Nữ Nhi Lạc Gia

Về từ Trường Ninh Hầu phủ, Tương Nghi ngã bệnh.

Nàng cũng không biết tại sao mình có thể như vậy, đi đường nhẹ nhàng, người không thăng bằng, hoàn toàn không có có một tia sức lực.

Hôm đó lúc sắp chia tay, Dung đại phu nhân nói với nàng: "Lạc tiểu thư, ta cầu xin ngươi một chuyện, nếu là ngươi có thể thả ra tiếng gió, nói ngươi đã đính hôn với người ta, Gia Mậu mới có thể hết hy vọng. Ta biết rõ yêu cầu này không phúc hậu, chỉ là mong Lạc tiểu thư có thể thông cảm tấm long của một người làm mẫu thân.”

Tương Nghi sững sờ nhìn Dung đại phu nhân, nửa ngày mới từ từ gật đầu nhẹ.

Chỉ cần Gia Mậu có thể bình an, nàng bằng lòng.

Nhưng gật đầu dễ dàng, chờ lúc trở lại Dương phủ, Tương Nghi lại cảm thấy vạn phần khó khăn, vừa nghĩ không thể nhìn thấy Gia Mậu nữa, cõi lòng nàng tan nát thành ngàn vạn miếng, cũng không hết bệnh được, trong cặp mắt thỉnh thoảng có nước mắt, mới thấy một tia gió nhẹ, cũng có thể rơi lệ.

Phương tẩu ở bên cạnh nhìn bộ dáng kia của Tương Nghi, nhịn không được, vọt tới Ngọc Thúy Đường hỏi Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, cô nương nhà chúng ta còn phải chịu khổ bao lâu? Ta ở bên cạnh cũng nhìn không được."

Dương lão phu nhân cười cười: "Gấp cái gì? Bên Dung gia đã đặt mua thứ cần cho hôn sự."

"Dung đại phu nhân..." Phương tẩu vô cùng kinh ngạc: "Đồng ý?"

"Ta như vậy làm, không phải là muốn cho con gái của ta thay đổi quan niệm sao?" Dương lão phu nhân liếc qua Phương tẩu: "Ngươi cũng là quan tâm sẽ bị loạn, cũng không ngẫm lại việc ta làm sao sẽ không cẩn thận khảo lượng."

"Vậy còn bao lâu nữa Dung đại thiếu gia sẽ đến cưới cô nương chúng ta?" Phương tẩu nghe Dương lão phu nhân nói, trái tim cuối cùng là để xuống: "Lão phu nhân, đừng lại lăn qua lăn lại cô nương nhà chúng ta."


"Cuối cùng còn có một liều thuốc mạnh kìa." Dương lão phu nhân ha ha nở nụ cười: " Nếu Tương Nghi ở lúc động phòng mới phát hiện chú rể là Gia Mậu, nhất định sẽ ngạc nhiên mừng rỡ."

Được những lời này, Phương tẩu sảng khoái tinh thần đi về, thấy Tương Nghi kia mặt ủ mày chau, ở một bên nhẹ lời khuyên bảo: "Cô nương, ta thấy ngươi và Dung đại thiếu gia kia sẽ không thành, không bằng chọn một vị phu quân hợp ý khác, cô nương dung mạo như vậy tài lực như vậy, còn buồn không có ai đến cửa cầu hôn sao?"

Tương Nghi nhìn Phương tẩu một cái, giờ cả người tri kỷ nhất của nàng cũng khuyên nàng buông tha cho Gia Mậu, mình còn có thể kiên trì bao lâu? Nghĩ tới chuyện hôm đó Dung đại phu nhân cầu xin nàng, tâm Tương Nghi loạn như ma, lúc ấy mình đã gật đầu, nhưng trở lại Dương phủ lại hối hận không thôi, cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Nàng đính hôn với người khác? Làm sao có thể? Tương Nghi buồn đến hai lông mày thắt lại, kéo cũng kéo không ra.

Lúc mình bảy tuổi, Dương lão phu nhân tự nói với mình, cô gái có hai chữ mạo tài thì không lo không có ai đến cầu hôn, Phương tẩu vừa nãy cũng nói như vậy - - nhưng mình tuyệt không muốn gả cho người khác, trong lòng của nàng, cũng chỉ có Gia Mậu.

Dương lão phu nhân đợi một ngày, không đợi được Tương Nghi tìm đến bà, cũng hơi ngồi không yên, tự mình đến Vũ Hoa Các vấn an Tương Nghi, thấy sắc mặt nàng gầy gò, trong lòng cũng thương tiếc: "Tương Nghi, con cần gì phải làm khổ mình như vậy! Cả đời này của con, còn không biết có bao nhiêu chuyện cần làm, lúc nào cũng chú ý một phần tình cảm này, thì không có cách nào thoát thân."

Tương Nghi nằm trên cánh tay Dương lão phu nhân, nức nở nghẹn ngào: "Lão phu nhân, hiện tại Tương Nghi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, mỗi ngày đều ngây ngây ngô ngô, ngay cả Trà Trang Thúy Diệp cũng không nghĩ quản."

Dương lão phu nhân đưa thay sờ sờ Tương Nghi đầu tóc, nhẹ giọng khuyên giải nàng: "Bộ dáng con như vậy, Gia Mậu thấy nhất định sẽ lại đau lòng, càng sẽ cùng trong nhà đối nghịch, ta nghe nói gần đây thân thể hắn không tốt, hình như còn khạc ra máu nha, nếu hắn biết bộ dáng con bây giờ, còn không biết sẽ khó chịu thành bộ dáng gì."

"Khạc ra máu?" Tương Nghi trợn to mắt, quả thực không thể tin vào tai của mình: "Gia Mậu... Sẽ không xong?"

"Hôm nay Thanh nha đầu và Lâm nha đầu lại đi xem Gia Mậu, đợi lát nữa cũng sẽ về, con đi hỏi các nàng thì biết." Dương lão phu nhân thở dài một hơi: "Con người ai, ai có thể chuyện nào cũng như ý? Tương Nghi, con phải nghĩ thông, có đôi khi không đến cùng nhau không chừng cũng là một chuyện tốt."

Đang thao thao bất tuyệt nói chuyện, Kim Châu từ bên ngoài đi đến: "Lão phu nhân, cô nương, Dung đại phu nhân đến, còn có tứ tiểu thư ngũ tiểu thư đi theo."


Trong lòng Tương Nghi căng thẳng, mắt nhìn về phía cửa, thấy xiêm y màu đỏ chợt lóe, Dung đại phu nhân đã đi vào gian phòng: "Mẫu thân bình an."

Nàng tựa như có chút ít kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ ở trong phòng Tương Nghi thấy Dương lão phu nhân, liếc qua Tương Nghi, nhàn nhạt lên tiếng chào nàng.

Dung đại phu nhân đi theo phía sau Bảo Thanh Bảo Lâm, hai người vọt tới bên cạnh Tương Nghi, một người ôm lấy một cánh tay Tương Nghi: "Nghi tỷ tỷ, lúc nãy chúng ta đi Trường Ninh Hầu phủ, biểu ca bệnh nặng lắm rồi."

Môi Tương Nghi run rẩy, nhìn qua Dung đại phu nhân, giọng run sợ nói: "Gia Mậu, đến tột cùng là thế nào?"

"Gia Mậu là thế nào, chẳng lẽ trong đầu ngươi không tính tới?" Dung đại phu nhân lạnh lùng cười một tiếng: "Chuyện lần trước ngươi đã đồng ý với ta, vì sao chậm chạp không thấy động tĩnh? Đại phu mở dược, cho Gia Mậu đúng hạn dùng, cũng không thấy tốt hơn, đi đại tướng quốc tự thắp hương, Bồ Tát nói đó là Gia Mậu có khúc mắc, nhất định phải cởi bỏ đầu gút kia mới có thể khỏi."

Bồ Tát chắc chắn nói là chuyện mình và Gia Mậu, Tương Nghi cúi thấp đầu ngồi ở chỗ kia, lòng như đao cắt, không dám nhìn Dung đại phu nhân. Nghe nàng thao thao bất tuyệt nói: "Gia Mậu nói, không nhìn tận mắt ngươi thành thân xuất giá, hắn sẽ không chết tâm, cho dù là phải liều mạng Trường Ninh Hầu phủ bị hoàng hậu trách phạt, hắn cũng muốn kháng chỉ bất tuân. Lạc tiểu thư, đều nói ngươi là người tốt, vì sao lúc này lại thấy chết mà không cứu? Người Trường Ninh Hầu phủ không đáng ngươi cứu, nhưng Gia Mậu thì sao? Ngươi cứ trơ mắt nhìn hắn đi chết?"

"Không, không phải như thế." Tương Nghi ngẩng đầu lên, liều mạng lắc lắc: "Dung phu nhân, ta tuyệt không có ý nghĩ như vậy."

"Ngươi đã không có ý nghĩ như vậy, vì sao chậm chạp không có động tĩnh?" Dung đại phu nhân nhìn xem Tương Nghi, trong nội tâm ngạc nhiên, Lạc Tương Nghi này đến tột cùng có bao nhiêu thích Gia Mậu, có thể vì hắn đi khác gả cho người khác? Như nàng thực làm việc này, vậy mình cũng sẽ không nói một chữ "Không", con dâu như vậy, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Gia Mậu, mình lại còn có thể nói cái gì?

