Lúc này Tái Thần Tiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra hắn không hề nắm chắc có thể khiến nàng đồng ý, trên thực tế cho dù nàng không chịu đồng ý thì hắn vẫn sẽ nói đúng sự thật tung tích của Hứa cô nương cho nàng, dù sao đây cũng là thứ mà sư đệ nợ nhà họ Hứa.
“Ta cần một chén rượu, hi vọng có thể để ta đích thân tiễn đệ ấy lên đường, để vẹn tình nghĩa đồng môn kiếp này.” Hắn khẽ nói.
“Được thôi, nhưng người của ta nhất định phải có mặt tại đấy, với lại sau khi ông ta chết cũng phải do người của ta hỏa táng thi thể.
Dẫu sao ngươi cũng biết rồi đấy, bọn chúng đều là những kỳ nhân, chết đi sống lại dễ như trở bàn tay, ta không thể không phòng.” Đường Quân Dao thong dong nói.
“Được, nhưng ta mong tro cốt của đệ ấy sẽ giao cho ta, do ta chôn cất.” Tái Thần Tiên biết nàng đang phongg bị mình động tay động chân, hắn cười chua chát rồi bồi thêm một câu.
“Không thành vấn đề.” Đường Quân Dao chỉ cần xác nhận Huyền Thanh chết thật là được, còn về những chuyện sau khi ông ta qua đời chẳng khiến nàng bận tâm.
“Còn có yêu cầu gì không? Chi bằng ngươi cứ nói hết ra, ta cũng tiện phân phó đi chuẩn bị trước.” Đường Quân Dao lạnh lùng nói.
“Hết rồi, đa tạ cô nương!”
“Thế ngươi muốn tự tay giải quyết yêu đạo kia rồi mới chịu nói cho ta tung tích của A Vũ, hay ngươi nói ngay bây giờ sau đó mới xử lí chuyện của yêu đạo kia?”
“Ta đương nhiên tin tưởng cô nương.” Tái Thần Tiên thở dài một tiếng, sau cùng mới lấy ra thẻ gỗ tụ hồn hôm đó đưa cho Ngôn Vũ: “Thực ra hôm đó lúc cô nương trả lại thẻ bài này cho ta, ta đã thấy nó có vẻ không ổn, sau đó ta kiểm tra lại nhiều lần, rồi lại đọc bản chép tay mà sư phụ để lại, kết hợp với những việc cô nương đã trải qua, ta nghi ngờ……..”
“Ngươi nghi ngờ cái gì?” Đường Quân Dao hấp tấp hỏi hắn.
“Đường cô nương, ta nghi ngờ nàng ấy được công đức của hoàng tộc Triệu Thị che chở, vì lẽ đó nàng ấy mới có thể mang hồn đời trước của cô nương trở về hiện tại.
Hoàng tộc Triệu Thị dẹp yên loạn lạc trong thiên hạ, hiện tại đất nước còn do minh quân hiếm có tự cổ chí kim trị vì, thế nên phúc trạch vạn dân, đời trước cô nương dùng thân phận của Hứa cô nương để tồn tại, trong mắt người đời, cô nương chính là Hứa cô nương, thế cho nên nàng ấy cũng được che chở bởi hào quang công đức của hoàng tộc Triệu Thị.”
Đường Quân Dao nhíu máy: “Hoàng tộc Triệu Thị chỉ che chở cho con cháu của Triệu Thị, tại sao lại che chở cho một phi tân?”
“Cái đấy còn phải hỏi cô nương.”
“Hỏi ta ư? Làm sao ta biết được chứ?” Đường Quân Dao lấy làm lạ, hỏi vặn lại.
“Chắc phu quân đời trước của cô ngươi là một vị minh quân được ghi danh sử sách, công đức vô lượng, nếu như lúc hắn còn sống thành tâm cầu nguyện thì đương nhiên có thể.” Tái Thần Tiên giải thích.
Đường Quân Dao kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, không dám tin những gì mình vừa nghe được.
Là Dự vương sao?!
Nàng có chút giật mình, Dự vương sẽ vì nàng mà làm đến mức này sao?
Nàng biết chắc chắn Dự vương của đời trước thích mình, nhưng đồng thời hắn cũng thích những nữ tử khác, có lẽ nàng là người đặc biệt, nhưng lại chẳng phải là người duy nhất.
Thế nhưng, sau khi nàng chết ở đời trước, hoàng đế khi đó, Dự vương của bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì?
Trong đầu nàng lúc này là một mớ hỗn độn, tiếp tục nghe Tái Thần Tiên nói: “Đời trước cô nương sống dưới danh nghĩa của Hứa cô nương, trong mắt người đời, cô nương chính là Hứa cô nương, đương nhiên công đức của hoàng thất Triệu Thị sẽ che chở cho Hứa cô nương.
Bởi vậy, Hứa cô nương mới có công đức che chở, từ đó mới có thể từ đời trước trở về hiện tại.”
“Còn cô nương, đời trước cô nương ắt hẳn đã được một người dùng công đức cả đời để che chở, vì thế cô nương mới có thể cùng Hứa cô nương trải qua kỳ ngộ này.”
Suy nghĩ của Đường Quân Dao càng ngày càng loạn, nghe hắn nói thế, cuối cùng nàng cũng không nhịn được cười: “Lời này của ngươi há chẳng phải tự mâu thuẫn sao? Trong mắt thế nhân, đời trước vốn dĩ không hề có Đường Quân Dao, chỉ có Hứa Quân Dao, cho nên Ngôn Vũ mới là người được công đức hoàng thất che chở, chứ không phải là ta.
Làm sao lại có người dùng công đức cả đời để che chở cho ta chứ?”
Đời trước, không ai biết đến sự tồn tại của Đường Quân Dao, vậy thì làm sao lại có thể có người che chở cho nàng chứ?
“Làm sao cô nương biết được sau khi các người chết đi không ai biết được thân phận thật sự của cô nương?” Tái Thần Tiên nói.
Trái tim Đường Quân Dao giật thót.
Có sao? Sau khi Hứa thục phi chết, thật sự có người biết đến sự tồn tại của Đường Quân Dao ư?
Nàng bất giác xoắn chặt khăn tay.
Nếu như có người, vậy thì người này là ai? Là cha sao? Chỉ có cha mới biết được ngày sinh tháng để thật sự của nàng.
Nhưng mà, thật sự là ông ấy sao? Tại sao ông ấy lại điều tra những chuyện này?
Nàng day thái dương, nghĩ đến độ đầu phát đau.
“Nếu là như thế, vậy thì Hứa cô nương chính là một linh hồn không tầm thường, tuy vẫn không thể dung hợp với thế giới này bởi nàng ấy là ngoại tộc, nhưng cũng sẽ không hồn phi phách tán, mà còn có khả năng đi vào luân hồi chuyển thế, hoặc là sẽ gặp cơ duyên khác.
Cô nương và nàng ấy duyên sâu, tương lai tất có ngày trùng phùng.”
Tương lai? Thật vậy sao? Sẽ có một ngày đó sao? Đường Quân Dao ngây người.
Tái Thần Tiên lại đưa tấm thẻ gỗ cho nàng: “Vật này có hơi thở mà Hứa cô nương lưu lại, thế nên ta lại đưa nó cho cô nương, coi như tăng thêm một lớp bảo đảm để hai vị cô nương ngày sau tương phùng.”
Đường Quân Dao vươn tay ra nhận rồi nắm chặt nó trong tay, trái tim nàng ngổn ngang trăm mối, có vui mừng, có bối rối, cũng có cảm giác chờ mong.
Những lời Tái Thần Tiên nói đều là hư ảo mơ hồ, không hề có bất kì chứng cứ xác thực, thế nhưng nàng không quan tâm có phải hắn đang nói xằng nói xiên để lừa gạt mình không, nàng bằng lòng tin những lời hắn nói, nàng tin rằng A Vũ của nàng không hề hồn phi phách tán mà nàng ấy đã đi vào luân hồi.
Vào một ngày nào đó của sau này, bọn nàng nhất định có thể trùng phùng, dù cho khi đó A Vũ có lẽ không còn nhớ mình, nhưng không sao cả, miễn là nàng biết rằng nàng ấy sống tốt trên đời này là được.
Nàng rũ mắt để che đi đôi mắt ậng nước, bất giác nắm chặt thẻ gỗ hơn.
“Bảo Nha.” Đường Hoài Châu vẫn luôn đứng ở xa dõi theo hai người nói chuyện, cuối cùng không nhịn được mà đi tới: “Hai người đang nói cái gì vậy? Đã nói xong chưa?”
“Phiền ca ca đi nói với Đình ca một tiếng, bảo huynh ấy sai người chuẩn bị cho Huyền Thanh một chén rượu độc để lên đường! Chúng ta đã trì hoãn mấy ngày nay, đã đến lúc huynh ấy nên về kinh phụng chỉ rồi.” Đường Quân Dao bĩnh tĩnh nói..
Hắn cau mày quan sát nàng một lúc, rồi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng một chốc, thấy nàng không hề có chút miễn cưỡng, hắn lại quét ánh mắt sắc nhọn về phía Tái Thần Tiên, bấy giờ mới gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, minh thọ của tổ phụ cũng sắp đến rồi, giải quyết xong chuyện này chúng ta nên toàn tâm chuẩn bị cho minh thọ thôi.”
Đường Quân Dao cúi đầu đồng ý.
————
Huyền Thanh trong địa lao phát hiện ra có người tiến vào, ông ta rúc vào góc theo bản năngn, sợ hãi đến nỗi không ngừng lẩm bẩm: “Đừng mà, đừng mà, ta không muốn, không muốn đâu…….”
Tái Thần Tiên nghẹn ngào, đôi mắt lập tức ứa lệ.
Hắn bước từng bước về phía người đang chật vật khắp người, như thể đã chịu đủ khiếp sợ, hắn đi thẳng đến trước người hắn ta rồi mới ngồi xổm xuống, khàn giọng gọi: “Sư đệ.”
“Đừng mà, không muốn, hoàng huynh, đệ không dám nữa đâu, về sau đệ không dám nữa đâu……” Huyền Thanh sợ đến nỗi cả người run như cầy sấy, ôm chặt đầu gối và càng co rúc vào góc tường, trong miệng không ngừng lặp lại câu kia.
“Được rồi, không cần phải nói những lời dư thừa thêm nữa, bây giờ cũng không có người muốn xem một màn huynh đệ tình thâm đâu, nhanh chóng tiễn ông ta lên đường đi!” Đường Hoài Châu nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Lời vừa dứt, đã có quan binh bưng chén rượu đi vào.
Bàn tay Tái Thần Tiên run rẩy nhận lấy chén rượu, đôi mắt lấp lánh ánh lệ nhìn sư đệ đang nhốn nháo với cơ thể gầy yếu tiều tụy, nhìn không ra dáng người của mình.
“Đừng mà, phụ hoàng, con không dám nữa đâu, sau này con không dám đi lung tung nữa, đừng mà..” Con mắt Huyền Thanh hỗn độn, nói không đầu không đuôi một hồi, hận không thể co người vào lòng đất.
“Sư đệ Không Vô, uống đi thôi, uống xong rồi sư phụ sẽ đến dẫn đệ đi, dẫn đệ rời khỏi nơi này, từ nay về sau không có ai bắt nạt đệ nữa, đệ cũng không còn là hoàng tử trong cung nữa, mà là sư đệ Không Vô của ta.” Hắn cất giọng khàn đặt, đưa chén rượu đến trước mặt Huyền Thanh với đôi tay run rẩy.
“Không Vô? Không Vô…..Không Vô, đúng rồi, Không Vô, sư phụ, ta là Không Vô, vạn vật đều là không, vô vi vô vật…” Huyền Thanh nhìn hắn đăm đăm, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn mờ mịt.
“Ừ, uống nó đi, từ này về sau đệ chính là Không Vô……” Tái Thần Tiên nghẹn lời, hai tay đang bưng rượu độc lẩy bẩy.
Huyền Thanh ngơ ngác nhìn hắn, qua hồi lâu, khuôn mặt hắn ta nở ra một nụ cười trẻ thơ, trông nhẹ nhõm thư thái vô cùng: “Uống nó xong ta chính là Không vô, ta chính là Không Vô……”
Vừa nói, vừa nhanh chóng giành lấy chén rượu, sau cùng ngửa đầu uống cạn không chút đắn đo.
Bỗng chốc “loảng xoảng’, hắn ta ném chén rượu trống không ra đất, cười ngây ngô và nói: “Uống hết rồi, ta uống hết rồi, từ nay ta chính là Không Vô, chính là Không Vô, Không Vô…..”
Một dòng máu đen chảy từ khóe miệng hắn ra, ngay sau đó, hắn ta ho sặc sụa, Tái Thần Tiên rưng rưng nước mắt, vươn tay ra ôm hắn ta vào lòng, nói với giọng run rẩy: “Sư đệ…..”
Huyền Thanh ho càng lúc càng dữ dội, trong miệng, trong mắt, trong mũi, thậm chí là trong tay đều dần dần chảy ra một dòng máu màu đen.
“Bình, Bình Chân sư huynh…..” Ánh mắt hắn ta ngày càng tan rã, nhưng thần sắc thanh bạch, trấn tĩnh hiếm có, hắn ta cố gắng ổn định tầm mắt nhìn để nhìn người trước mắt.
“Là ta, là ta đây.”
“Sư huynh, đệ sai rồi…………đệ đã cô phụ sự dạy dỗ nhiều năm của sư phụ………..”
“Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên(*), chỉ cần đệ thật lòng hối cải, sư phụ vẫn sẽ tha thứ cho đệ.” Nước mắt của Tái Thần Tiên cuối cùng cũng chảy xuống, thế nhưng hắn vẫn nghẹn ngào an ủi.
(*)Cả câu: Trong “Tả truyện” viết: “Nhân thùy vô quá.
Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên”, tức là con người không ai là không có lỗi lầm, có lỗi mà có thể sửa thì chẳng gì tốt đẹp bằng.
“Thật, thật sau…….” Thất khiếu của Huyền Thanh chảy ra càng nhiều máy đen, hắn ta bóp mạnh tay của Tái Thần Tiên, dùng hết khí lực nói: “Tuần Hiệt Phục, người con cuối cùng của hoàng đế, cháu Khánh Bình, náu mình ở Đông Địch………”
Cơ thể hắn bỗng nhiên mềm oặt, đầu nghiêng sangmột bên, hay tay thõng xuống, sức cùng khí tuyệt.
Đường Hoài Châu nhăn hai hàng lông mày.
Tuần Hiệt Phục, người con cuối cùng của hoàng đế, cháu Khánh Bình, náu mình ở Đông Địch? Trái tim hắn thắt lại, lập tức hiểu ra ngay, người tên là Tuần Hiệt Phục này chính là nhi tử cuối cùng của hoàng đế tiền triều, còn trưởng công chúa Khánh Bình, cháu của hắn ta hiện nay đang ấn náu ở Tây Địch, có lẽ người tên Tuần Hiệt Phục này chính là tân quân Tuần Thị mà bọn họ dùng hết sức lực để phù trợ!
“Đường công tử, hắn ta xác thực đã chết rồi.” Tào Thăng tự mình tới kiểm tra, tin chắc Huyền Thanh thực sự đã chết rồi.
“Đã vậy thì đốt đi thôi!” Đường Hoài Châu hờ hững nói.
Nói xong, hắn quay người cất bước rời đi.
Từ khoảnh khắc hắn bước ra khỏi địa lao, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến hắn lóa mắt trong giây lát.
Tất cả đã kết thúc rồi sao? Không, đối với hắn mà nói, tất cả mới chỉ là khởi đầu, từ nay về sau, hắn không còn là Đường công tử chỉ biết cặm cụi đọc sách, được phụ thân hết mực che chở nữa, trên vai hắn còn phải gánh vác hai đời nặng trĩu của muội muội.
Trong Đường phủ ở kinh thành, do chính vụ quấn thân và thời buổi rối ren nên Đường Tùng Niên không thể xin nghỉ phép để về quê cúng tế vong phụ theo như dự định đã đặt ra, còn Đường Bách niên cũng không biết vì sao cũng không đi, cuối cùng chỉ có Đường Chương Niên dẫn theo Đường Hoài Diệu thay mặt Đại phòng, đồng thời bảo vệ Vương Thị và Lâm Thị cùng nhau quay về.
Đường Tùng Niên gửi thư bảo Đường Hoài Châu dùng thân phận đích trưởng tử Tam phòng để dẫn đầu tế lễ, mọi việc đều phải nghe theo Nhị thúc phụ sắp xếp, không được lỗ mãng vân vân.
Bức thư này của ông vừa gửi đi, thì Trung thư tỉnh liền nhận được mật chiết(**) của Hạ Thiệu Đình.
Ông đích thân mang nó giao cho Thiên Hi đế, rồi nhìn Thiên Hi đế đọc xong mà sắc mặt biến đổi, lúc ông đang định lên tiếng hỏi kỹ thì Thiên Hi đế đã đưa bức mật chiết cho ông: “Đường ái khanh cũng đọc đi, chuyện được nói trong sổ con này cũng liên quan đến Đường ái khanh đấy.”
(*) Bản tấu, sổ con mí mật.
Chuyện Hạ Thiệu Đình phụng chỉ truy kích dư nghiệt tiền triều Đường Tùng Niên cũng biết, thế nên ông cũng đoán được trong sổ con cũng nhắc đến chuyện này, nhưng đang yên đang lành sao lại có liên quan đến mình nhỉ? Lòng ông đầy nghi ngờ mà nhận lấy nó rồi mở ra xem, sắc mặt lập tức biến đổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...