Nữ Nhi Lạc Gia

Cửa hàng không tính là quá nhỏ, nhưng cũng không phải rất lớn, bên trong mất trật tự để một ít thứ, hỗn tạp, cái gì cũng có. Đảo mắt qua giá để hang, từ ăn mặc đến dùng, thật giống như mọi thứ không thiếu, cái gì cũng có một chút nhỏ. Phương tẩu nhìn những thứ đó thì nở nụ cười: “Lưu ma ma thật sự là suy nghĩ chu đáo.”

Lưu ma ma cười một cách ngây thơ: “Ta suy nghĩ không dễ xài, cảm thấy cái nào cần thì lấy vào một chút, cũng không biết cái nào có thể bán được, dứt khoát mỗi một dạng lấy vào một chút.”

Tần ma ma than thở: “Ma ma, ngươi làm làm ăn như vậy, không lỗ vốn, nửa tháng còn kiếm lời hai mươi lăm lượng bạc, thật là hiếm thấy!”

Tương Nghi đứng ở một bên bình thanh tĩnh khí nghe, Lưu ma ma và Phương tẩu đều là thủ hạ đắc lực của Dương lão phu nhân, Dương lão phu nhân giỏi làm ăn, hai người bọn họ mưa dầm thấm đất, cũng ít nhiều gì biết nhiều chút con đường, mình nghe lời của các nàng, từ trong suy nghĩ ít thứ ra, nhìn xem có ích lợi thật sự không.

“Tần ma ma, còn xin chỉ giáo nhiều hơn.” Lưu ma ma mặt đầy chân thành đứng ở bên người Tần ma ma: “Ta đúng là ngu dốt việc làm ăn này, chỉ biết được dậy thật sớm đi xem những chuyến hàng sớm nhất, giá tiền có thể ép tới thấp một chút, như vậy giá vốn cũng thấp.”

“Ma ma, ngươi nghĩ vì sao cửa hàng làm ăn không được bằng ban đầu? Nghe nói cửa hàng ban đầu, lại khấu trừ quản sự, cũng có thể kiếm tới ba tram lạng bạc, ngươi cứ làm tiếp là được rồi.” Tần ma ma nhìn cửa hàng đó một cái, quả thực hơi dở khóc dở cười: “Trong này bán cũng quá tạp nham.”

“Thật ra ta cũng muốn làm, nhưng quản sự ngậm miệng quá chặt, căn bản không nói cho ta biết kia chỗ lấy hang và giá cả, huống chi ban đầu hắn làm người quen mua bán, người ta cũng từng tới hai lần, thấy là ta mở cửa hàng, xoay người rời đi thật nhanh.” Thần sắc Lưu ma ma như đưa đám: “Cũng không biết là ta không đúng chỗ nào.”

Tần ma ma nghe Lưu ma ma nói như vậy, mới chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy, vậy chắc chắn là ngầm có bạc giao dịch, những quản sự nhà cao cửa rộng kia, cũng biết đưa tay muốn bạc, mỗi một lần tới mua đồ, đầu tiên mình phải nếm đủ ngon ngọt mới nói chuyện làm ăn.”

“Còn không phải sao.” Lưu ma ma buồn đến mức hai đầu lông mày sắp dán vào nhau: “Cô nương đưa ba ngàn lượng bạc vào trong tay ta, bên trái cũng không dám mua, bên phải cũng không dám mua, rất sợ làm bạc của cô nương trôi theo dòng nước, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ dám mua chút đồ vật tiện nghi vào, vạn nhất thua thiệt, cũng thua thiệt không lớn.”


“Hai mươi lăm lượng bạc này là tiền khổ cực của ngươi đó, ma ma.” Tương Nghi cầm tay Lưu ma ma lắc lắc: “ Bây giờ thì tốt rồi, có Tần ma ma và Phương tẩu đến giúp ngươi, nhất định có thể kiếm bạc.”

“Cô nương, tự ngươi nhìn xem cửa hàng này, có ý kiến gì không?” Tần ma ma thấy ánh mắt Tương Nghi không lướt qua cửa hàng, cười một cái: “Ngươi là Đông gia, đến lượt ngươi nghĩ kế, chúng ta đều là người làm việc của Đông gia.”

Tương Nghi nhìn cửa hàng này một chút, do do dự dự nói: “Ta hác không biết, chẳng qua là ta phố đông là khu vực phồn hoa của Hoa Dương, người tới đây tới mua đồ không giàu thì sang, chắc chắn sẽ không mua khăn như vậy.” Nàng đưa tay chỉ một hàng khăn đủ mọi màu sắc đang treo, khẽ lắc đầu một cái: “Khăn kia dùng tài liệu cực kém, công phu thêu cũng không tốt, dù là Thúy Chi thêu cũng tốt hơn.”

Lưu ma ma xấu hổ nói: “Ta thấy những chiếc khăn này tiện nghi, mười đồng tiền là có thể mua một cái, mua vào một túi xách lớn, đến bây giờ mới bán đi một cái, bán mười tám đồng tiền.”

“Ma ma, nếu là ngươi là người chọn mua trong phủ, ngươi sẽ mua khăn như vậy về hả?” Tương Nghi để cho Phương tẩu lấy một chiếc khăn đặt trong lòng bàn tay: “Tự ngươi nhìn một chút, một tấm vải cứng rắn, hút mồ hôi thế nào? Thêu thùa cũng thô ráp, đầu dây cũng lộ bên ngoài còn chưa cắt.”

Lưu ma ma suy nghĩ một chút, mặt đầy xấu hổ: “ Dạ, ta chắc chắn sẽ không mua về cho cô nương dùng.”

“Đây là nguyên nhân vì sao ma ma không bán hàng được.” Tương Nghi lắc đầu một cái: “Người tới phố đông mua đồ nhất định coi thường loại mặt hàng cấp bậc này.”

“Cô nương, đúng là như ngươi nói! Đồ vật chỗ này ta bán đi, đều là giá mua vào cao một chút, ta còn nghĩ người Nghiễm Lăng bạc nhiều, chuyên chọn đồ đắt tiền mua, không nghĩ tới là nguyên nhân này.” Lưu ma ma bừng tỉnh đại ngộ, nhìn hàng hóa màu sắc sặc sỡ trong cửa hàng, thở dài nói: “Không phải ta lãng phí không ít bạc sao ?”


“Không việc gì không việc gì, ma ma, ai không phải từ từ học làm việc?” Tương Nghi ôm lấy Lưu ma ma, an ủi bà: “Chúng ta nghe một chút tần ma ma cùng Phương tẩu muốn nói gì.”

“Cô nương ngươi nói rất đúng, lúc trước lão phu nhân nhà chúng ta thường xuyên nói, làm ăn thì phải có thực lực nhìn chuẩn, mở ở khu vực phồn hoa, chỉ cần hang tốt, dù ngươi kêu giá trên trời cũng có người mua, nếu mở ở chỗ ở bình dân, thì giá cả càng thấp càng tốt, hàng hóa tốt xấu ngược lại thứ yếu.” Tần ma ma cười chúm chím gật đầu một cái: “Cô nương vẫn còn có chút thiên phú.”

“Ngoài ra, đồ vật cửa hàng quá hỗn loạn ngược lại không tốt.” Tần ma ma nhìn đồ vật trên kệ, cười lắc đầu một cái: “Cửa hang này nhỏ, không làm được kiểu làm ăn cái gì cũng bán như lão phu nhân chúng ta, chỉ có thể chọn bán một loại, chỉ cần bán ra danh tiếng, sau này người ta muốn mua đồ này, cũng sẽ nghĩ tới ngươi.”

“Ta nghe nói Quy Chân Viên của Dương lão phu nhân rất nổi danh, còn có chỗ chuyên bán nông sản phẩm tên là siêu thị.” Trong đôi mắt Tương Nghi tràn đầy hướng tới: “Chẳng qua là nghe nói, lại chưa từng thấy.” [edit tới chỗ siêu thị có cảm giác Dương lão phu nhân xuyên không…]

“Lão phu nhân nhà chúng ta thích nhất là táy máy trồng hoa nuôi cỏ, bà cũng am hiểu nhất về nuôi trồng trái cây và hạt lúa, được chỉ điểm của bà, hàng năm điền trang thu được tốt hơn nơi khác nhiều. Lão phu nhân cũng mở cửa hàng ở các nơi Đại Chu, chuyên bán đồ vật của điền trang, từ thóc gạo ăn mỗi ngày, đến rau cải trái cây đến hoa cỏ kim quý, cái gì cũng bán! Bà mở một cửa hàng như vậy ở phố đông Nghiễm Lăng, thống nhất bảy cửa hang lại với nhau, đi bên trong không thấy được điểm cuối!” Phương tẩu nói đến mặt mày hớn hở, trên mặt đều là vẻ tự hào: “Cô nương, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, cửa hàng này làm ăn gì mới đúng? Chúng ta chỉ có thể chuyên làm như thế, chớ có ham nhiều, ngược lại không tốt.”

Tương Nghi yên lặng nghe, kính nể đối với Dương lão phu nhân giống như nước sông cuồn cuộn mà không dứt. Kiếp trước nàng biết Dương lão phu nhân có bản lĩnh, từng châu quận lớn một chút của Đại Chu đều có thể thấy cái gọi là siêu thị đó, dân dĩ thực vi thiên (dân lấy ăn làm đầu), bà vững vàng nắm giữ một khối này, đã đủ bà núi vàng núi bạc lấy hoài không hết rồi.

“Tần ma ma, Phương tẩu, chúng ta đi chỗ Thúy Chi Toàn Quý bên kia nhìn trước, rồi ta sẽ định đoạt.” Tương Nghi suy nghĩ một chút, bây giờ có ba cửa hàng bày ở trước mặt mình, được phải lợi dụng thật tốt mới đúng, năm đó Dương lão phu nhân cũng là thông qua một chút xíu tích lũy, chậm chậm làm ăn lớn, chỉ cần mình cần cù chăm chỉ, có người chỉ điểm, chắc chắn cũng sẽ không kém.

Lưu ma ma dẫn Tương Nghi đi ra ngoài, chỉ chỉ hai cửa hàng xéo đối diện không xa: “Là ở chỗ đó, cô nương tới xem xem thì biết, hai người mỗi người quản một cửa hàng, ta và Thúy Chi thay phiên làm thức ăn, lúc ăn cơm thì cùng nhau ăn.” Nhắc đến chuyện ăn cơm này, Lưu ma ma vỗ bắp đùi: “Ta phải đi mua chút thức ăn về, sao cô nương có thể ăn những thứ đó?”


Vừa nãy Tương Nghi thấy trong phòng bếp tất cả đều là cải xanh, không thấy thịt gì, bên chỗ nhóm bếp có một cái chén nhỏ, bên trong là đậu hủ trắng noãn, xem ra nếu mình không đến, ba người bọn họ chuẩn bị ăn cải xanh đậu hủ. Trong lòng Tương Nghi đau xót, thấy bóng lưng Lưu ma ma vội vội vàng vàng chạy về lấy giỏ thức ăn, trong lòng yên lặng nói, có một ngày, nàng sẽ để cho những người tốt với mình được sống cuộc sống tốt.

Tần ma ma và Phương tẩu mang Tương Nghi đi tiệm xéo đối diện, đi đến kia bên kia thì hơi giật mình, hai gian Thúy Chi và Toàn Quý quản, cửa hàng lớn hơn Lưu ma ma, sát nhau, hai gian bán vật giống nhau, nên Toàn Quý đi vào hàng, nửa phút có thể đến cửa hàng Thúy Chi.

Toàn Quý và Thúy Chi kém hơn Lưu ma ma, hai người đều là người thật thà chất phác, hai vợ chồng mỗi người mang hai tiểu nhị trông coi một cửa hàng, nhàn nhã như không có chuyện gì làm, cửa ngay cả chim tước đều chưa từng dừng lại.

“Các ngươi như vậy là không được.” Sau khi Tần ma ma và Phương tẩu xem qua, hai người lắc đầu liên tục: “Làm sao có thể làm ăn như vậy?”

Thúy Chi mắc cở đỏ mặt, cúi đầu ngồi ở chỗ đó: “Hai chúng ta hai cửa hàng mà chỉ có thể kiếm nhiều tiền hơn Lưu ma ma một gian, bà ấy biết buôn bán hơn chúng ta.”

Phương tẩu nở nụ cười: “Các ngươi một tháng chỉ kiếm mấy chục lượng bạc, tính toán như vậy, còn không bằng trực tiếp cho thuê, phố Tây bên kia cũng có thể cho mướn đến một trăm mười lượng bạc một tháng, phố Đông quý hơn chút, ba cửa hàng một cho thuê, sáu bảy trăm lạng bạc sẽ tới tay.”

Chỉ là dựa vào tiền mướn ăn cơm? Tương Nghi suy nghĩ một chút, hơi không phục, mặc dù dựa vào tiền mướn, mình một tháng cũng có thể có tám trăm lạng bạc vào sổ, ước chừng đủ đủ, nhưng nàng cảm thấy không cam lòng, trước mặt bày ra cơ hội, sao có thể bỏ qua? Mình không liều một phen, thì không biết mình có khả năng bao nhiêu.

Nàng phải giống như Dương lão phu nhân sống ra cuộc sống phấn khích của mình, cho dù không thể làm được phong sinh thủy khởi như Dương lão phu nhân, nhưng cũng không thể hèn hạ vô vi như vậy, chỉ dựa vào ăn tiền mướn.

“Ma ma, tẩu tử, ta trước suy nghĩ một chút, sau đó sẽ nói tính toán của ta cho các ngươi biết, nếu các ngươi cảm thấy là có thể, vậy chúng ta sẽ làm như vậy.” Tương Nghi chân thành thi lễ một cái với Tần ma ma và Phương tẩu: “Tương Nghi ra đời không lâu, còn mong ma ma và tẩu tử chỉ điểm nhiều hơn.”


Tần ma ma và Phương tẩu vội vàng đỡ nàng: “Sao dám nhận lễ của cô nương!”

Thúy Chi đỏ mắt, hành đại lễ với hai người bọn họ: “Ta thay Cô Nương chúng ta hành lễ, quả thực đa tạ ma ma và tẩu tử, sau này cô nương toàn bộ dựa vào hai người các ngươi chỉ điểm chăm sóc.”

Nàng thẳng người lên đến, Tương Nghi bỗng nhiên phát hiện hông của nàng hơi phình, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Thúy Chi đã mang thai hay sao? Thấy Tương Nghi nhìn chằm chằm bụng của mình không ngừng, Thúy Chi hơi xấu hổ: “Cô nương, ta đã có bầu ba tháng rồi.”

“Có bầu ba tháng rồi!” Phương tẩu vội vàng đỡ Thúy Chi ngồi xuống: “Tam tháng đầu, nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, sau này này cửa hàng ngươi cũng đừng quan tâm, chỉ cầm đi theo Lưu ma ma chăm sóc kỹ cô nương là được. Trong cửa hàng bên nhiều chuyện, bận tâm nhiều, ngươi mau mau nghỉ ngơi nuôi thân thể thật tốt.”

Thúy Chi xấu hổ cúi đầu nói: “Ta cũng không phí bao nhiêu tâm, hiện tại tất cả đều là Toàn Quý xử lý, mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, không dám có một tí trì hoãn, đối với ta cũng tốt.”

Toàn Quý đứng ở một bên cười hắc hắc, hôm nay cha cũng tới, cả nhà cuối cùng là đoàn tụ ở Hoa Dương, xuân sang năm, hắn sẽ làm cha, cuộc sống này đúng là càng sống càng có triển vọng.

Tương Nghi ngồi xuống với Thúy Chi, nhìn Tần ma ma và Phương tẩu đang kiểm hàng hóa, trong lòng yên lặng suy nghĩ, hai cửa hàng này kết quả mua bán cái gì thì tốt? Ăn, mặc, ở, đi lại, dù sao cũng phải từ bốn thứ này, Tương Nghi đứng lên, kéo tay của Thúy Chi: “Ngươi theo ta đi nhìn phố đông một chút.”

Phải thăm dò rõ rang phố đông Hoa Dương này thiếu cái gì trước, mình sẽ làm cái có, làm ăn độc môn hẳn sẽ tốt. Ánh mắt Tương Nghi nhìn đường phố hai bên, nhìn bảng hiệu đủ màu sắc hình dạng, suy nghĩ.

Kiếp trước nàng cái gì cũng không dám làm, hèn yếu sống cả đời, đời này làm lại từ đầu đúng là hơi khó khăn, tất cả đều phải dựa vào mình từ từ đi học đi tính toán, nhưng bất kể thế nào, đều phải không sợ đối mặt, đến khi nàng nhìn thấy cẩm tú lát thành đại lộ thông thiên. [con đường gấm vóc trải thẳng lên trời]

“Lạc đại tiểu thư, Lạc đại tiểu thư!” Bên tai bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng gào vui sướng: “Ngươi tới Hoa Dương rồi hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui