Nữ Nhi Lạc Gia

Chim tước không ngừng uyển chuyển hót giữa vườn hoa, buổi sáng ngày xuân, không khí trong sạch, chân trời đã thoáng có sắc ửng đỏ, xen lẫn từng sợi màu vàng kim, thẳng tắp chiếu vào phiến lá xanh lá cây, đóa hoa rực rỡ, đi trong vườn, cảm thấy một đôi mắt của mình cũng không đủ dùng, khắp nơi đều là sắc màu rực rỡ, nhánh hoa nặng trịch đè xuống, cơ hồ muốn rủ xuống đến mặt đất.

Dương lão phu nhân xử lý hoa cỏ là hạng nhất, nhưng lúc này Tương Nghi lại cảm thấy vườn Trường Ninh Hầu phủ còn đẹp mắt hơn vườn Dương gia. Thân phận của nàng đã là Dung gia Đại thiếu phu nhân, coi trọng của mình, cho dù trong vườn Trường Ninh hầu chỉ có hoa hoa thảo thảo tầm thường, nàng cũng cảm thấy nhìn cảnh đẹp ý vui.

Hai bà tử thúc giục Gia Mậu và Tương Nghi đi về trước dọc theo đường đi không ngừng quay đầu lại nhìn hai người bọn họ. Tay Đại thiếu gia thế nhưng sít sao kéo Đại thiếu phu nhân, tựa hồ sợ nàng không đi đường được, săn sóc trong mắt bên trong khiến các bà cảm thấy thực hâm mộ.

Trong đó một bà tử là người nghe lén tối hôm qua, nghĩ tới sắc mặt âm u chủ tử nhà mình, trong nội tâm không khỏi cảm thán, thoạt nhìn lão phu nhân không phải là hết sức thích cháu dâu này, không biết hôm nay có thể ném sắc mặt với Đại thiếu phu nhân hay không.

Lúc Gia Mậu và Tương Nghi bước vào chủ viện tiền đường, trong phòng đầu đã ngồi đầy người, các trưởng bối Dung gia đều ở đây, cả Dung tam gia chơi bời lêu lổng kia, hôm nay cũng ngáp dài ngồi trên chủ tọa, Dung tam phu nhân bên cạnh mang theo một đám trai gái ngồi một bên, trong đó có một đứa con trai, giờ đã hơn mười tuổi, vẫn không tự đi đường được như trước, được hai người bà tử đỡ, thật giống như toàn thân không có xương cốt, đầu đạp xuống không ngừng vặn vẹo.

Tương Nghi thấy thiếu niên kia, không khỏi run rẩy một cái, kiếp trước nàng nghe nói con trai tàn phế này của Dung tam gia, giống như chết tương đối sớm, thật không nghĩ đến kiếp này hắn thế nhưng còn sống, cho nàng thấy tận mắt, trong nội tâm không khỏi hơi khổ sở, lão thiên gia có khi vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng đối đãi một thiếu niên vô tội như vậy.

Hai người từ từ đi đến trước chủ tọa, Dung lão thái gia cười tủm tỉm nhìn Gia Mậu và Tương Nghi, vui vẻ không ngậm miệng được: "Một đôi vợ chồng thật tốt! Mau cầm chén trà đến!"


Cô dâu kính trà, chính là quy củ kết hôn của Đại Chu, ngày đầu tiên bái đường thành thân, sáng sớm ngày thứ hai thức dậy kính trà trưởng bối, lúc kính trà, trưởng bối sẽ cho lễ ra mắt, tục xưng là đổi giọng phí, ý nghĩa sau này cô dâu chính là một phần tử trong nhà, vì vậy nghi thức kính trà này cũng vô cùng quan trọng.

"Gấp cái gì!" Dung lão phu nhân chậm chạp mở miệng: "Có một số việc, còn chưa nói rõ ràng đâu."

Dung lão thái gia sững sờ: "Còn có chuyện gì chưa nói rõ ràng?"

