Qua mấy ngày, các cao môn đại hộ của Nghiễm Lăng nhận được thiệp mời của Dương lão phu nhân.
Dương lão phu nhân có một khu vườn ở Nghiễm Lăng, tên là Quy Chân Tam Uyển, ước chừng hơn ngàn mẫu đất, mua luôn hai ngọn núi sau vườn, chạy dài một mảnh, đều là sản nghiệp của Dương lão phu nhân.
Nghe nói Dương lão phu nhân sinh ở Huỳnh Dương, nơi đó có một khu vườn là mẫu thân truyền cho bà, gọi là Quy Chân Uyển, sau đó tất cả vườn của Dương lão phu nhân đều đổi tên thành Quy Chân Uyển, dùng con số thay thế thứ mấy, xem ra vườn ở Nghiễm Lăng này, xếp ở vị trí thứ ba.
Quy Chân Tam Uyển này trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo, nó không chỉ là biệt viện Dương gia, còn là một sản nghiệp giúp Dương lão phu nhân phát tài. Hàng năm trong khu vườn này uốn bán ra không biết bao nhiêu bồn hoa, trái cây tươi. Trái cây bán ra từ Quy chân Tam Uyển, ngon hơn trái cây ở nơi khác trong Nghiễm Lăng, nhìn vẻ ngoài cũng đẹp mắt, làm ăn cực kì phát đạt.
Trong thiếp mời của Dương lão phu nhân nói, Quy Chân Tam Uyển nở hoa thật đúng lúc, bà đặc biệt tổ chức một lần du xuân, mong các Phủ Nghiễm Lăng nể mặt, cùng đến Quy Chân Tam Uyển chơi tiết thanh minh.
Lạc gia cũng nhận được thiếp mời, Lạc lão phu nhân cầm tơ thiếp mời kia, nhìn một chút, bỏ qua một bên, Lạc Đại phu nhân hơi không kềm chế được, đưa cổ sang nhìn một chút: " Mẫu thân, là mời người nào vậy ? Nghe nói trong Quy Chân Tam Uyển tựa như Ngự Hoa Viên, có không ít kỳ hoa dị thảo, con còn chưa từng đi."
Lạc lão phu nhân nhìn nàng một chút, hơn khinh thường, lúc trước vợ lão đại khi còn ở Cao gia làm khuê nữ, chắc chắn Dương lão phu nhân không phát thiệp mời cho Cao gia. Tuy Cao gia có tiền, nhưng thân phận địa vị bày ra đó, sao có thể nhận được thiếp mời của Dương phủ? Sau đó Dương lão phu nhân đến kinh thành hai năm, năm ngoái mới lại về Nghiễm Lăng, trong mấy năm này Quy Chân Tam Uyển không tổ chức du yến, vợ lão đại tự nhiên cũng không có cơ hội, cuối cùng lần này cũng có cơ hội rồi.
"Ngươi mang thai bốn tháng, cần gì phải đi ra bên ngoài ?" Lạc lão phu nhân nhìn bụng hơi nhô ra của Lạc Đại phu nhân: "Ngươi ở nhà dưỡng thân thể cho tốt đi."
"Mẫu thân, lần trước con cũng mang thai không thể tham gia du yến Dương lão phu nhân tổ chức, nếu lần này lại bỏ lỡ ?" Lạc Đại phu nhân hơi không vui, đưa tay sờ bụng hơi nhô lên một cái: " Chỉ mới bốn tháng, con chú ý nhiều chút là được."
Lạc Nhị phu nhân ở một bên cười nói: "Mẹ, để cho đại tẩu đi một lần, nàng chưa từng thấy náo nhiệt như vậy, dầu gì cũng phải đi lộ cái mặt mới được."
"Có thể không phải sao? Đại tẩu ở nhà lâu bực bội cũng sẽ không thoải mái." Lạc Tam phu nhân cũng nhỏ nhẹ lên tiếng: "Mẫu thân, phụ nhân có thai, cũng cần đi ra ngoài một chút, tâm tư mới có thể mở rộng, đối với hài tử trong bụng cũng có lợi." Lạc Tam phu nhân có vài phần đắc ý, du yến này không thể thiếu phải khảo học, đến lúc đó để cho đại tẩu nhìn xem Phồn nhi nhà mình thông minh lanh lợi cỡ nào.
Mặc dù năm nay Lạc Tương Phồn chỉ có bốn tuổi, nhưng dưới sự dạy dỗ của Lạc Tam phu nhân, đã biết đọc Tam tự kinh, cũng học mấy vận luật nông cạn, có thể mở ra nói ra mấy câu nửa văn, Lạc Tam phu nhân hết sức đắc ý, luôn khen Lạc Tương Phồn có linh tú ngày xưa của nàng.
Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân quyết định để cho Lạc Đại phu nhân đi bêu xấu — con gái thương hộ, vừa lên tiếng nói chuyện là có thể thấy thô bỉ toàn thân, sao có thể so với hai người bọn họ.
Hai người nhìn lẫn nhau, hết sức đắc ý, Một nhánh trâm vàng của Lạc Nhị phu nhân đung đưa, lã chã vang vọng. Trong lòng nàng cao hứng, cơ hồ quên mình chẳng qua chỉ là con gái nhà tiểu quan lại, mà cha Lạc Tam phu nhân chẳng qua là một phu tử trong quan học Nghiễm Lăng mà thôi.
Lạc Đại phu nhân hồn nhiên không nghĩ tới hai vị chị em dâu đang tính toán nàng, mặt cười thành một đóa hoa: "Mẫu thân, ngài nhìn, hai vị đệ muội đều nói muốn con cùng đi."
Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn Lạc Đại phu nhân, quả thực không phải người thông minh, có người tính toán nàng cũng không biết. Chẳng qua Lạc Đại phu nhân thích tìm mất mặt, Lạc lão phu nhân cũng không có vấn đề, nàng đang suy nghĩ muốn cho người trong thành Nghiễm Lăng biết Lạc Đại phu nhân không tốt, để cho nàng đi bêu xấu cũng tốt, thế cờ mình bày ra có thể hạ xuống từng bước một.
Hơn nửa tháng ba, ánh sáng ngày xuân rực rỡ, bên ngoài Quy Chân Tam Uyển đậu từng hàng xe ngựa, đủ loại màu sắc hình dạng, có cái rèm gấm vân cẩm Tứ Xuyên, có cái chỉ là màn trướng xanh lụa, có thể nhìn ra gia cảnh tốt xấu.
Quản sự bà tử vườn đứng ở cửa cái, khuôn mặt tươi cười đón phu nhân tiểu thư các thiếu gia các phủ vào: "Lão phu nhân ở bên khách sảnh đãi khách, xin đi theo lão bà ta."
Lạc Đại phu nhân đi bên trái Lạc lão phu nhân, một thân xiêm y màu đỏ, trên thêu hoa mẫu đơn bằng kim tuyến, chẳng qua là nơi bụng hơi nhô ra, để cho eo nàng to thêm vài phần. Lần đầu tiên nàng nhận được thiếp mời của Dương lão phu nhân, trong lòng không khỏi cao hứng, đầu cũng ngẩng cao mấy phần.
Dương lão phu nhân không tôn tử tôn nữ đến tuổi kết hôn, nhiệt tình của nhà giàu Nghiễm Lăng vẫn không giảm bớt, đều nói thanh mai trúc mã có thể có nhân duyên sau này, Dương lão phu nhân nhiều tôn tử tôn nữ như vậy, không chừng khi còn bé là có thể nhìn hợp mắt. Hơn nữa, Dương lão phu nhân phát thiếp mờ, ai dám không nể mặt ? Quy Chân Tam Uyển cảnh sắc ưu mỹ, mình mang trẻ con đi theo, tạm thời đi chơi tiết thanh minh cũng tốt, huống chi nói không chừng thiếu niên ở nhà còn có thể gặp nữ tử hợp mắt.
Trên đường mòn có rất nhiều người đang đi, làm váy tung bay, đủ loại màu sắc hình dạng, cạnh tương vẻ đẹp với đóa hoa đầu cành.
Tương Nghi đi sau lưng Lạc lão phu nhân về phía trước, nàng căn bản không nghĩ đến đến, thật không nghĩ đến Dương lão phu nhân lại đặc biệt phái người tới dặn dò, nhờ Lạc lão phu nhân mang Lạc đại tiểu thư theo, như vậy nàng cũng có một cơ hội. Nàng nhìn Lạc Tương Ngọc bên người, nàng ăn mặc phá lệ đẹp mắt, mặc một bộ y phục màu hồng Anh Đào, cực kỳ đúng mốt năm nay, thắt lưng thật cao quần nhu, da thịt như ngọc, nhìn rất tịnh lệ.
Lạc Đại phu nhân vì hôm nay, cũng tốn khí lực lớn, ăn mặc cho Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn từ đầu đến chân, vì để người thấy nàng có hai đứa con tốt biết bao nhiêu. Tương Nghi kéo xiêm y của mình, mặc dù Lạc lão phu nhân cũng làm quần áo mới cho nàng, nhưng vẫn không thể so sánh cùng Lạc Tương Ngọc.
Bạc đều là của Lạc Đại phu nhân, mình cũng không có lời gì mà nói, Lạc lão phu nhân có thể đưa thêm y phục cho mình là đủ rồi, cũng không nhất định phải nghĩ nhiều. Tương Nghi không để ý đến ánh mắt giễu cợt của Lạc Tương Ngọc, chẳng qua là lẳng lặng đi về phía trước, mặt trấn tĩnh.
Đắc thế đắc ý vó ngựa nhanh, nhưng người có có thể đắc ý cả đời không? Lúc nhỏ sống thế nào không thể quyết định cả đời người, Tương Nghi nhớ lại lúc trước với tranh hơn thua với Lạc Tương Ngọc chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, khó trách kiếp trước dung đại phu nhân nói nàng hẹp hòi, quả nhiên là hẹp hòi.
Dương lão phu nhân rất vui vẻ, tự mình mang theo tiểu thư, phu nhân các phủ ngắm hoa: "Năm ngoái ta trồng giống hoa đào mới ở đây, năm nay sau khi nở hoa, nhìn quả nhiên không tệ."
Mọi người nhìn theo chỉ tay của Dương lão phu nhân, người người kinh hãi, chỉ thấy trên cây kia tầng tầng hoa nở um tùm, hoàn toàn không giống hoa đào thường.
Hoa đào thường ngày nhìn thấy, năm cánh, màu hồng phấn, trước nở hoa, sau ra lá. Mà hoa đào trước mắt này, mỗi một đóa đều có mấy tầng cánh hoa, chồng chất lên nhau, hơn nữa đóa hoa cũng nở chật khít, trên nhánh cây một đám một đám, cơ hồ nhìn không thấy thân cây màu đỏ.
"Dương lão phu nhân đúng là lợi hại, ngay cả hình dạng hoa đào cũng thay đổi." Lạc Đại phu nhân tiến lên lấy lòng: "Khó trách mọi người khen Dương lão phu nhân là người thông minh."
Dương lão phu nhân cười một tiếng, đảo mắt nhìn Lạc Đại phu nhân: "Lạc Đại phu nhân, tự ngươi sống thông minh như vậy, hết lần này tới lần khác lại ủng hộ bà lão này, thật là làm cho lão bà ta xấu hổ."
Lạc Đại phu nhân há to mồm nhìn Dương lão phu nhân, kích động đến múc toàn thân cũng run lên: "Dương lão phu nhân, ta, ta..." Dương lão phu nhân lại khen mình thông minh! Lạc Đại phu nhân không thể tin chuyện này là thật, tay chân của nàng cơ hồ cũng không biết nên để ở đâu.
"Nếu Lạc Đại phu nhân không thông minh, sao có thể vào Lạc Phủ ?" Dương lão phu nhân cười hơi liếc mắt nhìn Lạc Đại phu nhân, hôm nay nàng làm du yến lần này, chính là muốn cho Tương Nghi chỗ dựa, lần trước Bảo Trụ về nói Tương Nghi bị Lạc Đại phu nhân đánh, Dương lão phu nhân suy nghĩ một chút, quyết định giáo huấn Lạc Đại phu nhân.
Chuyện này vốn hoàn toàn không liên quan đến bà, nhưng Dương lão phu nhân thấy Tương Nghi giống bà nhiều năm trước, cũng muốn giúp nàng nhiều một chút. Chuyện Lạc Đại phu nhân đánh người quả thực rất kiêu ngạo, Dương lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, dù sao cũng phải phải ra mặt cảnh tỉnh nàng, chẳng qua là việc nhà Lạc gia, Dương gia không tiện nhúng tay, chỉ có thể nói hàm ý như thế.
Chuyện này, phải từ từ, chỉ là thấy Lạc Đại phu nhân cười thật vui vẻ, Dương lão phu nhân cảm thấy, mình nói quá thâm sâu rồi, không biết Lạc Đại phu nhân có nghe hiểu ý tứ của mình không.
Đều nói giao thiệp với người thông minh mệt mỏi, giao thiệp với người ngu xuẩn càng mệt mỏi hơn.
Trên đất đào mấy lổ lớn, bên trên đặt giá sắt, bên trong hang lớn để than củi, đốm lửa hồng hồng nhún nhảy, không có sương mù màu trắng bốc lên, dầu rơi xuống, phát ra tiếng vang "Tê tê".
"Đó là cái gì?" Ánh mắt Lạc Tương Hồn tỏa sáng, chỉ một hàng giá kia, rất là tò mò.
Bảo Trụ cười nói: "Đây là giá thịt nướng! Chúng ta có thể tự mình nướng thịt ăn."
Nghe có đồ vật mới lạ, các thiếu gia tiểu thư trợn tròn mắt, Lạc Tương Ngọc xách váy chạy tới bên kia nhìn một chút, quay mặt lại nói: "Bảo Trụ ca ca, ngươi mau tới dạy chúng ta nướng thịt thế nào."
Hữu Phúc đuổi sát theo: "Cô nương, cẩn thận một chút, y phục này là mới thay, còn chưa giặt qua, chớ để bị đốm lửa văng lên."
Lạc Tương Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn những hạ nhân kia dùng cặp gắp than lùa lửa than, ngọn lửa lạnh nhạt màu xanh nhạt nhảy không ra bên ngoài, mắt của nàng cũng không nháy nhìn: "Nhìn một chút, sắp treo thịt lên rồi."
Bảo Trụ đi qua, kéo Lạc Tương Ngọc ra: "Bây giờ còn đang thả lửa than, ngươi sang bên cạnh đợi một chút, đợi một hồi để cho nha hoàn của ngươi giúp ngươi nướng, ngươi vóc dáng nhỏ, không với tới, cẩn thận đốt y phục."
Lạc Tương Ngọc ngọt ngào cười một tiếng với Bảo Trụ: "Bảo Trụ ca ca, huynh thật là tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...