“Ta nói bậy ư?” Nàng ngồi thẳng lên chiếu, nhìn ông ta rồi thở dài nói: “Ngươi kêu lớn tiếng như thế, thật ra là một loại chột dạ vì bị ta nói trúng tim đen.
Mẫu phi của ngươi……không, nên gọi là mẫu thân của ngươi, chung quy với thân phận của bà ấy há có thể đảm đương được từ ‘phi’ này.”
“Tuy ngươi là hoàng tử, nhưng thực tế chẳng có ai coi ngươi là hoàng tử cả.
Ngay đến cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng hời hợt xa cách với các ngươi, đồ ăn bọn họ mang về hàng ngày luôn là những thứ tệ hại nhất, tất cả chi tiêu hằng ngày chưa bao giờ đầy đủ.
Những ngày mùa đông, gió lạnh thấu xương, các ngươi thậm chí còn không có nổi một chiếc giường cùng với chăn bông ấm áp cơ bản nhất, chứ đừng nói nói đến than bạc thượng hạng để sưởi ấm.”
“Ngươi không cam tâm nên muốn đi tìm phụ hoàng ngươi, nói với ông ấy rằng các ngươi sống không tốt, thế nhưng ngươi lại không gặp được ông ấy, tầng tầng lớp lớp cung nhân ngăn ngươi ở bên ngoài, bọn họ cưỡng chế kéo ngươi đi bất chấp sự giãy giụa đấu tranh của ngươi.
Mẫu thân ngươi bởi vì chuyện này mà bị xử phạt.
Thế nhưng, không một ai cầu xin cho bà, bởi vì những điều này đều là thứ bà ấy đáng phải chịu.
Ngươi khóc lóc, ngươi kêu gào ngươi muốn đi cứu bà ấy, nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào cả.”
“Mỗi lần ngươi muốn phản kháng, muốn thay đổi khốn cảnh trước mắt, chẳng những không giải quyết được vấn đề gì mà còn làm liên lụy đến người bên cạnh ngươi.
Mẫu thân ngươi ngày một già đi, cũng ngày một yếu hơn, cuối cùng thê lương mà chết.
Hết thảy mọi chuyện đều do ngươi ban tặng, là do ngươi không biết tự lượng sức mình, chính sự ngu xuẩn của ngươi đã hại chết bà ấy mà không hề hay biết!”
“Ngươi, mới chính là hung thủ hại chết mẫu thân của ngươi!” Đường Quân Dao cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, thành công thấy được dáng vẻ suy sụp của Huyền Thanh, ông ta không chịu nổi mà ôm đầu hét lớn.
“Không, không phải ta, không phải ta, không phải ta!! Aaa, không phải ta, không phải ta…….” Cái chết thảm thương của thân mẫu như đang hiện ra trước mắt, Huyền Thanh ôm đầu, không ngừng đập đầu xuống đất hết lần này đến lần khác.
Tiếng đập đầu ‘bụp bụp bụp’ cùng với tiếng kêu thét thê lương không ngừng vang lên trong nhà lao vắng vẻ, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác rùng mình ớn lạnh.
Đường Quân Dao không ngờ ông ta sẽ phản ứng mạnh như thế, hành động này của ông ta cũng khiến nàng tạm thời nuốt xuống những lời kế tiếp.
Đường Hoài Châu nhướn mày, kéo muội muội vẫn đang ngồi trên đất lên, khẽ trách cứ: “Muội không ngại bẩn à!”
Tào Thăng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn vội vàng dẫn người đi vào, thấy thế khuôn mặt trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Dẫu sao, khoảng thời gian này Huyền Thanh luôn ra vẻ có thể chết bất cứ lúc nào, đối mặt với đại hình cũng không thấy ông ta chớp mắt lấy một cái.
Người không biết còn tưởng rằng ông ta bị người ta hãm hại rồi tống vào ngục, là một nhân vật khó lường không sợ cường quyền, coi thường cái chết, khiến người ta âm thầm oán hận.
“Tào hộ vệ, các ngươi đều là anh hùng hào kiệt trên chiến trường, chắc không biết nhiều về những chuyện hành hình như này đâu.
Đúng lúc, mấy ngày trước ta ngẫu nhiên biết được chỗ nào không thể chịu nổi đau đớn nhất trên cơ thể con người, với lại loại đau khổ này sẽ không đe dọa đến tính mạng của con người, đúng lúc thích hợp dùng trong trường hợp này.
Chi bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu đi?” Đường Hoài Châu thấy quan binh sau lưng Tào Thăng mang hình cụ tiến vào, hắn hẵng giọng rồi nói với vẻ chân thành.
Tào Thăng ngẩn người, sau đó nghiêm túc chắp tay với hắn: “Xin Đường công tử vui lòng chỉ giáo!”
Khi Đường Hoài Châu truyền dạy ‘nghiên cứu tâm đắc’ của mình cho Tào Thăng xong, hắn ta cùng muội muội ra khỏi địa lao.
“Bảo Nha, làm sao muội biết được chuyện lúc nhỏ của yêu đạo Huyền Thanh?” Hắn hỏi.
“Muội nghe một chút thân thế của ông ta ở chỗ Đình ca, cộng với một số lời nói nhảm dựa trên suy đoán hợp lý.
Ở trong cung, những phi tần, hoàng tử không được sủng ái đều bị đối xử giống nhau, điều này không có gì khó đoán cả.” Đường Quân Dao trả lời bâng quơ.
Giọng điệu của nàng hơi ngập ngừng, ánh mắt u ám, giọng nói lạnh lẽo: “Ông ta muốn chết ư? Có thể! Nhưng không thể chết trong dáng vẻ tiên trưởng chỉ tay năm ngón đức cao vọng trọng được.
Muội phải đánh cho hắn ta quay về với bộ dạng người trong hoàng thất Tuần Thị, bị mọi người bắt nạt và sỉ nhục, sống như một con chuột trong góc tối, đó mới là bộ dạng vốn có của ông ta!”
Thân thể bị dụng hình thì đã tính là cái gì? Chỉ có trái tim bị tùng xẻo mới trút được mối hận trong lòng nàng!
Nàng thở dài thườn thượt, đi được một đoạn khá xa mới phát hiện ra huynh trưởng bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, nàng quay đầu nhìn lại thì trông thấy vẻ mặt phức tạp của Đường Hoài Châu, nàng lập tức giật mình, xoắn chiếc khăn trong tay với vẻ bứt rứt.
Liệu ca ca có cảm thấy mình quá mức độc địa không? Giết người không chớp mắt đã đành, bây giờ còn muốn hành hạ tâm lý người ta.
Nếu huynh ấy cảm thấy ta quá mức độc ác, không phải dáng vẻ trong sáng đơn thuần mà huynh ấy tưởng, có khi nào huynh ấy sẽ rất thất vọng, từ giờ……..mình có nên kiềm chế hơn không nhỉ?
Nàng miên man suy nghĩ, khăn tay trong tay xoắn lại rồi mở ra, sau đó lại xoắn vào như quẩy.
“Bảo Nha, xin lỗi muội, đời trước đã khiến muội phải chịu nhiều đau khổ như vậy.” Trong cơn bất an, nàng nghe thấy Đường Hoài Châu cay đắng nói nhỏ.
Nàng dừng bước, sửng sốt ngước nhìn hắn, đồng thời thu hết vẻ mặt đau khổ của hắn vào mắt, cổ họng nàng nhất thời tắc nghẹn, không nói nên lời.
Trái tim Đường Hoài Châu vô cùng khó chịu.
Trên thế gian nào có chuyện thuận buồn xuôi gió, đời trước muội muội của hắn có thể từ một cung nữ nhỏ nhoi từng bước leo lên vị trí thục phi, không biết trong quá trình đó con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn gian khổ? Có khi nào muội ấy cũng giống mẫu thân của Huyền Thanh mà muội ấy nói đến, bị người ta hà hiếp, thậm chí không được đảm bảo ấm no.
Lẽ ra, con bé phải được lớn lên trong tình yêu thương của cha nương, trải qua một tuổi thơ không lo không nghĩ, cùng lắm là thỉnh thoảng cãi nhau với mình, giở tính nết trẻ con, la lối om sòm cáu kỉnh.
Cho dù sau này không được hưởng thụ vinh hoa phú quý của hoàng thất, nhưng con bé được cha nương làm chủ và gả cho một nam nhi tốt, từ đó giúp chồng dạy con, sung túc cả đời.
Đó mới nên là cuộc sống nên có của Đường Quân dao.
Đường Quân Dao cảm thấy sống mũi mình cay cay, thoắt cái đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
Cũng không biết tại sao mà nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.
Rõ ràng trước khi biết thân thể của mình, nàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời của Hứa Quân Dao khổ sở, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã trải qua một cuộc đời gian nan.
Nói cho cùng, những kẻ đã từng hại nàng, tính kế nàng, sau này không một ai không bị nàng trả miếng gấp đôi.
Kẻ đã từng coi thường nàng, coi nàng thấp hèn như bùn đất dưới chân, những kẻ đó đến cuối cùng chỉ có thể quỳ dưới chân nàng cầu xin thương xót như một cái đuôi.
Từ đó về sau, cứ cách một ngày thì Đường Quân Dao sẽ cùng huynh trưởng đến địa lao ‘thăm viếng’ Huyền Thanh, nàng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để giúp ông ra nhớ lại từng chuyện trong thời thơ ấu ở trong cung, cho đến khi ông ta suy sụp mà gào thét dữ dội hai người họ mới rời đi.
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Hạ Thiệu Đình cuối cùng cũng nhận được ý chỉ hành quyết Huyền Thanh tại chỗ.
Trên thánh chỉ không nói phải hành quyết lúc nào, nên hắn tạm thời nán lại để huynh muội Đường Thị tiếp tục dồn sức dày vò người nọ trong địa lao, chờ đến bao giờ bọn họ trút được nỗi hận trong lòng mới tiến hành xử trí.
Ngày hôm đó, Đường Quân Dao vẫn cùng Đường Hoài Châu đến địa lao như thường lệ, nhẹ nhàng tiếp tục kể câu chuyện về vị hoàng tử đáng thương của tiền triều.
“………..Ngươi bị hoàng huynh của ngươi đá ngã xuống đất, tay ôm đồ ăn rơi vãi khắp nơi, xung quanh ngươi toàn là tiếng cười thích thú, không một ai tiến lên nâng ngươi dạy, mọi người đều đang cười nhạo ngươi, trong mắt của bọn họ ngươi không phải hoàng tử, mà là bùn trên đất mà ai cũng có thể giẫm lên.”
“Hoàng huynh của ngươi cười lớn tiếng, đạp lên lưng của ngươi thật mạnh, cưỡng ép ngươi ăn sạch đồ ăn rơi trên đất…….”
“Không, không, không muốn, không muốn, ta không muốn……” Cả người Huyền Thanh chật vật nhếch nhác, ánh mắt tan rã, vẻ mặt kinh hoàng, hai tay không ngừng vùng vẫy, cả người chui rúc vào góc tường.
Ai cũng không thể tin nổi, người như kẻ điên trước mắt này đã từng là đạo trưởng Huyền Thanh đức cao vọng trọng và được mọi người vô cùng tôn kính.
“Cô nương, Tái Thần Tiên ơ bên ngoài muốn gặp người.” Đường Quân Dao còn muốn tiếp tục thêm lửa, Tào Thang đắn đo đi vào bẩm báo.
“Hắn lại muốn làm cái gì?” Nàng còn chưa nói, Đường Hoài Châu đã sầm mặt khó chịu cướp lời.
“Hắn có nói tìm ta làm gì không?” Nàng rũ bụi bặm trên cổ tay áo, quyết định ‘câu chuyện’ ngày hôm nay đến đây là kết thúc.
“Cái này thì hắn không nói, nếu cô nương không muốn gặp hắn, để ta sai người đuổi hắn đi là được.” Thái độ của Tào Thăng vô cùng kính cẩn.
Mấy ngày nay hắn đã nhìn rõ, không thể trêu vào tiểu cô nương yểu điệu này, nàng ta chẳng những là báu vật trong lòng tướng quân nhà mình, mà thủ đoạn của nàng ta cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Nhìn nàng ta đi, chỉ với dăm ba câu xạo sự mà nàng ta đã biến một người vốn dĩ thờ ơ với sống chết trở thành một tên điên.
“Không sao, ta đi gặp hắn là được.” Đường Quân Dao không để ý nói.
Tuy rằng Tái Thần Tiên là huynh đệ đồng môn với huyền Thanh, nhưng nàng cũng không có ác cảm với hắn.
“Ta đi với muội.” Đường Hoài Châu không yên tâm.
“Không cần đâu, ca ca ở lại nhìn bọn họ chăm sóc đạo trưởng Huyền Thanh là được.: Nàng liếc về phía bộ hình cụ bên cạnh, thản nhiên trả lời.
Đường Hoài châu cũng không tiếp tục kiên trì thêm, dù sao xung quay đây đều là người của Hạ Thiệu Đình, có lẽ Tái Thần Tiên không dám có ý xấu gì đâu.
Đường Quân Dao ra khỏi địa lao thì thấy Tái Thần Tiên đang đứng dưới tán cây cách đó không xa, hắn thấy nàng đi ra bèn vội vàng tiến lên đón, lắp bắp gọi: “Đường cô nương.”
Đường Quân Dao mặt mày hắn hốc hác, bộ y bào trên người trắng phớ, cả người nhìn trông gầy đi rất nhiều, nàng đáp lại với vẻ thản nhiên: “Đạo trưởng Bình Chân.”
Tái Thần Tiên giật mình, cười chua sót, cuối cùng cũng không sửa chữa cách gọi của nàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói ra mục đích đến: “Mấy ngày hôm nay ta vẫn luôn nghiên cứu tấm thẻ gỗ mà ngày đó cô nương trả lại, cuối cùng ta đã phát hiện ra điều bất thường.
Có lẽ vị Hứa cô nương kia vẫn chưa hồn phi phách tán.”
“Ngươi nói cái gì?!” Đường Quân Dao mở to hai mắt không dám tin mà níu lấy ống tay áo của hắn, run giọng gặng hỏi: “Ngươi nói lời này là có ý gì? A Vũ không hề hồn phi phách tán, nàng ấy còn có thể quay lại sao?!”
Tái Thần Tiên mím chặt cánh môi, bất kể nàng gặng hỏi thế nào cũng không chịu nói nửa câu.
Đường Quân Dao cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay đang níu lấy ống tay áo của hắn ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi có điều kiện gì?”
“Sư đệ Không Vô…..”
“Đừng hòng!” Đường Quân Dao cắt ngang lời hắn không chút nghĩ ngợi, ánh mắt u ám: “Kẻ đó nhất định phải chết! Nếu ai muốn cứu ông ta thì lấy mạng đến đây!”
“Cô nương hiểu nhầm ý của ta rồi, ý của ta không phải bảo các ngươi bỏ qua cho tính mạng của sư đệ Không Vô, mà là hi vọng các ngươi cho hắn mọt cái thống khoái.
Hắn …….dẫu hắn có làm làm hàng nghìn hàng vạn điều sai trái, thì các ngươi cứ lấy mạng của hắn để đền bù là được, chớ có tiếp tục………” Tái Thần Tiên nghẹn ngào nói.
Hắn bình tĩnh trở lại, nói tiếp: “Sự đày đọa mà những ngày qua hắn phải chịu đựng cũng đã đủ rồi, các ngươi hãy để hắn lấy mạng đền mạng đi, ở dưới cửu tuyền hắn sẽ tự nhận tội với người nhà họ Hứa! Cầu xin cô nương giơ cao đánh khẽ, để hắn đi đi!”
“Dù sao cô nương cũng cho rằng, tung tích của Hứa cô nương quan trọng hơn một người đã định phải chết, không phải sao?”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Đường Quân dao híp mắt, nhìn hắn với ánh mắt sắc bén.
“Ta không hề có ý đó, chẳng qua nếu cô nương đã nghĩ như thế, vậy cứ cho là thế đi!” Tái Thần Tiên khẽ nói.
Đường Quân Dao bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, bỗng cười lạnh: “Ngươi phải biết là, phàm là kẻ có gan uy hiếp ta, cuối cùng tất phải trả giá nặng nề!”
Tái Thần Tiên đón nhận ánh mắt của nàng nhưng không nói một lời.
Đường Quân Dao khẽ cắn cánh môi, hít một hơi thật sâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Nhưng mà, lần này ngươi thắng rồi, ta đồng ý với ngươi, sẽ cho hắn một cái thống khoái!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...