Dung lão phu nhân phẫn hận liếc ông một cái, lão nhân cả đời này hồ đồ, chuyện gì cũng hàm hàm hồ hồ nói tốt, cho ông quyết định, nhìn còn không xa bằng mình. Nhìn tân nương tử đứng ở nơi đó, toàn thân trên dưới không có một món đồ trang sức quý báu, trên tóc thế nhưng còn trâm hoa hài đồng mới mang, mặc dù không phải là một bên một trâm, hai trâm một chỗ, vẫn như trước nhìn ra được, đó là một đôi trâm hoa, là tiểu cô nương sáu bảy tuổi mới cần dùng đến.

Trâm phượng trên đầu tuy nói tỉ lệ không sai, thế nhưng chỉ món đồ trang sức đeo tay này, vòng tay trên tay mang nhìn tốt, nhưng làm sao biết không phải nàng ta mua hàng giả? Vòng tay làm giả là dễ dàng nhất, không phải là lành nghề, căn bản nhìn không ra, nếu không phải thấy hai đóa trâm hoa bên tóc mai nàng ta, mình đều chỉ sợ sẽ bị nàng ta lừa gạt.

Một nữ nhân như vậy, Dung lão phu nhân cười hắc hắc, bà hoàn toàn có thể kết luận, nhất định là không có dòng dõi gì! Hôm qua bà đi xem này đồ cưới cháu dâu, mọi thứ đầy đủ hết, chỉ sợ là nhón chân làm xong, sính lễ nhà mình đưa qua bị tiêu xài hết, không để lại mấy lượng bạc đến, càng đừng nói bạc đáy hòm. gì

"Vợ Lão đại, ta lại hỏi ngươi." Dung lão phu nhân hoãn hoãn mở miệng: " Vị tiểu thư Hoàng hậu nương nương tứ hôn kia, ta nhớ rất rõ ràng, họ Tiết, là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, mà vị hôm qua cưới về..." Bà vươn tay ra, rất khinh thường chỉ chỉ Tương Nghi: "Ta như thế nào nghe nói là mang ra từ Dương phủ? Chẳng lẽ phủ đệ nhà Binh bộ Thượng thư chưa đủ khí phái, không Trường Ninh Hầu phủ chúng ta đón dâu?"


Dung lão thái gia nghe lời này, cũng là lấy làm kinh hãi: "Cái gì? Đón dâu từ Dương phủ? Vợ Lão đại, con mau nói rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Ban đầu cảm thấy mấy năm này vợ lão đại phụ trách quản lý việc bếp núc, làm vô cùng chu đáo thoả đáng, chuyện Gia Mậu thành thân ông cũng không hỏi tới, thật không nghĩ đến, tân nương tử lại bị đánh tráo! Vợ Lão đại đây là thế nào? Cũng dám kháng chỉ, không muốn sống nữa? Hôm qua Gia Mậu cưới vị tiểu thư này, vậy sau này Tiết tiểu thư nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn người ta đường đường tiểu thư Binh bộ Thượng thư đến làm quý thiếp sao?

Dung đại phu nhân cười cười: "Phụ thân mẫu thân, cũng trách ta gấp rút váng đầu, không nói đến việc này với các ngươi."

Nếu mình thực nói với bọn họ, còn không biết hôn sự của Gia Mậu có thể xử lý không. Dung đại phu nhân liếc qua Gia Mậu và Tương Nghi đứng ở nơi đó, thấy hai người đứng ở nơi đó, một đôi bích nhân, không khỏi cảm thán, vẫn là ánh mắt mẫu thân tốt, Lạc tiểu thư này thật sự xứng đôi Gia Mậu nhà mình cực kỳ.

"Vợ Lão đại, ngươi mau nói rõ ràng, đừng ra vẻ với chúng ta! Ta thấy ngươi phụ trách quản lý việc bếp núc thì kiêu căng, không để chúng ta vào mắt! Nếu ngươi còn là làm xằng làm bậy như vậy, cẩn thận ta giao quyền lực cho người khác!" Dung lão phu nhân thở phì phì nhìn thẳng Dung đại phu nhân không tha: "Nữ nhân này đến tột cùng là ai? Từ nơi nào đến? Ngươi cũng không thể bởi vì là nhà mẹ đẻ ngươi che chở, mọi việc phải nói chữ lí!"

"Mẫu thân, Hoàng hậu nương nương đã thu hồi ý chỉ tứ hôn kia, Tiết gia đại tiểu thư đã thành Lương đệ thái tử điện hạ, ngài chớ có lên tiếng, chớ để người ta truyền ra ngoài, người khác sẽ nói ngươi phỉ báng hoàng tộc, đây chính là đại bất kính!" Dung đại phu nhân khí định thần nhàn nhìn qua Dung lão phu nhân, tuyệt không yếu thế: "Mẫu thân, mấy năm này Man Nương xử lý việc bếp núc, không có ra hơn phân nửa phân cạm bẫy, làm sao sẽ xử lý sai chuyện này? Mẫu thân không cần lo ngại, Tương Nghi là một cô nương tốt, nàng là người Gia Mậu tự mình chọn trúng, người xem vợ chồng son đứng ở một chỗ, thật sự là trời sinh một đôi."

"Nàng là cô nương phủ nào? Tổ tông cha chú là quan mấy phẩm?" Dung lão phu nhân mắt cũng không nhìn Tương Nghi, vẻ mặt khinh thường: "Loại đại sự này, ngươi thế nhưng ngầm vụng trộm làm thành với Gia Mậu, lừa dối, ngay cả ta với phụ thân ngươi cũng gạt, ngươi có còn để vào mắt chúng ta không!"


Dung tam phu nhân bên cạnh khúc khích cười một tiếng: "Mẫu thân, đại tẩu nhìn trúng, chắc hẳn không sai, ngươi cũng đừng bắt bẻ."

"Không sai?" Dung phu nhân thở dài một hơi: "An Nhu, con cũng chớ quá mềm lòng! Con cách ăn mặc của nàng ta, ở đâu là thật tốt? Còn không biết là đứa sa cơ thất thế từ đâu đến!"

Gia Mậu nghe thấy thì trong nội tâm bực bội, bước lên một bước nói: "Bà nội, Tương Nghi đã thành vợ con, còn xin ngài tôn trọng nàng, chữ sa cơ thất thế này lên đầu ai, lên không đến trên đầu Tương Nghi!"

Dung lão phu nhân rất là kinh ngạc, đôi mắt trừng Gia Mậu không tha: "Gia Mậu, ngươi đây chính là cưới vợ quên mất trưởng bối! Để vợ ngươi ở kia, làm nhiều việc chống đối bà nội như vậy?"

Gia Mậu đưa tay dắt Tương Nghi, một bước cũng không nhường: "Bà nội, chỉ cần ngươi không bắt bẻ Tương Nghi, ta tôn ngươi kính ngươi như cũ, không có phân nửa bất kính."

Dung đại phu nhân ở một bên thấy Gia Mậu chống đối Dung lão phu nhân, trong nội tâm rất là vui vẻ, vốn là làm vãn bối không thể chống đối trưởng bối, nhưng Dung lão phu nhân đối phu quân và mình thật sự cay nghiệt, xem lão Tam và vợ lão Tam thành tâm can bảo bối, Dung đại phu nhân sớm đã khó chịu, hôm nay thấy nhi tử chống đối bà, cảm thấy rất sảng khoái.

"Lão đại,  vợ lão đại, xem xem con trai tốt các ngươi dưỡng ra!" Dung lão phu nhân thở phì phì nhìn qua Dung đại gia: " Vô lễ như vậy, về sau sao có thể duy trì tước vị? Nếu là về sau hắn làm thế tử, người khác còn sẽ không chỉ vào chúng ta Trường Ninh Hầu phủ thuyết tam đạo tứ? Một kẻ không tôn kính trưởng bối, đại bất hiếu, vô đức vô năng, sap có thể gánh trách nhiệm này?"

Những lời này của Dung lão phu nhân, nói đến đề tài nhạy cảm, Dung lão thái gia bị phong Trường Ninh hầu, ấn vào tuổi của ông, tự nhiên phải lập thế tử, nhưng bây giờ đã nửa năm, lại còn chưa thấy ông dâng sổ con thỉnh phong thế tử, thoạt nhìn Dung lão phu nhân thoát không khỏi liên quan, một lòng nghĩ mưu tính thay lão Tam.


Xưa nay Dung đại gia nhân nghĩa, nghe mẫu thân nói như vậy, chỉ là mặt đỏ lên, cũng không nói lời nào, mà Dung đại phu nhân lại lên cơn tức, lòng của bà mẹ chồng cũng quá lệch rồi! Nàng chỉ mấy trai gái bên cạnh Dung tam phu nhân lạnh lùng cười một tiếng: "Mẫu thân, lời này của ngươi cũng nói quá mức! Trong lòng ngươi suy tính, chưa chắc người khác sẽ không biết! Hai đứa con trai Tam đệ, có thể đánh đồng với Gia Mậu sao? Ai mười lăm tuổi đậu trạng nguyên? Ai đi Bắc Địch lập công lớn vì nước? Ngươi xưa nay thiên vị, ta không nói nhiều, nhưng chuyện này nhất định phải phải nói rõ ràng!"

Tương Nghi đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trong phòng khói thuốc súng tràn ngập, vốn đang truy cứu xuất thân nàng, bây giờ lại biến thành dùng Gia Mậu làm vũ khí, thậm chí còn nhắc tới vị trí thế tử tương lai.

Gia Mậu là trưởng tôn Trường Ninh Hầu phủ, văn võ song toàn, đương nhiên không phải những người kia có thể so sánh, cho dù mình không phải là thê tử Gia Mậu, chỉ là người đi đường, cũng không thể không thừa nhận Gia Mậu ưu tú. Dựa vào cái gì Dung lão phu nhân kia muốn chê bai Gia Mậu còn không bằng thiếu niên đứng không vững thân hình kia? Thoạt nhìn cuộc sống của mình trong Trường Ninh Hầu phủ cũng không tốt như vậy đâu.

Dung lão thái gia lúng túng ho khan một tiếng: "Đều chớ nói chuyện, vị trí thế tử, ta đã định tấu chương xong, qua hai ngày sẽ đưa vào cung, chuyện quan hệ tương lai Trường Ninh Hầu phủ, ta tự nhiên phải suy tính cẩn thận, sẽ không dễ dàng hạ quyết định."

Lúc này Dung đại phu nhân mới bớt giận, cha chồng tuy nói không quản sự, nhưng trên chuyện lớn cũng không hồ đồ, nàng có vẻ yên tâm, thế tử vị, nhất định sẽ rơi xuống trên đầu phu quân mình, Gia Mậu là một nhân tố rất trọng yếu.

"Được được được, không nói đến chuyện này, chỉ nói nàng ta!" Dung lão phu nhân đưa tay chỉ Tương Nghi: "Vợ Lão đại, ngươi còn chưa nói rõ ràng, đây là tiểu thư nhà ai!"

Việc mình lo lắng quả nhiên đã xảy ra, Dung đại phu nhân liên tục sợ hãi người khác hỏi thân thế Tương Nghi, nàng không biết rõ đến tột cùng giới thiệu Tương Nghi cho mẹ chồng thế nào, do dự một hồi, nàng từ từ mở miệng nói: "Vợ Gia Mậu họ Lạc, chính là..."

Lúc này, rèm cửa nhoáng một cái, từ bên ngoài vội vã chạy vào một bà tử quản sự: "Lão phu nhân, Vĩnh Ninh công chúa đến trong phủ chúng ta, còn có nội thị trong hoàng cung đi theo truyền chỉ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận