"Mẹ, con xin phép về nhà đưa lễ." Dương Nhị Phu nhân thi lễ với Dương lão phu nhân một cái, trên mặt đều là nụ cười.
Dương lão phu nhân chỉ chỉ hộp quà tặng chất đống trên bàn nói: "Đây là một chút tâm ý ta gửi đến mẹ con, con cầm về đi. Thay ta cáo lỗi với bà, nói ta bận rộn nhiều chuyện, không có cách nào tự mình đi gặp bà, để bà đừng phiền lòng."
Mặt Dương Nhị Phu nhân đỏ lên, khom lưng thật thấp xuống: "Mẹ quả thực quá khách khí."
Hàng năm Dương lão phu nhân luôn khách khí như vậy, tổ yến thượng hạng cho tới bây giờ chưa từng thiếu, nhà mình đáp lễ lại nhẹ đến mức không đáng nhắc tới, trong lòng Dương nhịn phu nhân sinh ra đau đón, rất hận vì sao mình không sinh trong nhà đại phú đại quý, có thể không thèm để ý chút nào vung tay lên, đồ vật kim quý đưa lên một nhóm.
Dương Nhị Phu nhân không thích về nhà mẹ đẻ, cũng không phải sợ Dương lão phu nhân mất hứng.
Dương lão phu nhân là một người hòa khí, đối với những thứ lễ phép này cũng không phải đặc biệt chú trọng, hơn nữa còn thường xuyên nói với Dương Nhị Phu nhân, muốn nàng về thăm nhà nhiều một chút: "Đều nói con gái là ngoại tộc, đại khái là sau khi gả cho người thì không về nhà mẹ đẻ. Thật ra thì nhà mẹ là nơi thân cận nhất của con gái, sao có thể gả cho người thì quên nhà mẹ? Con nên về thăm nhiều một chút, tránh cho mẹ của con nhớ mong."
Lúc mới bắt đầu, Dương Nhị Phu nhân còn có chút thấp thỏm, cho là chẳng qua Dương lão phu nhân chỉ nói trong miệng, hoặc là có hàm ý muốn nhìn lòng của nàng, sau đó mới phát hiện, Dương lão phu nhân là lời thật lòng. Đại tẩu không phải người Nghiễm Lăng, hàng năm đều về nhà mẹ bốn năm lần, mỗi lần Dương lão phu nhân đều cười híp mắt đưa một đống lớn đồ cho nàng: "Trở về thay ta vấn an cha mẹ con."
Dương Nhị Phu nhân thấy tận mắt mấy lần, biết bà bà đúng là có ý tốt, lúc này mới yên lòng.
Chẳng qua là số lần Dương Nhị Phu nhân về nhà mẹ đẻ hàng năm cũng không nhiều, Tết nguyên đán, đoan ngọ, trung thu, ba ngày lễ này là tất nhiên phải trở về, còn lại, cũng chỉ phái quản sự về Lạc Phủ vấn an, đưa ít đồ thôi.
Mặc dù sinh ở Lạc Phủ lớn lên ở Lạc Phủ, nhưng quả thực nàng không thích người nhà mình, trước kia không thích ba huynh đệ, bây giờ ngay cả mẫu thân nàng là Lạc lão phu nhân, Dương Nhị Phu nhân cũng có chút phê bình kín đáo.
Ở nhà khi làm khuê nữ, Lạc lão phu nhân đối với Dương Nhị Phu nhân rất tốt, khi còn nhỏ cũng đưa nàng đi Tộc Học Dương thị, Dương Nhị Phu nhân cũng coi như một nữ tử khá có tài danh. Sau mười hai tuổi, Dương Nhị Phu nhân không đọc sách nữa, ở trong nhà chuyên tâm học tập nữ công gia chánh, chờ khi gả đi có thể làm ra vài đôi vớ xuất sắc.
Năm mười bốn tuổi, tháng ba đi chơi tiết thanh minh, gặp được Dương gia Nhị công tử, khi còn bé hai người đã từng gặp qua trong Tộc Học Dương thị, coi như là nửa người quen. Dương nhị công tử đối với nàng vừa gặp đã yêu, sau khi về nhà lập tức xin Dương lão phu nhân tới Lạc Phủ cầu hôn.
Khi đó Dương Nhị Phu nhân căn bản không nghĩ tới có thể gả vào Dương phủ, dù sao Lạc gia và Dương gia, không phải chỉ chênh lệch một tí tẹo. Mặc dù nàng cũng sinh lòng ái mộ Dương nhị công tử, nhưng chỉ có thể yên lặng chôn giấu phần tình ý kia dưới đáy lòng, muốn cũng không dám nghĩ, nàng chẳng qua là đích tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng đã sa sút, sao xứng với cao môn đại hộ như Dương gia?
Vạn vạn không nghĩ tới, Dương lão phu nhân lại đáp ứng thỉnh cầu của Dương nhị công tử, sai người làm mai đi cầu hôn: "Lạc gia có hảo nữ, Dương gia nguyện yêu cầu."
Lạc lão phu nhân kinh hỉ nói không ra lời, lập tức đồng ý, giao phó ngày sinh tháng đẻ, ngày ngày ở trong nhà cầu thần bái phật, mong Bồ tát phù hộ chữ bát có thể khép lại, nếu là mười triệu thì là điềm lành lớn. Cuối cùng hôn sự này thuận lợi định xuống, Dương Nhị Phu nhân cảm thấy mình giống như nằm mơ, không giải thích được thành con dâu Dương gia.
Chẳng qua là hôm xuất giá ấy, Dương Nhị Phu nhân liền cảm thấy có chút khổ sở, Dương phủ cho năm vạn lượng bạc làm sính lễ, kết quả Lạc lão phu nhân chỉ tốn một vạn lượng lên đồ cưới của nàng. Dương Nhị Phu nhân vốn tưởng rằng bốn vạn kia sẽ thành ép rương bạc cho nàng mang qua, không nghĩ tới Lạc lão phu nhân lại chỉ nhét một vạn lượng ngân phiếu cho nàng: "Con cầm cái này, sau này có chuyện khẩn cấp gì cũng có thể sử dụng.”
Những thứ như điền trang cửa hàng, nàng đã không xin rồi, nhưng dù Lạc gia nghèo đi nữa, cũng đừng trừ đi sính lễ của nàng, cái này khác gì những người nghèo kia bán con gái bù cho con trai chứ ? Dương Nhị Phu nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, ngồi trong kiệu hoa, trong lòng có một tảng lớn, khi đến Dương gia, lúc bái đường, nước mắt trong mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Ban đầu mẫu thân sủng ái nàng nhất, không nghĩ tới khi nàng gả đi, bà lại hung hãn đâm một đao. Dương Nhị Phu nhân lo lắng đề phòng, rất sợ Dương lão phu nhân nói đến chuyện đồ cưới, nàng cũng không biết nên trả lời thế nào. May mắn Dương lão phu nhân căn bản là không có hỏi tới, qua thật lâu nàng mới yên lòng.
Dương đại phu nhân đã từng chạy tới nói với nàng: "Ngươi đóng tiền ép rương cho bà bà, để cho nàng xử lý giúp ngươi, hàng năm có thể đi vào không ít bạc!" Dương đại phu nhân nói mặt mày hớn hở: "Tám vạn lượng tiền ép rương của ta đưa hết cho bà bà, hàng năm có thể thu vào hơn hai vạn!"
Dương Nhị Phu nhân thầm nghĩ trong lòng, đại tẩu vì nịnh hót bà bà, lại nói ra những lời này, nhà ai bà bà không phải muốn đắn đo đến con dâu, còn có thể tùy con dâu tới mượn gà đẻ trứng hay sao? Khoản này bạc nàng tuyệt sẽ không lấy ra, miễn cho bị đại tẩu cho lừa gạt đem mình ẩn giấu đích bạc cũng dúm lấy đi.
Khi tất niên, Dương Nhị Phu nhân thấy tận mắt Dương lão phu nhân giao ngân phiếu vào trong tay Dương đại phu nhân: "Năm nay thu được khá hơn một chút, có ba vạn hai."
Dương đại phu nhân thả ngân phiếu lại vào tay Dương lão phu nhân: "Mẹ, không phải nói chuẩn bị đi Triều châu mở cửa hàng mới sao? Ta đưa ngài mười vạn, coi như con nhập cổ phần!"
Dương lão phu nhân cười nhìn Dương đại phu nhân: "Ngược lại con rất cơ trí!"
Nghe hai người nói đến ba vạn mười vạn, giống như đang uống trà xanh không cảm thấy có bao nhiêu bạc, Dương Nhị Phu nhân giật mình, chờ khi trời tối người yên hỏi Dương Nhị lão gia: "Phu quân, mẹ... Làm ăn làm rất lớn?"
Dương Nhị lão gia kỳ quái liếc mắt nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Lớn, sao lại không lớn? Toàn bộ Đại Chu đều có tiệm của mẹ, khắp nơi đều có điền trang, còn mua không ít đỉnh núi!"
Dương Nhị Phu nhân nắm thật chặt y phục, trong lòng hối tiếc không ngừng, nếu mình tin lời đại tẩu nói, khi cuối năm đại khái có thể có 2000~3000 ngàn bạc. Nàng thận trọng nói: "Thiếp nghĩ đưa bạc đến cho mẹ, có thể hay không?"
Dương Nhị lão gia kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Thế nào, tiền ép rương của nàng chẳng lẽ không cầm đưa cho mẹ sao? Sính lễ nhà chúng ta là năm vạn, cộng thêm mẹ của nàng nhét trong tối, chung quy bảy, tám vạn nên có chứ?"
Mặt của Dương Nhị Phu nhân nháy mắt đỏ lên, nàng có vài phần lúng túng, ngồi ở chỗ đó không lên tiếng, Dương Nhị lão gia cười nhìn nàng một cái: "Nàng yên tâm, ta sẽ không muốn bạc ép rương của nàng, đó là tiền của nàng, ta nhìn cũng sẽ không nhìn!"
Thấy Dương Nhị lão gia hiểu lầm mình, Dương Nhị Phu nhân càng hận không thể tìm cái lỗ chui vào trong đất, nàng suy nghĩ nửa ngày, lấy cuối cùng quyết định đưa một vạn lượng bạc của mình đi ra cho Dương lão phu nhân: "Mẹ, con cũng muốn giống đại tẩu đưa bạc ép rương cho ngài."
Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Bạc này cũng quá tầm thường, như vậy đi, ta trước thay con mang một vạn lượng bạc này đi làm ngắn hạn, chờ tăng mấy lần lại chia hoa hồng cho con."
Dương Nhị Phu nhân nghe không giải thích được, căn bản không biết Dương lão phu nhân nói là ý gì, nhưng trong đầu biết, bà bà đáp ứng kiếm tiền giúp nàng, lúc này nói cám ơn với Dương lão phu nhân, trong lòng vô cùng cảm kích.
Tất niên năm ấy, một vạn lượng bạc của Dương Nhị Phu nhân, Dương lão phu nhân cười nói: "Một vạn lượng bạc này của con muốn tiền đẻ ra tiền, quả thực không dễ dàng, quản sự phí không ít tâm tư."
Dương đại phu nhân ở bên cạnh "Ai nha" một tiếng, rất là thân thiện nói: "Đệ muội, không phải ta đã nói với muội, có bao nhiêu thả bao nhiêu, thả vào chỗ bà bà sẽ không lỗ vốn, sao muội lại không tin lời của ta! Muội nhìn một chút, mới thả một vạn lượng !" Chợt cười kéo tay của Dương lão phu nhân làm nũng: "Mẹ, ngài đối với đệ muội tốt quá, một vạn lượng bạc của nàng cũng biến ra một vạn lượng !"
Dương lão phu nhân cười vỗ tay của nàng: "Ngươi tới trước nàng nhiều năm như vậy, lại thả nhiều bạc như vậy, ngươi chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ!"
Dương Nhị Phu nhân thấy Dương lão phu nhân và Dương đại phu nhân hài hòa như vậy, trong lòng hâm mộ, lại sâu sắc thống hận mẹ làm cho mình bêu xấu, sính lễ năm vạn lượng, chỉ cho mình một vạn lượng ép rương, nếu bị người khác biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng: "Lạc gia Nghiễm Lăng, lại rơi vào trình độ phải bán nữ nhi rồi?"
Từ nay về sau, Dương Nhị Phu nhân liền không thích về nhà mẹ đẻ.
Mỗi lần về thấy Lạc lão phu nhân, trong đầu lập tức thấy có vướng mắc —— kết quả ý khó dằn.
Về nhà mẹ đẻ thấy mấy chị dâu tiểu gia tử khí, càng không thoải mái, đầu tiên khi mẫu thân của Tương Nghi còn tại, hai người còn có thể nói vài lời hợp ý, hai năm sau, mẫu thân của Tương Nghi bởi vì khó sinh vung tay đi, ở Lạc Phủ Dương Nhị Phu nhân không còn người nào có thể nói chuyện rồi.
Mỗi lần về trong lòng cũng khó chịu, còn không bằng không về. Số lần Dương Nhị Phu nhân về nhà mẹ đẻ càng ngày càng ít, có lúc hai người Bảo Trụ và Bảo Thanh nháo muốn về bà ngoại nhà tìm biểu huynh muội chơi đùa, nàng cũng không quá cao hứng, luôn cảm thấy con trai con gái về nhà Ngoại Tổ sẽ nhuộm một thân xấu mao quay về, không bằng ở Dương phủ ngây ngốc.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, không thể không về. Dương Nhị Phu nhân để ma ma thiếp thân thu quà tặng của Dương lão phu nhân, kêu Bảo Trụ và Bảo Thanh, chuẩn bị một về Lạc Phủ.
Dương Nhị lão gia đã đứng ở cửa, cười híp mắt chờ nàng: "Xe ngựa ta đã để cho người đỗ tốt lắm." Hắn một vừa đưa tay đeo nón rộng vành thay cho Dương Nhị Phu nhân: "Bên ngoài gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."
Bảo Trụ từ một bên nhảy ra: "Mẹ, chuyện lần trước con nói cho mẹ, ngài có ghi trong lòng không ? Có tìm được người thích hợp không? Lần này nói với bà ngoại chút đi!"
Dương Nhị Phu nhân thấy cái dạng cuống cuồng kia, khẽ mỉm cười: "Con gấp cái gì, chuyện này nào có thể đúng dịp như vậy ? Hôm qua con mới nói cho mẹ biết, chẳng lẽ hôm nay mẹ có thể tìm ra người sao ? Chung quy cần hỏi thăm tìm hiểu mới được, còn là tiểu hài tử, biết cái gì !"
"Hừ, mẹ, ngài căn bản là không để chuyện này trong lòng!" Bảo Trụ nhăn mũi, nha hoàn bà tử phía sau nở nụ cười: "Nhìn Nhị thiếu gia một chút, mất hứng như vậy! Nhị thiếu gia, đến tột cùng là chuyện gì, ngài nói xem, chúng ta giúp ngài nghĩ biện pháp!"
_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...