Ngày thứ hai bắt đầu, Tương Nghi ở trong cửa hàng hỗ trợ bán một số thứ.
Lưu ma ma và Thúy Chi cũng khuyên nàng: “Cô nương, những chuyện này không phải chuyện ngươi nên làm, hãy đến hậu viện nghỉ ngơi đi.”
Tương Nghi rất cố chấp, dáng vẻ quật cường: “Ma ma, Thúy Chi, ta đã không phải Đại tiểu thư Lạc gia rồi, ta chỉ là một người thật bình thường, ta chỉ muốn làm ăn thật tốt, quản cửa hàng của mình cho tốt, ta đã quyết định rồi, hai người đừng khuyên ta nữa.”
Nàng nghe Tần ma ma nói chuyện của Dương lão phu nhân, lúc ấy tuổi tác của bà còn nhỏ, mặc dù lớn hơn mình bốn năm tuổi, nhưng ở trong mắt người ngoài cũng chỉ là một đứa trẻ như cũ. Khi đó Dương lão phu nhân mang theo mấy người hầu cũ làm lụng trong vườn, tự tay trồng hoa cỏ, đi theo một vị tên là Lỗ ma ma chưng cất rượu, làm trên tay hiện lên một tầng chai thật dầy.
Mặc dù Dương lão phu nhân đã từng khổ cực, nhưng bà vẫn có hồi báo. Bà lấy được người chồng hiểu bà tôn trọng bà, có của hang trên khắp Đại Chu, còn có gia đình hạnh phúc hòa mỹ, Tương Nghi nắm chặt tay, tình hình mình và Dương lão phu nhân năm đó thật tương tự, đã có tấm gương ở phía trước, mình càng phải noi theo, dùng đôi tay của mình trải ra một con đường cẩm tú, cửa hang buôn bán vững vàng.
Tương Nghi đứng trước cửa cửa hàng, ánh mặt trời mới lên chiếu lên gò má của nàng một mảnh ánh vàng rực rỡ, mấy tiểu nhị trong cửa hang đang lười biếng đi tới, thấy Tương Nghi đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt một chút: “Đông gia.”[rin: đông gia này là lão bản, ông chủ đó]
Đông gia lại là một tiểu cô nương, nhắc tới cũng thật biết điều, chỉ mới bảy tám tuổi, lại giả trang thành dáng vẻ lão luyện thành thục. Vài người xuôi tay đứng đó, mặc dù trong lòng có mấy phần khinh thường, nhưng vẫn giả trang ra rất cung kính nghe Tương Nghi phân phó.
“Ta nghe Lưu ma ma và Thúy Chi, Toàn Quý giới thiệu mấy người các ngươi với ta.” Tương Nghi quét mắt nhìn họ, khẽ mỉm cười: “Bọn họ cũng khen mấy người các ngươi cần cù thực tế, giúp đỡ không ít.”
Mấy tiểu nhị suy nghĩ lời này của Tương Nghi, không nắm chắc được vị tiểu Đông gia này này muốn nói gì, cửa hàng không mở, muốn đuổi bọn họ, nên mới nói khách khí như vậy? Họ không khỏi bi ai, bây giờ khó tìm công việc, mặc dù nói cửa hàng này làm ăn không ra hình dáng gì, nhưng tiền công mỗi tháng không ít, đi đâu mà tìm việc làm tốt như vậy? Mọi người nhìn Tương Nghi một cái, sắc mặt hơi hoảng sợ.
“Các vị không cần lo lắng, hôm nay ta tìm các ngươi tới chỉ là muốn nói một chút chuyện sau này với các ngươi, sẽ không đuổi các ngươi.” Tương Nghi thấy thần sắc trên mặt mọi người, biết bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Mấy cửa hàng của ta, chuẩn bị tu sửa lần nữa, bán thứ khác, đã nhiều ngày chúng ta một mau mau thanh lí hàng hóa, đến lúc đó ta tính tiền công cho các ngươi, đến lúc ta tu sửa cửa hàng, các ngươi ai muốn làm tiếp, có thể trước tới tìm ta nói, ấn tiền công kia kết toán, chờ cửa hàng khai trương lần nữa, các ngươi tiếp tục tới làm tiểu nhị.”
Mấy tiểu nhị nhìn nhau một cái, hơi kinh nghi, còn có chuyện tốt như vậy? Tiểu Đông gia ngay cả chuyện tu sửa cửa hàng cũng nghĩ xong, thật đúng là cẩn thận. Dù sao nữ tử cũng cẩn thận hơn nam tử, nhìn tuổi tác nàng còn nhỏ, lại cân nhắc chu toàn. Mọi người hết sức cảm kích, thật tâm thật ý thi lễ với Tương Nghi: “Chúng ta nhất định hết sức làm việc cho Đông gia.”
Tương Nghi cười: “Cũng không phải làm việc cho ta, các ngươi cũng đang làm việc vì mình!” Thấy trên mặt mấy người là một mảnh mê mang, Tương Nghi chậm rãi nói: “Sau này nếu cửa hàng làm ăn được, ta sẽ xem biểu hiện các ngươi, gia tăng tiền công thích hợp.”
“Tiểu Đông gia, ngươi đúng là quá tốt.” Mấy tiểu nhị đột nhiên nghe được câu này, người người vui mừng, vội vàng mỗi người trở về cửa hàng bận rộn, vừa đi vừa nghị luận: “Tiểu Đông gia của chúng ta đúng là không bình thường, nghe nói là Đại tiểu thư Lạc thị Nghiễm Lăng, quả nhiên không giống người bình thường lắm, phần khí độ kia, đúng là hiếm thấy.”
Chờ tiểu nhị đi hết, lúc này Tương Nghi mới chuyển mắt nhìn Tần ma ma và Phương tẩu đạo: “Vừa nãy ta nói có đúng không? Ngôn ngữ đắn đo như vậy được chưa?” Nàng mở đôi tay ra, trong lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi: “Ma ma, tẩu tử, các ngươi nhìn một chút, mồ hôi nè, trong đầu ta hoang mang rối loạn.”
Từ kiếp trước cho tới bây giờ nàng chưa từng nói chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay gom góp dũng khí rất lâu mới chu toàn đoạn văn này. Mấy câu bắt đầu, trong lòng còn hơi thấp thỏm, lúc đó, chỉ cảm thấy há mồm một cái cũng khó, lời nói nói ra nhẹ bỗng, giống như không phải nói ra từ trong miệng mình.
Nhưng chờ nói mấy câu sau, Tương Nghi cảm thấy càng nói càng lưu loát, cũng không nhút nhát như ban đầu, ánh mắt nhìn mấy tiểu nhị cũng tự nhiên rất nhiều, từ từ trấn định lại.
“Cô nương nói không tệ, sau này nói nhiều từ từ sẽ quen.” Phương tẩu khen ngợi nhìn Tương Nghi một cái, dù sao vẫn còn nhỏ, nhìn tự nhiên phóng khoáng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng nắm khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay Tương Nghi: “Cô nương, vạn sự khởi đầu nan, ngươi mở đầu đã rất tốt, bọn tiểu nhị nghe chắc chắn vui vẻ trong lòng, càng bán sức lao động thay ngươi gào thét.”
Tương Nghi cười chạy đến bên người Lưu ma ma: “Phương tẩu khen ta.”
Lưu ma ma từ ái kéo tay Tương Nghi: “Cô Nương thông minh nhất, chuyện gì cũng có thể làm tốt.”
“Ma ma nói nghe thật hay.” Bỗng nhiên Tương Nghi lại ngượng ngùng, Lưu ma ma luôn là khen nàng tốt, đúng với câu nói kia, cái gì của mình cũng là quý, thật ra thì nàng đâu có tốt như vậy, chẳng qua là nàng đang học đến từ từ trở nên độc lập kiên cường thôi.
Mặt trời đã tung người ra từ trong tầng mây, kim quang vẩy vào trên mặt đường đá xanh phố đông, tay đẩy xe chi nha chi nha vang, bánh xe từ nghiền ép trên tấm đá xanh, người đi đường càng ngày càng nhiều, lúc đi qua cửa hang của Tương Nghi, kinh ngạc nhìn đại môn rộng mở kia: “Bảo Thụy trai hôm nay là sao ? Náo nhiệt như vậy!”
Bảo Thụy trai mở cửa ra, giá để hàng bên trong lau sáng trưng, cái giá tích tro mấy ngày trước đã không thấy, cảnh tượng mới mẻ. Trên mặt bọn tiểu nhị lộ vẻ cười đi theo các khách nhân đi tới đi lui: “Mấy ngày nữa Bảo Thụy trai sẽ đổi nghề, có nhiều đồ vật cần thanh hàng, muốn mua thì thừa dịp còn sớm hạ thủ nha.”
Tương Nghi được Tần ma ma mang theo đứng ở nơi đó, thấy các khách nhân chọn chọn lựa lựa, đồ tiện nghi mà còn ở chê đắt, trong lòng hơi gấp, ánh mắt nhìn thấy có một đại tẩu một nhóm khăn kia nhìn không ngừng, do do dự dự không hạ quyết tâm, Tương Nghi kéo tay Tần ma ma nói: “Ma ma, ta cảm thấy được khăn kia cũng không tệ lắm, chúng ta đi mua nhiều chút?”
Giọng của nàng hết sức trong trẻo, giống như vàng Oanh mới ra khỏi sơn cốc, mấy người đúng gần đó cũng xoay mặt nhìn Tương Nghi, Tần ma ma nghe thấy lời này, trong lòng biết rõ nàng muốn làm gì, vội vàng gật đầu: “Cô nương, chúng ta tới xem xem nhìn, từng cục hoa hoa lục lục, xem cũng đẹp mắt, không biết bán thế nào, nếu rẻ, mua nhiều chút trở về, cho dù là tặng người cũng được mà.”
Mấy tẩu tử đang chọn hàng bên kia nghe hai người nói như vậy, vội vàng hạ thủ, mỗi người rút mấy chiếc khăn: “Mau mau mau mau, tính tiền cho ta.” Khăn này đặt ở chỗ khác phải 20 văn, bây giờ chỗ này chỉ bán mười lăm văn, một cái có thể tiết kiệm được năm tiền đồng, mua thêm mấy cái là tiết kiệm nhiều hơi, khăn mà, thời thời khắc khắc cũng phải dùng, mua thêm mấy cái về nhà cũng không xấu.
Chờ Tương Nghi với Tần ma ma gạt đi ra, khăn kia đã bán được gần hết, một bao lớn lúc đầu chỉ,còn dư lại mấy cái ở nơi đó. Lưu ma ma đứng ở bên cạnh, thấy làm ăn hôm nay bỗng nhiên khá hơn, không khỏi trợn mắt hốc mồm. Tương Nghi rất sợ Lưu ma ma gọi mình “Cô nương”, thân phận sẽ bị vạch trần rồi, hé miệng cười một tiếng, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Bên Thúy Chi và Toàn Quý kia thì do Phương tẩu xử lý, Tương Nghi đi tới ngoài cửa hàng, còn chưa vào, đã nghe thấy Phương tẩu ra sức tiếng la: “Đều nói đồ tiện nghi không đồ tốt, nhưng mọi người tới xem một chút, hôm nay trong cửa hàng chúng ta là hàng tốt tất cả đều bán tiện nghi! Đông gia muốn thu cửa hàng rồi, có thể bán vài đồng tiền là vài đồng tiền, mau mau tới chọn chọn, cũng là đồ tốt! ... Đại gia, ta cũng không thể ít hơn nữa, chúng ta cửa hang vốn lời ít, bây giờ bán đều là giá gốc, chỉ cần không lỗ vốn, chỉ mong kiếm chút lộ phí hồi hương! Nếu ngươi không tin, đi một vòng phố đông nhìn xem, nếu có chỗ giá thấp hơn ta...”
Tương Nghi bình thanh tĩnh khí nghe, Phương tẩu tiếp đó sẽ không nói “Ta sẽ trả tiền cho ngươi” chứ ? Đứng bên ngoài bên một lúc lâu, thì nghe đến Phương tẩu lớn tiếng nói: “Nếu có chỗ giá thấp hơn ta, mọi người, làm phiền ngươi đưa tới cho ta, ta sắp hết rồi!”
Người chung quanh nghe thấy cũng ầm ầm nở nụ cười: “Tẩu tử này có ý tứ, nói bán hết thì hồi hương, sao còn mua hàng vào ? “
Phương tẩu đúng lí hợp tình nói: “Có tiện nghi tự nhiên phải chiếm, hàng tiện nghi lại rẻ mà không cướp, không phải người ngu sap!”
Tương Nghi nhìn Tần ma ma một cái, trong mắt đều là khâm phục: “Phương tẩu thật đúng là có thể làm!”
Tần ma ma cười gật đầu: “Nàng là có thể làm, công phu tốt, suy nghĩ lại linh hoạt, lão phu nhân phái nàng tới trông nom cô nương, đây chính là tấm lòng thành của bà đó. Khi đó Phương tẩu đều là thay lão phu nhân áp tải hàng, đi một đường là hơn trăm ngàn lượng bạc mua bán, Phương tẩu cũng có thể ứng phó tự nhiên.”
“Dương lão phu nhân đối với ta đúng là quá tốt.” Trước mắt Tương Nghi lóe lên gương mặt hiền hòa của Dương lão phu nhân, trong lòng một mảnh ấm áp, siết chặt tay Tần ma ma, Tương Nghi kiên định nói: “Ma ma, ta có thể cũng có tiền đồ như Dương lão phu nhân không?”
Tần ma ma nhìn nàng gật đầu một cái: “Có thể, nhất định có thể, ta thấy cô nương rất có ngộ tính, chuyện gì cũng một chút là hiểu, chỉ cần cô nương có nghị lực, luôn sẽ có một ngày như vậy, có thể qua sống tiêu dao.”
Tương Nghi dõi mắt nhìn trong cửa hàng, Phương tẩu đang đứng trên một cái ghế lớn tiếng thét, bên cạnh nàng có mấy tiểu nhị chuyển đồ vật cho khách. Tình cảnh này nàng là lần đầu tiên thấy, hết sức mới mẻ, nhìn người trong cửa hàng càng ngày càng nhiều, làm ăn rất náo nhiệt, bọn tiểu nhị cũng sắp không giúp được.
Nếu thêu phường và Trà Trang của mình khai trương cũng có thể náo nhiệt như vậy thì tốt, trong lòng Tương Nghi tràn đầy mong đợi, nhưng nghĩ lại Trà Trang cần thanh tĩnh, lại lắc đầu, cửa hang khác nhau có cách kinh doanh khác nhau, mình cũng không nên quá gấp gáp.
Dục tốc bất đạt, chuyện gì cũng phải từng bước từng bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...