Sắc trời dần dần sáng lên, ánh sáng nhạt thoáng cái chiếu vào trong vườn Dương gia, một mảnh màu trắng kia trong nháy mắt óng ánh trong suốt lên, phảng phất ngọc lưu ly xanh ngọc. Trên mặt tuyết có vài con chim sẻ, sôi nổi tìm kiếm thức ăn, giống như một đám điểm đen nho nhỏ lăn trên mặt đất màu trắng, vừa nãy còn thấy ở chỗ này, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hai nha hoàn thô sử đang quét dọn mặt đường, phía sau có mấy bà tử cầm xẻng xúc tuyết, đá xanh đường mòn đã quét ra một con đường, trên tấm gạch xám trắng khắc nhiều đóa hoa sen, liên tục kéo dài đến cuối đường mòn.
"Đúng là kỳ lạ, hiện nhi cũng đã ra tết Nguyên Tiêu, còn chưa thấy tuyết tan." Một đứa nha hoàn thở dài: "Không phải đã đầu mùa xuân? Nhưng tuyết này vẫn cách mấy ngày thì rơi một hồi, chúng ta mỗi ngày đều phải quét dọn."
"Ai biết lão thiên gia nghĩ thế nào? Không qua nghe lão nhân nói thụy tuyết triệu phong niên sao, tuyết rơi nhiều là một chuyện tốt." Một nha hoàn khác thúc giục: "Mau quét dọn đi, chúng ta còn muốn đi quét dọn Nhị Châu viên của nhị phu nhân, nghe Ngọc Trúc tỷ tỷ nói hai ngày này sẽ đến."
"Biết rõ chuyện cần làm hôm nay nhiều, tay chân còn không mau chút ít!" Phía sau có một bà tử quát mắng: "Hôm nay không chừng các phu nhân sẽ đến!"
Nữ nhi duy nhất của Dương lão phu nhân gả đi Dung gia Giang Lăng, lần này Dung gia được phong Trường Ninh hầu, Hoàng thượng còn cho một phủ đệ, mùa thu năm ngoái bắt đầu tu sửa, sau tết ta Dung gia sẽ phụng chỉ vào kinh. Dương lão phu nhân yêu thương nữ nhi, bất luận là ở Nghiễm Lăng hay là ở kinh thành, đều giữ lại một viện cho nàng, lần này vào kinh, Dung đại phu nhân nhất định sẽ ở nhà mẹ đẻ mấy ngày.
Bọn hạ nhân dự liệu đúng vậy, hai mươi tháng giêng, Dung đại phu nhân đến kinh thành.
Dương lão phu nhân hơi có chút kinh ngạc: "Mạn Nương, con không ở Giang Lăng qua tết Nguyên Tiêu sao."
Dung đại phu nhân cúi đầu ngồi ở chỗ kia, trong giọng nói có chút ít rầu rĩ không vui: "Mẫu thân, ngài không biết rõ Dung gia bọn họ sao - - con cũng không thể nói thế nào, viện cớ, nói tới kinh thành trước xem tòa nhà tu sửa thế nào, đi ra sớm." Nàng thở dài một hơi, đưa tay đè lên ngực: "Nếu con lại ngây ngốc ở chỗ ấy, chỉ sợ sẽ bị tức chết."
"Mạn Nương, sao con vẫn nhịn không được như vậy? Cũng trách ta, từ nhỏ nuông chiều con, là một nữ nhi như vậy, lại xem trọng hơn cả huynh trưởng con." Dương lão phu nhân nhìn Dung đại phu nhân, thấy nàng một thân áo hoa gấm đỏ, trên đầu một đống tóc mây, trâm bên trong còn ngọc hoa châu trâm ấn lạc tơ, một chuỗi dây kết thật dài không ngừng lay động bên tai, đông châu thượng hạng, viên viên êm dịu no tròn, lớn như ngón cái vậy - - đây chính là bảo vật, đông châu khó được có lớn như vậy, càng khó được chính là viên viên đều lớn như vậy, vô cùng chỉnh tề.
"Xem ra Dung gia cũng không bạc đãi con, sao con giận như vậy?" Dương lão phu nhân nâng chén trà nhỏ lên, mở nắp, một cột hơi nước màu trắng lượn lờ dâng lên: "Mạn Nương, giờ con cũng ba mươi hơn tuổi rồi, nên tâm bình khí hòa."
"Mẹ ơi, mẹ không biết đâu." Dung đại phu nhân về nhà mẹ đẻ, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, thấy tròng mắt mẹ mình ân cần, trong lòng một trận đau xót, nếu không phải Xuân Hoa Đông Hoa vẫn ngồi ở bên cạnh, chỉ sợ là nước mắt sẽ rơi ra: "Mẹ chồng đúng là thiên vị, liên tục nháo muốn chúng con giao một bộ phận cửa hàng Kim Ngọc Phường cho lão Tam quản, nhưng... lão Tam kia căn bản là kẻ không ra hồn, chỉ cần hắn quản cửa hàng, tất nhiên là lỗ vốn, không có một lúc nào kiếm tiền, con và phu quân sao yên tâm giao ra chứ? Kim Ngọc Phường lại không phải một nhà chúng con, trong tộc cũng không có thiếu người trông mong nhìn qua, chờ đợi cuối năm chia lợi nhuận, nếu là năm nay thu hoạch ít hơn năm ngoái, còn không biết người khác sẽ nói thế nào đây."
"Mạn Nương, chẳng lẽ con còn không có nhìn thấu? Bạc trên thế gian này muốn cầm, nhưng có đôi khi cũng nên giả bộ hồ đồ. Kim Ngọc Phường là của Dung gia, không có quan hệ gì với con, sao con lại vì những chuyện này mà chọc tức thân thể mình? Cửa hàng mẹ đưa cho con, hàng năm cũng kiếm lời không ít, con bạc đặt ở chỗ của mẹ, hàng năm cũng có tiền lãi, con ở Dung gia không thiếu ăn thiếu mặc, cần gì phải so đo quá nhiều? Mẹ chồng con thiên vị, chỉ muốn trợ cấp con út, việc này có quan hệ gì với con? Bà ta cũng không phải lấy bạc từ trong tay con!" Dương lão phu nhân hòa hoãn uống một hớp nước trà, thở ra một hơi, nhìn tới Dung đại phu nhân cười cười: "Lui một bước trời cao biển rộng, luôn nghĩ tới những chuyện lông gà vỏ tỏi kia, tự mình giận dỗi, ta thấy da thịt của con lại tệ thêm vài phần, không có trắng nõn như trước kia, chỉ sợ là nghĩ quá nhiều."
Xuân Hoa ở một bên gật đầu: "Bà ngoại, còn không phải như vậy? Mẫu thân nghĩ rất nhiều chuyện, có đôi khi buổi tối cũng ngủ không yên ổn."
"Bà ngoại, mẫu thân ngoại trừ nghĩ chuyện Kim Ngọc Phường, còn nghĩ hôn sự của đại ca nữa!" Một tay Đông Hoa dắt lấy Dung đại phu nhân cánh tay, thân thể tựa ở trên vai nàng làm nũng: "Bà ngoại, bà không biết đâu, năm ngoái đại ca trộm chạy từ Giang Lăng về kinh thành, lại đi Bắc Địch, ông nội bà nội đều rất tức giận, mặc dù mẫu thân đau lòng đại ca, thế nhưng vẫn rất oán giận. Mẫu thân, Đông Hoa nói có đúng không?"
"Vẫn là Đông Hoa nhìn nhận cẩn thận!" Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn hai đứa cháy ngoại: "Mau đi Nhị Châu viên nhìn một chút, gian phòng của các con đều đã dọn dẹp xong, Ngọc Mai, mang các tiểu thư đi Nhị Châu viên."
Ngọc Trúc tự nhiên biết rõ Dương lão phu nhân muốn nói riêng với Dung đại phu nhân, vội vàng bước ra một bước: "Biểu tiểu thư, mau đi cùng nô tỳ, lão phu nhân cho các ngài không ít đồ chơi mới mẻ, ở Giang Lăng bảo đảm xem không đến."
Đông Hoa vui vui vẻ vẻ đứng lên, giữ chặt tay Xuân Hoa: "Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi nhìn một chút."
Rèm cửa dày đặc rũ xuống, chắn gió rét bên ngoài, hoa mẫu đơn thêu trên rèm cửa năm nay treo là quý phi túy tửu, xanh lá cây nhàn nhạt, lịch sự tao nhã sạch sẽ. Dung đại phu nhân nhìn qua bức rèm cửa kia, mơ hồ nghĩ đến rèm cửa tiền đường Dung gia, hình như đã có hai năm chưa đổi.
Nàng nói về chuyện này với mẹ chồng, nhưng lúc nào Dung lão phu nhân cũng dựng thẳng lông mày lên nói: "Rèm cửa lại không xấu, chẳng qua là cũ một chút, cũ một chút thì có gì quan trọng!"
Nàng thậm chí còn nói muốn mang hết thứ ở Giang Lăng tới kinh thành, đỡ phải lại một lần nữa mua thêm đồ mới - - Dung đại phu nhân nghẹn không lời nào để nói, Dung lão phu nhân vẻ mặt không vui nói với nàng: "Ta giao việc xử lý việc bếp núc cho ngươi, không phải cho ngươi phàm ăn hoa như vậy! Ta coi ngươi là chuẩn bị cắt xén một khoản tiền riêng ở chỗ này, đến lúc đó trợ cấp cho hai nữ nhi của ngươi chứ gì?"
Dung đại phu nhân tức giận đến không nói nên lời, nàng chưa từng nghĩ tới muốn cắt xén tiền riêng trong nhà này? Tiền riêng của nàng còn thiếu sao? Nàng giận nhất chính là Dung lão phu nhân xem Thục Hoa tam phòng như bảo bối, lại xem nhẹ hai nữ nhi của mình, rõ ràng Xuân Hoa là trưởng nữ, Xuân Hoa Đông Hoa đều là con vợ cả, mà Thục Hoa kia - - nói không dễ nghe, là con gian sinh, Cổ An Nhu kia chưa vào cửa trước đã mang bầu, lúc sinh đi ra, Cổ An Nhu còn là một di nương, Dung lão thái gia không có dùng chữ thu cho Thục Hoa, mà cho chữ thục, khi đó Dung lão phu nhân đã càm ràm một lúc lâu.
Đều là cháu gái của bà, hết lần này tới lần khác lại coi trọng thứ xuất hơn, xem hai con của mình như cỏ dại ven đường, Dung đại phu nhân rất giận, càng không muốn ngây ngốc ở Giang Lăng, vừa vặn Dung phủ trong kinh thành tu sửa được không sai biệt lắm, nàng và Dung đại gia thương nghị, nàng tới bố trí Trường Ninh Hầu phủ trước: "Chàng cũng không phải không biết mẫu thân chàng, nếu bà đi theo tới kinh thành, ta làm việc sẽ bị câu buộc. Kinh thành không thể so với Giang Lăng, Hầu phủ nên có bộ dáng Hầu phủ, nếu vẫn thành tiểu môn tiểu hộ, chẳng phải là khiến người chê cười?"
Nếu để cho Dung lão phu nhân đến đặt mua gia trang, bà nhất định có thể sử dụng rèm cửa lụa xanh, có lẽ thậm chí sẽ mang mấy tấm rèm cửa ở Giang Lăng đến kinh thành - - Dung đại phu nhân cảm thấy vậy đơn giản là một cơn ác mộng, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, đoạt trước khi Dung lão phu nhân khoa tay múa chân sắp xếp thỏa đáng.
Cũng may Dung đại gia và nàng cái nhìn nhất trí, góp lời với Dung lão thái gia, Dung lão thái gia gật đầu: "Nên cho Mạn Nương đi thu thập sẵn sàng trước, nếu không đến lúc đó luống cuống tay chân."
Dung lão phu nhân ngậm miệng, lần nữa dặn dò: "Ngàn vạn đừng xài bạc loạn!" Nghĩ tới nghĩ lui đưa tay ra: "Giao chìa khóa cho ta, ngươi đi kinh thành trước, một tháng này do ta để ý tới nội vụ, ngươi mang năm ngàn lượng bạc đi kinh thành, cũng có thể dọn dẹp xong."
Dung đại phu nhân thiếu chút nữa muốn trở mặt với Dung lão phu nhân, năm ngàn lượng bạc, có thể nhét đến xó xỉnh nào? Cũng may Dung lão thái gia là người thông tình đạt lý, thay nàng cò kè mặc cả với Dung lão phu nhân, thêm một vạn lượng, khi nàng đi, Dung lão thái gia lại cho đầy tớ đưa hai vạn đến: "Vợ Lão đại, nên dùng thì dùng, đừng cho người ta nhìn trò cười."
Ở Giang Lăng, tất cả mọi người không có ra cửa trải việc đời, thấy vườn tân trang Dung gia, người người cảm thấy khí phái, đều khen Dung gia Giang Lăng quả nhiên là thế gia đại tộc, phủ đệ tu sửa này thực không kém. Nhưng đến kinh thành, quan lại quyền quý dùng chổi có thể quét ra một đống, nhà mình còn là bày bố như Dung lão phu nhân vậy, chỉ sợ mặt sẽ không chịu nổi.
Không nói đến Kim Ngọc Phường rất kiếm tiền, dù không kiếm tiền, cũng không thể ném mặt mũi Hoàng hậu nương nương.
Dương lão phu nhân thấy bộ dáng Dung đại phu nhân như vậy, biết rõ hiện tại trong lòng nàng còn nghẹn khuất, khẽ cười cười, cũng không nói chuyện, chờ bộ dáng Dung đại phu nhân trấn định lại, mới mở miệng: "Mạn Nương, ta để con ở lại, là muốn cùng con nói hôn sự Gia Mậu."
"Hôn sự Gia Mậu?" Nói đến trên chuyện này, mặt mày Dung đại phu nhân hớn hở, tâm tình khoái trá: "Hoàng hậu nương nương ban hôn, đây là thiên đại vinh hạnh, nghe nói là tiểu thư phủ Binh bộ Thượng thư, nghĩ là vô cùng đoan trang hiền thục."
"Không, Gia Mậu sẽ không cưới nàng." Dương lão phu nhân đặt chén trà xuống: "Gia Mậu thích ai, chẳng lẽ con còn không biết?"
"Mẫu thân!" Dung đại phu nhân có vài phần giật mình: "Chẳng lẽ Gia Mậu còn chuẩn bị kháng chỉ?"
"Vì có thể lấy được người mình yêu mến, kháng chỉ có cái gì không được?" Dương lão phu nhân không cho là đúng: "Mạn Nương, con là con của ta, sao không học được ánh mắt của ta? Cưới vợ phải cưới hiền, lại nên cưới nguòi tình đầu ý hợp, nếu hai người là không có thật lòng, bằng mặt không bằng lòng qua cả đời, kia lại có ý tứ gì?"
"Nhưng vị Lạc tiểu thư kia..." Dung đại phu nhân lẩm bẩm nói: "Nàng tự mời ra tộc, không cha không mẹ..."
"Mạn Nương, con còn chướng mắt Lạc tiểu thư? Dựa vào theo ý ta, Gia Mậu chúng ta không xứng với nàng đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...