"Ta..." Tương Nghi đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn nhìn Dương lão phu nhân ngồi ở một bên, thấp giọng nói: "Lão phu nhân, cầu xin ngươi giúp Tương Nghi một lần, tìm lang quân tốt, hắn không cần có bao nhiêu tiền tài, trong nhà cũng không cần có địa vị gì, chỉ có một yêu cầu, tâm địa tốt."

"Tương Nghi, ngươi cũng không thể nhẹ nhàng như vậy." Dương lão phu nhân kinh ngạc nhìn Tương Nghi, nhưng trong lòng thì vui mừng, Tương Nghi cuối cùng mở miệng, mình phải mau mau thay nàng đặt mua đồ cưới, cô nương ngốc này, thật là khờ, mình nói với nàng những lời này một thời gian dài, nếu không phải nghĩ trêu cợt nàng, mình sớm đã một năm một mười nói bí mật bên trong cho nàng biết.

"Lão phu nhân, Tương Nghi đã suy nghĩ thật lâu, còn xin lão phu nhân mau mau giúp ta tìm một người như vậy." Tương Nghi cắn răng, ngoan tâm nói: "Tương Nghi có một cái điều kiện, nhất định phải cùng người nọ cách rèm gặp mặt một lần, để bản thân ta tự nhìn rõ ràng."


"Nghi tỷ tỷ, không nên như vậy, ngươi không phải là muốn thành thân với biểu ca sao?" Bảo Thanh sợ vội vàng kéo cánh tay Tương Nghi: "Ngươi ngàn vạn phải hiểu rõ ràng."

"Đúng vậy đúng vậy, " Bảo Lâm cũng ở một bên gật đầu phụ họa: "Ngươi như thế nào có thể buông tha như vậy chứ?"

"Ta còn có biện pháp gì đây?" Tương Nghi buồn bã cười một tiếng, ngậm nước mắt nhìn nhìn qua Bảo Thanh và Bảo Lâm hai người: "Ta vốn là cho là chúng ta có thể cùng một chỗ bên nhau trọn đời, nhưng Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, chuyện này đã không có cách nào vãn hồi. Ta có tôn nghiêm của ta, ta không muốn làm thiếp, ta muốn có cuộc sống của mình, không nghĩ giấu trong sân viện nho nhỏ, sống không giống một con người." Nàng nghẹn ngào một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Dù thế nào, chỉ cần Gia Mậu có thể bình an, ta cũng vậy đủ hài lòng."

Bên trong đôi mắt to kia, có lệ quang dịu dàng, vành mắt hơi đỏ lên, thật là làm cho người trìu mến, Dung đại phu nhân nhìn Tương Nghi như vậy, trong lòng đã triệt để mềm nhũn ra, chỉ là còn theo kế hoạch Dương lão phu nhân: " Nhân tâm Lạc tiểu thư như vậy, đã cứu Gia Mậu ta một mạng, ta trước hành lễ xin lỗi ngươi."

Tương Nghi ngậm nước mắt đáp: "Dung phu nhân, ta không phải là bởi vì ngươi, ta là vì Gia Mậu, chỉ mong về sau các ngươi chớ lại làm khó hắn như vậy, mặc dù cần hành hiếu đạo, nhưng trưởng bối cũng nên suy nghĩ cho tiểu bối."

Trên mặt Dung đại phu nhân nóng lên, chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhìn Dương lão phu nhân một cái, vội vã rời đi.

"Tương Nghi, ngươi thật sự là dự định như vậy?" Dương lão phu nhân từ ái nhìn qua Tương Nghi, mặt tràn đầy thương tiếc: "Ngươi cũng không cần vội vàng có kết luận như vậy, qua một hồi nói sau."

"Không được, ta đã nghĩ kỹ." Tương Nghi buồn bã ỉu xìu trả lời một câu, không gả cho Gia Mậu, gả cho người nào không giống nhau? Chỉ là nàng đã quyết định chủ ý, trước tìm người nọ nói trước, nếu hắn có thể đồng ý điều kiện của mình, vậy mình sẽ gả cho hắn.

Nàng mới không có ý định thực gả mình ra ngoài, nàng sẽ nới với người nọ, chờ Gia Mậu cưới Tiết đại tiểu thư, mình sẽ hòa ly với người nọ. Để bảo đảm trong sạch của mình, Tương Nghi quyết tâm bỏ qua đồ cưới của mình - - nàng tin tưởng, không có ai sẽ cự tuyệt một số lớn đồ cưới như vậy.

Độc thân qua cả đời thì thế nào, không cần nam nhân thì thế nào? Tương Nghi nhẹ nhàng thở ra một hơi, bất kể thế nào, Lạc Tương Nghi là Lạc Tương Nghi, nàng sẽ không bởi vì Gia Mậu rời đi mà sa vào làm phụ thuộc phẩm của một người đàn ông khác, nàng muốn sống đến đặc sắc, sống ra một phần thiên địa của mình.

"Tương Nghi, ngươi đã có quyết định, vậy ta cũng không khuyên ngươi nữa." Dương lão phu nhân trầm tư một lát, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Ta muốn tìm nhân tuyển thích hợp, ngày mai ta gọi hắn tới xem một chút, con trước nói một chút với hắn, nếu thích hợp, mau mau làm hôn sự này, con thấy thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:

Gia Mậu: Tương Nghi, kiếp này có phải ta ưu tú hơn kiếp trước rất nhiều hay không?

Tương Nghi: Mặc kệ đời nào, trong lòng ta chàng vẫn ưu tú, bởi vì chỉ có chàng giữa ngày tuyết bao phủ đất trời để nha hoàn đưa áo choàng và bao tay cho ta, quan tâm ta như vậy.

Gia Mậu: Tương Nghi, nàng phải nói thật ra!

Tương Nghi: Kiếp này chàng đương nhiên ưu tú hơn nhiều, chàng biết đi tìm hiểu ta, thông cảm nỗi khổ của ta, còn có thể tức giận phấn đấu, học được thiết kế đồ trang sức đeo tay của Kim Ngọc Phường, khảo trúng trạng nguyên, lại đi Bắc Địch trợ giúp Ca Lạp Nhĩ trở thành Hãn Vương, còn thay hắn định ra không ít thượng sách trị quốc... Ta vô cùng sùng bái chàng!

Gia Mậu: Vậy sao độc giả đều nói ta không xứng với nàng, còn nói ta gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt, ta thực sự đần như vậy sao... Rõ ràng không phải vậy mà!

Tương Nghi: Chủ yếu là chàng có một bà ngoại đoạt diễn a!

Gia Mậu: Ta muốn khóc choáng váng tại nhà vệ sinh...

Mỗ Yên tổng kết: Gia Mậu, kiếp trước ngươi chết quá sớm, còn chưa học được phúc hắc nha, mưu kế nha gì gì đó, đã một lời nhiệt huyết muốn cưới được mỹ nhân về! Vị cô nương linh lung kia chủ ý không sai a, ngươi cho Tương Nghi xin đưa Liên Kiều đi Bắc Địch thành thân, sau đó ngươi trong tối âm thầm theo sau a... Chỉ là đâu, nội dung vở kịch cần, tác giả muốn cho Tương Nghi sau cưới chung đụng hòa hợp với mẹ chồng, cho nên mới làm ra phức tạp thế này.

Lúc học nghiên cứu, đạo sư của mỗ Yên hết sức nghiêm khắc nói với mấy muội tử chúng ta rằng: "Các con nhớ kỹ, chọn bạn trai phải cảnh giác cao độ, lập gia đình cũng phải thận trọng, kết hôn không phải là chuyện của hai người, là chuyện của hai gia tộc, sau khi các con kết hôn, sẽ là một phần tử trong mạng lưới quan hệ, dù làm thế nào để thoát ra cũng khó khăn!"

Cho nên, vì để cho Tương Nghi và Gia Mậu thành thân về sau sống được tự tại chút ít, mỗ Yên mới thêm vào một đoạn như vậy. Dù sao mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu là một trong những nguyên nhân làm ly hôn, nam bị kẹp giữa vợ và mẹ cũng không biết làm thế nào cho đúng, làm công tác đả thông tư tưởng Dung đại phu nhân, Tương Nghi mới có thể sống thích ý một chút.

Mỗ yên làm giải thích nhiều như vậy đi, có chút ít độc giả lại cảm thấy không tiếp thụ được, nhìn không được, mỗ yên cũng không có cách nào, buông tay... Đa tạ các độc giả ủng hộ làm bạn, hơn nữa kịp thời đưa ra đề nghị và cái nhìn của mình chỉ là chỉ số thông minh của mỗ yên không có đạt tới trình độ các bạn mong đợi, thực lòng xin lỗi!

Đoạn này cuối cùng thiết kế sẽ rơi xuống câu nói trên văn án kia "Sao còn là chàng", lúc động phòng Gia Mậu vén lên khăn voan, Tương Nghi thấy chú rể thế nhưng là người mình tâm tâm niệm niệm phải gả, ngô, cái loại cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ đó nảy ra. Sớm lộ bài một cái, chính là không nghĩ chán ghét đến những độc giả nhìn không được kia, cuộc sống sai kết hôn cũng bảy tám chương đi, cho nên cảm thấy mỗ yên chỉ số thông minh trốn đi, độc giả thấy bố trí sụp đổ có thể không nhìn, bọn họ chính là thành thân như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui