Ngoại Tổ, chẳng lẽ Dung đại phu nhân cũng không theo trở lại sao ?"
Suy nghĩ một chút đến nữ tử duyên dáng sang trọng mà mình nhìn thấy lúc sau tết, trong lòng Lạc Đại phu nhân như có cây gai, mặc dù nói nhà mình rộng rãi, nhưng nếu so với Dương gia, giống như Hạo Nguyệt trên cao và Lưu Huỳnh. Dung đại phu nhân kia ở nhà mẹ nhận hết sủng ái, lại gả đi Dung gia Giang Lăng, đây chính là có quan hệ họ hàng với cố hoàng thân quốc thích!
Bỏ qua Dung phi nương nương trong cung không nói, cho dù là Kim Ngọc Phường trải rộng Đại Chu kia, cũng đủ để Lạc Đại phu nhân phải đỏ mắt ghen ghét, lúc này nghe nói Dung Đại thiếu gia té xuống từ trên ngựa, trong lòng Lạc Đại phu nhân vui vẻ như được ăn mật, tựa hồ chỗ bị chặn lại trong lòng bỗng nhiên thông suốt, vô cùng thoải mái.
" Đang nói linh tinh gì đó!" Lạc lão phu nhân mở mắt rầy một câu: "Ăn cơm no nhàn rỗi hả?"
Ba vị phu nhân vội vàng ngừng miệng, thấy Lạc lão phu nhân sắc mặt không lo, lúc này mới chợt nhớ tiểu cô tử là con dâu Dương gia, mấy người đều hơi lúng túng.
" Dùng nhiều đầu óc hơn chút có gì không tốt? Chẳng lẽ nói Dương gia không phải, Lạc gia có thể thêm gì rạng rỡ hay sao?" Lạc lão phu nhân nắm tay vịn cái ghế kia, "RẮC...A...Ặ..!!" Một tiếng, lòng của bà run rẩy, chỉ sợ đợi không được lão đại thăng chức, đã phải đổi bộ ghế hoàng hoa lê này. Trong lòng bà có vài phần bi thương, hoàng hoa lê này giống như vinh hoa phú quý ngày xưa của Lạc gia, đang từ từ mất đi rạng rỡ thời đó, Lạc gia bây giờ, chỉ là một cục diện rối rắm, không cần mưa gió, tựa hồ ai đó tùy tiện tới đẩy một đầu ngón tay, Lạc gia sẽ tê liệt ngã xuống.
Đều nói có một thế hệ hơn một thế hệ, nhưng bây giờ... Lạc lão phu nhân quét mắt nhìn ba đứa con dâu, trong lòng không nói gì, ba con dâu này, không có người nào tốt, bỏ gia thế qua một bên không nói, khí độ kia dạy dỗ cũng không được. Phải làm chủ mẫu một phủ, coi như không như những tiểu thư thế gia từ nhỏ đã dưỡng thành khí độ tốt, cũng phải có một chút khôn khéo đa mưu túc trí, nhưng bà nhìn tới nhìn lui, ba đứa con dâu này tất cả đều là hàng kém, không người nào có thể tiếp nhận.
"Mẹ..." Lạc Tam phu nhân sợ hãi mở miệng, Lạc Tam lão gia là người được Lạc lão phu nhân thích nhất, nàng dựa vào cái này, tự cho người Lạc lão phu nhân thích nhất là mình, khi người khác không dám mở miệng nói chuyện, nàng lại dám lên tiếng nói mấy câu, để hóa giải tình cảnh này: "Con dâu cũng chỉ vừa mới nghe nói chuyện này, cảm thấy có vài phần giật mình, lúc này mới nói thêm vài câu."
Lạc lão phu nhân lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Có cái gì hay mà nói ? Chẳng lẽ không nên vội vàng chuẩn bị quà đi Dương phủ nhìn một chút? Thuận liền có thể nói thêm mấy câu với Dương lão phu nhân?"
