Nữ Nhi Lạc Gia

Gia Mậu trầm mặt đi đến, lúc này trong phòng một mảnh hỗn loạn.

Bên giường vây quanh mười mấy chậu than, trong đó đốt đầy lửa than đỏ rực, tất tất tốt tốt vang lên không ngừng, thỉnh thoảng còn có vệt sáng hồng tung tóe ra từ trong chậu than, giống như khói lửa trong màn đêm, đột nhiên sáng ngời, trong nháy mắt lại mất đi ánh sáng.

Trong phòng lúc này đã nóng đến như cái lò, Bảo Trụ và Phương tẩu bọn họ đã cởi áo choàng bên ngoài, đáng thương nhất chính là lão đại phu kia, nóng đến toàn thân đổ mồ hôi, lại không dám lỗ mãng - - ông không quen thuộc với Ca Lạp Nhĩ như Phương tẩu và Bảo Trụ vậy, làm sao dám loạn cởi áo trước mặt Hãn Vương?

Ca Lạp Nhĩ bổ nhào bên giường, trong miệng không ngừng thao thao bất tuyệt nói chuyện, giọng nói cực kỳ êm dịu, khiến người ta cơ hồ không nghe rõ hắn đang nói cái gì, Gia Mậu nhìn Ca Lạp Nhĩ một cái, vốn nghĩ đi lên phía trước, nhưng lại không tự chủ được dừng bước.

Tương Nghi thấy sắc mặt Gia Mậu không tốt, nhẹ nhàng đi qua, kéo xiêm y của hắn: "Làm sao vậy?"

Gia Mậu muốn nói lại thôi, nhìn nhìn bên cạnh giường, thấy Ca Lạp Nhĩ tựa như không chú ý tới hắn vào, đưa một ánh mắt cho Tương Nghi, hai người lặng lẽ đi ra ngoài.

"Đến tột cùng làm sao vậy?" Đến trong viện, hai người tìm một góc yên lặng, Tương Nghi mở miệng hỏi thăm, từ thần sắc Gia Mậu đến xem, hẳn là gặp phiền toái.

"Hừ!" Gia Mậu tức giận phẫn nộ hừ một tiếng: "Những thứ vương công quý tộc không biết xấu hổ kia, mỗi một người đều muốn đưa con gái cháu gái của mình vào hậu cung của Ca Lạp Nhĩ! Mấy người mới vừa tới, đều luôn miệng nói, hy vọng đại hãn suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Bắc Địch, mau chóng chọn ra phi tần hậu cung, đại phi phong hào có thể qua vài năm lại định, nhưng hậu cung này lại không thể không có phi tần hầu hạ Ca Lạp Nhĩ." Gia Mậu nắm quả đấm, một quyền đập trên cây to bên cạnh, vù vù ra thở ra một hơi, bên miệng có sương mù màu trắng: "Bọn họ còn nói cái gì Hãn Vương Bắc Địch bình thường mười ba mười bốn tuổi đã có con, Ca Lạp Nhĩ mười tám tuổi còn chưa có con nối dòng, dân tâm Bắc Địch sẽ không yên! Tương Nghi, ngươi nói xem, Ca Lạp Nhĩ mười tám tuổi không có con nối dòng tại sao sẽ làm Bắc Địch dân tâm không yên? Còn không phải vì bọn họ muốn kín đáo đưa con gái cháu gái của mình cho Ca Lạp Nhĩ sao?"

Hóa ra là vì chuyện này, Tương Nghi im lặng, nàng không tiện đánh giá thế nào.


Làm Hoàng thượng, tam cung lục viện là bình thường, Hoàng thượng triều đại nào lại không có mấy phi tần chứ? Cho dù Hoàng thượng Đại Chu hiên tại, người người nói là minh quân, không phải cũng có vài cái? Hoàng thượng không có phi tần cũng không phải là không có, nhưng ít lại càng ít, quá quý hiếm.

Phương diện dính đến vương quyền quá nhiều, quyền lợi không phải chỉ đơn giản dựa vào vũ lực có thể nắm giữ, trừ phi Hoàng thượng này cường thế đến không cần sợ hãi bất luận kẻ nào. Nhưng cục diện chính trị Bắc Địch lúc này chưa ổn, đúng là lúc cần ủng hộ, hắn còn chưa có bản lĩnh nói "Không" với vương công quý tộc này.

Liên Kiều... Nàng có thể chịu được có nữ nhân khác đến chia cắt tình cảm của Ca Lạp Nhĩ với nàng sao? Tương Nghi không khỏi rùng mình một cái, trong phòng thì nóng, đi ra lại cảm thấy lạnh.

Gia Mậu vội vàng cởi áo choàng của mình xuống choàng cho Tương Nghi: "Tương Nghi, nàng mau chút mặc áo choàng vào, đừng để bị gió bắc thổi trúng."

Thân thể Gia Mậu gầy yếu, lúc khoác áo choàng, còn có vài phần khôi ngô, nhưng này áo choàng vừa cởi ra, trong nháy mắt hắn gầy yếu thành một khóm trúc. Tương Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: "Gia Mậu, ta không lạnh, chàng tự mình mặc, ta chỉ nghĩ đến hậu cung của Ca Lạp Nhĩ, lo lắng cho Liên Kiều."

"Chao ôi, ta vốn là nghĩ cự tuyệt thay Ca Lạp Nhĩ, nhưng ta không phải là hắn, chỉ có thể nói một tiếng chuyển đạt thay bọn họ, huống chi..." Gia Mậu bóp bóp nắm tay, không ngừng thở dài: "Ngay cả Đại vương Mạc Nhĩ Khích kia cũng hơi tán thưởng, nói ý kiến những người kia là hay!"

Tương Nghi im lặng một chút, không lên tiếng, Gia Mậu đến gần một bước, ôm nàng vào trong ngực, dùng áo choàng bao nàng lại, xa xa xem, bên này giống như chỉ đứng một người.

"Tương Nghi, nàng yên tâm, mặc kệ Ca Lạp Nhĩ có bao nhiêu phi tần, dù thế nào đời này kiếp này ta chỉ có một mình nàng." Gia Mậu cắn lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng nói chuyện, chỗ bên tai ngứa một mảnh.


Tương Nghi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng cong lên: "Ta không tin!"

Gia Mậu giơ tay lên: "Tương Nghi, ta có thể thề độc, nếu như cuộc đời này Dung Gia Mậu ta còn có nhị tâm, làm ra chuyện phản bội Lạc Tương Nghi, tất sẽ bị thiên lôi đánh chết không tử tế!"

"Chàng..." Tương Nghi kinh ngạc nhìn Gia Mậu, vốn còn muốn mở miệng ngăn trở, không nghĩ tới Gia Mậu nói cực kỳ nhanh, mới một hồi như vậy, hắn đã thề độc xong. Bị thiên lôi đánh chết không tử tế... Tương Nghi vô cùng đau lòng, phía trước bọn họ không thiếu gian nan hiểm trở, ai biết về sau thế nào? Thề độc thế này ngàn vạn không nên ứng nghiệm, mặc kệ về sau sẽ biến hóa thế nào, nàng đều muốn Gia Mậu sống thật khỏe.

"Tương Nghi, nàng yên tâm, lần này ta đến Bắc Địch xem như lập công lớn, trở lại kinh thành chúng ta đi hoàng cung yết kiến Hoàng thượng." Gia Mậu nói hưng trí bừng bừng: "Ta muốn Hoàng thượng tứ hôn cho chúng ta, Hoàng thượng sẽ đồng ý yêu cầu ta đề ra." Dù thế nào hắn cũng sẽ không cho Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ tứ hôn kia, hắn muốn đi trước Hoàng hậu nương nương một bước định xuống chung thân đại sự của mình. 

"Được, ta chờ." Trong mắt Tương Nghi đột nhiên có nước mắt, không biết là vui vẻ hay là bi thương, không ngừng rơi xuống. Gia Mậu thấy vậy thì hoảng hồn: "Tương Nghi, nàng khóc cái gì chứ? Đừng khóc, đừng khóc! Chúng ta không phải là thật tốt sao? Người cần sốt ruột, nên là Ca Lạp Nhĩ, còn không biết sau này hắn và Liên Kiều có thể thành hay không nữa."

Liên Kiều chỉ là nha hoàn, cho dù nàng và Ca Lạp Nhĩ tình thâm ý trọng, nhưng những vương công quý tộc Bắc Địch kia sao lại cho phép nàng trở thành vương hậu Bắc Địch? Ngay cả Bắc Địch dân chúng chỉ sợ cũng sẽ không để mắt xuất thân của nàng. So với hắn và Tương Nghi, càng làm cho người lo lắng là Liên Kiều và Ca Lạp Nhĩ.

Ca Lạp Nhĩ giữ một ngày trong phòng Liên Kiều, không ngừng nói chuyện với Liên Kiều, Liên Kiều tựa như có thể nghe được hắn nói, từ từ, thân thể thật sự ấm áp lên, không biết là tác dụng của những chậu than kia hay là tác dụng Ca Lạp Nhĩ nói chuyện cùng nàng.


Phương tẩu thấy Ca Lạp Nhĩ vất vả, khuyên hắn đi nghỉ ngơi, nhưng hắn không chịu, cả buổi tối đều canh giữ bên giường Liên Kiều, hai mắt mở thật to, phảng phất hắn chợp mắt, Liên Kiều sẽ buông tay đi mất.

Tương Nghi nhìn bộ dáng này cũng là âu sầu, trong long thầm nghĩ, mình chẳng qua là nghĩ như vậy, không ngờ Ca Lạp Nhĩ lại kiên trì, thậm chí ngay cả nghỉ ngơi một lát cũng không chịu, thật là làm cho người ta vừa cảm động vừa lo lắng. Nàng nghĩ tới chuyện Gia Mậu chuyển đạt, tâm trạng lại bực bội, nếu Ca Lạp Nhĩ biết người khác tính kế hắn như vậy, còn không biết sẽ có phản ứng thế nào nữa.

"Gia Mậu, hiện tại chàng ngàn vạn đừng nói cho hắn biết." Tương Nghi tha thiết dặn dò: " Giờ phút này tâm tư hắn đều đặt trên bệnh tình của Liên Kiều, nếu biết rõ việc này, nhất định sẽ tức giận, không chừng còn có thể nổi điên..."

"Tương Nghi, ta biết rõ, chờ Liên Kiều tốt rồi ta nói sau." Gia Mậu gật gật đầu, không ngừng cảm thán: "Ca Lạp Nhĩ cũng là hán tử trọng tình trọng nghĩa." Ban đầu cho rằng Ca Lạp Nhĩ muốn cùng hắn đoạt Tương Nghi, giờ phút này biết rõ người hắn thích dĩ nhiên là Liên Kiều, Gia Mậu vui vẻ cực kỳ, không chút keo kiệt ca ngợi Ca Lạp Nhĩ.

Đề nghị của Bày Ra Ngươi* đại công cuối cùng vẫn được chuyển đạt cho Ca Lạp Nhĩ, không phải là Gia Mậu chuyển đạt, mà là thúc thúc Mạc Nhĩ Khích của Ca Lạp Nhĩ.

*ai đó làm ơn chuyển nó sang Hán việt giùm với, ko có raw khổ quá

Liên Kiều đã có mạch tượng vững vàng, chỉ là còn chưa mở mắt ra, Ca Lạp Nhĩ nói chuyện với nàng, mặt của nàng cũng sẽ có một chút vẻ mặt, hoặc là mỉm cười, hoặc là vui vẻ, phảng phất thần sắc một người đang nằm mơ. Phương tẩu và đại phu nhiều lần nói với Ca Lạp Nhĩ, bệnh Liên Kiều đã ổn định, Ca Lạp Nhĩ vẫn không chịu rời đi như cũ, hắn lúc nào cũng nói, muốn Liên Kiều mở mắt ra hắn mới yên tâm. 