Lạc Đại phu nhân bỗng nhiên liền hưng phấn, một tay sờ lên bụng của mình, trên mặt lộ vẻ cười: "Có thể không ? Du xuân lần trước nhiều người, chưa kịp nói đến chuyện kia với Dương lão phu nhân, lần này đơn độc tới cửa nói chuyện, để cho tiểu cô ở bên cạnh giúp một tay, chuyện này nhất định thành!"
Nếu Lạc Đại lão gia có thể làm một Huyện lệnh, mình cũng thành Huyện lệnh phu nhân, người bên cạnh thấy nàng chắc sẽ không nghĩ tới nhà mẹ Phố Đông của nàng nữa? Còn không phải là người người chạy tới nịnh hót? Lạc Đại phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân mình thoải mái lên, giống như tôm thước có thể duỗi thẳng ở trong nước, vô cùng sung sướng.
"Thân thể ngươi không tiện, ở trong nhà ngây ngốc là được, ta tự mình qua Dương phủ bái phỏng Dương lão phu nhân." Lạc lão phu nhân nhìn Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân, dừng một chút: "Vợ Lão Tam, ngươi đi chỉnh trang một chút, lại theo ta đi."
Không thiên vị là không có khả năng, Lạc Tam lão gia là con trai nhỏ bà yêu thương nhất, dù sao cũng coi trọng hơn Lạc Nhị lão gia. Lạc lão phu nhân thấy trên mặt Lạc Nhị Phu nhân có chút không vui, cười một tiếng: "Dù sao trước khi vợ lão Tam xuất giá có danh tài nữ, sợ là có thể nói nhiều mấy câu với Dương lão phu nhân."
Nghe câu này, Lạc Nhị Phu nhân trong nháy mắt đỏ mặt, không nói thêm gì nữa, Lạc Tam phu nhân kinh ngạc vui mừng thẳng người lên, ánh mắt nhìn về Lạc lão phu nhân, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh.
"Mẹ, con không đi cũng được, nhưng ngài phải mang theo Ngọc nhi và Hồn nhi." Lạc Đại phu nhân hơi tức giận bất bình: "Chúng con là phòng lớn, dù sao cũng phải phải có hai người đi đúng không ?"
Lạc lão phu nhân suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, mang hai người bọn họ qua, cũng để cho bọn họ chơi đùa với biểu huynh muội."
Lạc Nhị Phu nhân há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, chờ sau khi đi ra chủ viện, giận dữ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Đại phu nhân đi ra sau lưng, trong đầu tràn đầy cảm giác khó chịu, lão đại lão Tam cũng có thể dính chuyện tốt, duy chỉ có chi thứ hai giống như không tồn tại Lạc lão phu nhân nhắc cũng không nhắc!
Vặn khăn tay đi tới trong vườn, Lạc Nhị Phu nhân giận dữ khó dằn, nhưng lại vô kế khả thi, chỉ đành đứng dưới tàng cây buồn bực, thấy Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn do mấy nha hoàn phụng bồi đi tới, hai người ăn mặc mới tinh, Lạc Tương Ngọc còn phá lệ ăn mặc sinh đẹp, tóc chải song hoàn, trâm trên búi tóc tỏa sáng lấp lánh, môi hình như thoa son, đỏ phát sáng.
"Chẳng qua chỉ là phố Đông buôn bán, cũng oai phong như vậy!" Lạc Nhị Phu nhân giận đến cặp mắt đỏ lên, vẫy khăn tay đi tới trước, bỗng nhiên nghe bên người truyền tới một tiếng cười duyên: "Nhị phu nhân đang tức cái gì vậy ?"
Trong bụi hoa đứng một nữ tử hơn hai mươi tuổi, mặc áo kép hoa, tóc chải bóng loáng, vẽ lông mày vẽ mắt, có vài phần quyến rũ. Lạc Nhị Phu nhân khẽ hừ một tiếng: "Trần di nương, ngươi đang xem hoa sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...