Mới hơn một ngày, trên mặt Ca Lạp Nhĩ đã mọc râu ra, sắc mặt trắng nõn bị màu đen của râu che một nửa, giống như là hoa mầu mọc ra từ trong đất vậy. Trong ánh mắt của hắn có tia máu, dưới hốc mắt có hai vòng tròn màu đen, nhìn qua dung nhan tiều tụy, khiến người ra thương tiếc muốn cho hắn lập tức đi nghỉ ngơi ngay.

"Ca Lạp Nhĩ!" Cửa truyền đến một tiếng la lên, Ca Lạp Nhĩ vừa quay đầu lại, thì thấy Mạc Nhĩ Khích đứng ở nơi đó, vội vàng đứng dậy: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, tại sao thúc cũng tới?"

Mạc Nhĩ Khích đi đến bên giường, nhìn Liên Kiều một cái, sau đó xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi thế nhưng vì một nữ nhân cả đêm không nghỉ ngơi?"


Ca Lạp Nhĩ có chút ít mê hoặc, hắn nhíu mày nói: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, Liên Kiều ngã bệnh, ta chăm sóc nàng, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Bình thường?" Mạc Nhĩ Khích khịt mũi coi thường, lắc đầu liên tục: "Ca Lạp Nhĩ, chẳng lẽ ngươi không biết rõ thân phận của chính ngươi? Ngươi là Hãn Vương Bắc Địch, sao có thể suốt đêm chăm sóc một nữ nhân? Nữ nhân dù quan trọng, chẳng lẽ có thể quan trọng hơn thân thể Hãn Vương?"

"Không, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, thúc không hiểu." Ca Lạp Nhĩ hồng hộc thở hổn hển hai cái, trong lòng có chút không thoải mái: "Liên Kiều là người quan trọng nhất của ta, nàng vì ta làm nhiều chuyện như vậy, ta chỉ là suốt đêm chăm sóc nàng một lần, có cái gì không được?"

Thấy Ca Lạp Nhĩ quật cường giống như một con nghé con, Mạc Nhĩ Khích tạm thời buông xuống đề tài này: "Ca Lạp Nhĩ, bày ra ngươi đại công đề nghị, ngươi phải tính như thế nào?"

Ca Lạp Nhĩ một mảnh mờ mịt: "Đề nghị? Đề nghị gì?"

Nội tâm Mạc Nhĩ Khích không khỏi bốc hỏa, Dung công tử Đại Chu kia, thế nhưng không nói chuyện này với Ca Lạp Nhĩ? Hắn đến tột cùng chuẩn bị làm cái gì? Hắn nhìn thẳng Ca Lạp Nhĩ, cực lực ngăn chặn cơn tức trong lòng mình, chậm rãi nói: "Bày Ra Ngươi đại công và mấy vị đại thần khác đề nghị ngươi mở rộng tuyển hậu cung, sớm đi sinh ra con nối dòng, làm yên lòng dân chúng Bắc Địch."

"Rộng rãi tuyển hậu cung?" Ca Lạp Nhĩ lấy làm kinh hãi, hắn chỉ Liên Kiều trên giường nói: "Vương hậu ta ở chỗ này, ta còn cần tuyển hậu cung cái gì?"

"Vương hậu ngươi?" Mạc Nhĩ Khích nhìn thoáng qua Liên Kiều, cười lạnh một tiếng: "Nàng là một hán nữ, sao có thể làm vương hậu Bắc Địch chúng ta?"

"Ta mặc kệ nàng là ai, đời này ta chỉ cưới mình nàng." Ca Lạp Nhĩ giận tái mặt, trong giọng nói có chấp nhất: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, ta biết rõ thúc muốn tốt cho ta, nhưng ở đây, cháu lại không thể nghe lời thúc lời nói."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận