Nàng vùng khỏi tay Đường Hoài Châu rồi ra sức chen lên phía trước: “Để ta nhìn xem, mau để ta nhìn xem!”
Quan binh xung quanh nghe thấy thế tự giác mở ra một đường để nàng thuận lợi tới bên cạnh Hạ Thiệu Đình.
Nàng nhìn chằm chằm bộ hài cốt nhỏ bé ở trong hố không chớp mắt, rõ ràng chỉ là một bộ xương trống rỗng nhưng nàng lại cảm nhận được một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Thậm chí nàng còn biết chủ nhân của bộ di cốt này sau khi lớn lên sẽ có bộ dạng thế nào, nàng còn biết rằng nàng ta sẽ bị ngã gãy tay trái năm bảy tuổi, bởi vì vết thương lâu lành mà nàng ta đã đau ròng rã nửa năm, cho nên một thời gian dài sau đó nàng ta cũng không dám dùng lực tay trái.
“Bảo Nha, nàng làm sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?” Hạ Thiệu Đình thấy mặt nàng tái nhợt, nét mặt khác thường, không nén nổi lo lắng hỏi.
Đường Quân Dao nhìn hắn nở một nụ cười gượng gạo, sau đó vẫy tay với Tái Thần Tiên: “Ngươi mau qua đây nhìn, xem trận khóa hồn trong mật đạo lúc nãy có phải khóa hồn của chủ nhân bộ xương này không?”
Mọi người có mặt tại hiện trường nghe xong đều sửng sốt không thôi, ai nấy cũng lập tức nghĩ đến khả năng này, vì thế vội vàng mở ra một con đường để Tái Thần Tiên thuận lợi vào xem.
Đường Hoài Châu xoa nhẹ cằm, đăm chiêu nhìn vẻ mặt bất thường của muội muội, một lát sau lại nhìn về phía Tái Thần Tiên đang cẩn thận kiểm tra bộ xương của đứa bé, rồi ngẫm lại trận khóa hồn trong mật đạo, mày rậm càng ngày càng nhíu chặt.
Không bình thường, thật sự quá là không bình thường, chắc chắn Bảo Nha có chuyện giấu mình, hơn nữa chuyện này nhất định có liên quan tới Tái Thần Tiên gì kia.
Lòng hắn ngổn ngang trăm mối nhưng cũng không tiện hỏi kỹ lúc này.
“Tuy không nắm chắc mười phần nhưng trận khóa hồn kia hẳn là khóa hồn của chủ nhân bộ xương cốt này.
Than ôi, đây cũng là một đứa bé số khổ, không biết đời trước nó đã tạo cái nghiệt gì mà đời này mới bé tí tuổi đã phải chịu đựng sự đầy đọa khủng khiếp như vậy.” Tái Thần Tiên thở dài thườn thượt, chỉ cần nghĩ đến người hại đứa bé số khổ này có khả năng cao là sư đệ của mình thì sắc mặt hắn lại càng u ám hơn.
Trái tim của Đường Quân Dao nghẹn ứ, trầm mặc nhận lấy khóa trường mệnh mà Tào Thăng đưa tới, rồi nhẹ nhàng xoa lên chữ ‘Nhược’ được khắc ở trên đó.
Nhược, Hứa Đinh Nhược, Ngôn Vũ.
Trước đó, nàng biết có lẽ Ngôn Vũ đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng nó lại không khiến nàng chấn động bằng một khắc khi nàng tận mắt nhìn thấy trận khóa hồn cùng bộ hài cốt nhỏ bé này.
A Vũ…..nàng vuốt ve chữ ‘Nhược’ rồi hồi tưởng lại những gì Ngôn Vũ đã trải qua ở đời trước và đời này, ánh mắt dần trở nên mờ mịt.
Hạ Thiệu Đình thấy nàng nắm chặt khóa trường mệnh cũ kỹ, cúi thấp đầu không biết đang nghĩ những gì mà khắp người tràn ngập vẻ bi thương, nàng như vậy khiến trái tim hắn quặn thắt lại, vô thức cầm lấy tay nàng rồi rút khóa trường mệnh ra, dịu giọng nói: “Đây là vật không may, cũng là một trong những manh mối để điều tra thân phận của chủ nhân bộ hài cốt này, vẫn nên giao cho ta đi!”
Đường Quân Dao gật nhẹ đầu, bỗng nhiên cảm thấy sức lực trên người bị rút cạn, mong muốn tìm ra chân tướng nhạt đi trong nháy mắt.
Bây giờ, nàng đã biết từ đầu chí cuối mình chính là Đường Quân Dao, đời trước mình bị Huyền Thanh cùng Phương Nghi cưỡng giam hồn phách cùng tồn tại trong một cơ thể với Ngôn Vũ, người cũng bị bọn chúng vây khốn hồn phách.
Vì nàng là một linh hồn từ bên ngoài tới, căn bản không thể tồn tại lâu trong cơ thể kia cho nên cuối cùng hồn phách của nàng bị cưỡng chế đuổi ra, còn Ngôn Vũ…
Nàng không sao hít thở nổi.
Sau khi nàng bị đuổi ra Ngôn Vũ cũng buông bỏ cơ thể kia, thế nhưng sau đó thì sao? Tại sao nàng có thể trở về lúc còn bé? Tại sao Ngôn Vũ vẫn giữ lại hồn thể của đời trước?
Trong này rốt cuộc đã xảy ra nhầm lẫn gì? Tại sao nàng có thể quay về quá khứ?
“Bảo Nha, Bảo Nha!” Tiếng kêu bất thình lình của Đường Hoài Châu cắt ngang dòng suy tư của nàng, vẻ mặt của nàng vẫn còn vài phần mịt mù, ngây ngẩn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của huynh trưởng.
Đường Hoài Châu rất ít khi thấy nàng lộ ra vẻ vẻ mặt ngơ ngạc như cừu con bị lạc đường, hắn không nhịn được cười, bỗng vươn tay gõ nhẹ lên trán muội muội một cái: “Hoàn hồn ngay!”
Đường Quân Dao lấy lại phản ứng trong nháy mắt, trợn mắt nhìn hắn một cách sợ hãi: “Huynh làm gì thế?”
“Được rồi được rồi, đừng có buồn nữa, Đình ca và mọi người còn phải ở lại đây để điều tra đầu mối của hài cốt này, chúng ta ở lại cũng chẳng giúp được cái gì, chi bằng về trước đi! Ta thấy muội cũng mệt rồi.” Đường Hoài Châu vội dỗ dành.
Đường Quân Dao nhìn về phía Hạ Thiệu Đình cách đó không xa, thấy hắn đang phân công công việc, một nhóm quan binh quay lại ám đạo, một nhóm lưu lại sau núi, nhóm còn lại do hắn đích thân dẫn đi thẩm vấn các đạo sĩ của chùa Triều Vân, hi vọng có thể tìm ra được chút manh mối.
Còn Tái Thần Tiên đương nhiên bị hắn giữ lại, trước khi bắt được đám người Huyền Thanh e rằng hắn không thể chạy loạn khắp nơi được nữa.
Nàng suy nghĩ một lát rồi bước nhanh đến cạnh Hạ Thiệu Đình, nói khẽ với hắn vài câu khiến Hạ Thiệu Đình nghe mà kinh ngạc, hắn gật đầu nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp để truy xét dọc theo tuyến này.”
Đường Quân Dao thấy mặt hắn đầy nghi ngờ nhưng không hề hỏi mình nguyên nhân mà đã đồng ý, điều đó khiến nàng cũng không hiểu nổi cảm xúc lúc này của mình là gì.
Nàng biết không chỉ có hắn, đến cả huynh trưởng cũng đã nổi lòng nghi ngờ với những hành động khó hiểu của mình, chẳng qua bọn họ không hỏi mà thôi.
Đương nhiên, bây giờ nàng cũng không muốn tiếp tục giấu giếm bọn họ điều gì, nhưng vì lúc này đầu óc đang loạn nên nàng cũng chẳng có tâm tư nói thêm cái gì, đợi nàng chỉnh đốn lại một phen, rồi nàng sẽ nói tất cả mọi chuyện cho họ.
Mới vừa rồi nàng chỉ nhắc nhở Hạ Thiệu Đình rằng, có thể bắt đầu điều tra từ mối quan hệ giữa bộ hài cốt và nữ tử trong bức họa mà trước đây nàng đưa cho hắn.
Hắn dõi theo bóng nàng dời đi với nét mặt trầm tư.
Bảo Nha từng nói rằng nữ tử trong bức tranh có quan hệ với thị nữ Hứa Đinh Nhược của Dự vương, còn bây giờ nàng lại nghi ngờ mối quan hệ giữa nữ tử trong bức tranh và bộ hài cốt này.
Ơ? Đợi đã, Nhược, Hứa Đinh Nhược, chẳng lẽ hài cốt này có quan hệ gì đó với thị nữ Hứa Đinh Nhược của Dự vương sao?
Hắn đột nhiên hiểu ra, chỉ cảm thấy cuối cùng đã có thêm một manh mối quan trọng để tình hình trước mắt không còn là màn đêm đen đặc nữa.
Chung quy để điều tra một bộ hài cốt trẻ nhỏ hơn mười mấy năm trước thật sự không phải là chuyện đơn giản.
Hắn đăm chiêu một chốc rồi vội vàng sắp xếp người đi làm việc.
“Ca ca, bây giờ trong lòng muội đang rất loạn nên không muốn nói gì cả.
Đợi muội điều chỉnh lại tất cả, rồi muội sẽ nói hết với huynh.” Sau khi quay về nhà cũ Đường Thị ở phủ Hà An, Đường Hoài Châu chưa lịp hỏi nàng đã nói trước.
Đường Hoài Châu bị nàng chẹn họng, hết nói nổi: “Thôi được, tùy muội.”
Đường Hoài Miễn vò đầu mơ màng nói chen vào với vẻ mặt bất mãn: “Này, hai người đừng tỏ vẻ bí hiểm trước mặt ta! Có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi, ta muốn nghe!”
Đường Hoài Châu không vui kéo hắn đi: “Được rồi được rồi, cư sĩ Miễn Đàm quan tâm nhiều như vậy làm chi, đã đến lúc chuẩn bị cho cuốn tiểu thuyết mới của huynh rồi đấy.
Đúng rồi, lần này huynh định viết câu chuyện như thế nào? Nói đi để đệ giúp huynh xem xét?!”
Đường Hoài Miễn thật sự bị hắn kéo lệch suy nghĩ, nói với giọng vô cùng đắc chí: “Bây giờ ta muốn viết một quyển tiểu thuyết sầu miên man về kiếp trước kiếp này, kiệt tác đó của ta sẽ mở ra thời đại mới khiến người ta tỉnh ngộ.
Bây giờ ta vẫn đang lên ý tưởng, đợi ta cấu tứ xong sẽ nói với đệ, nhưng mà đệ phải giữ bí mật cho ta đấy.”
“Yên tâm yên tâm, mồm đệ kín nhất đấy!”
“Mồm đệ kín nhất?! Câu này mà đệ cũng nói ra được ư?!! Da mặt cũng dày thật đấy! Trước đây ta bảo đệ không được nói với bất kì ai ta là cư sĩ Miễn Đàm, thế mà đệ quay người cái đã nói cho Tam muội luôn rồi.
Này Đường Hoài Châu, ta nói đệ hay, đệ làm như thế là không được đâu, đệ phải….”
Lời đối thoại của hai huynh đệ càng lúc càng xa, nó cũng làm cho tâm trạng vốn đang u sầu của Đường Quân Dao bất giác tươi sáng hơn.
Những người này đều là người thân của nàng, người thân hai đời, nàng vĩnh viễn không cần lo lắng bọn họ sẽ vứt bỏ mình, cũng như không cần nghĩ cách để lấy lòng hay đón ý hùa theo ai.
Đêm khuya, trong tòa nhà cũ của Đường phủ, nàng trằn trọc nằm trên chiếc giường trong gian phòng phía tây của Tam phòng, lúc thì nhớ đến Hứa thục phi của đời trước, lúc thì lại nhớ đến Ngôn Vũ, nhớ đến đêm đầu tiên thấy nàng ấy ở đời này.
Nàng nhớ rõ khi đó mình đã từng hỏi lai lịch của nàng ấy, nàng ấy nói thế nào nhỉ? Nàng ấy nói không nhớ rõ, không nhớ họ tên, không nhớ mình từ đâu đến.
Thế nhưng cho dù nàng ấy đã quên hết mọi chuyện nhưng vẫn nhớ đến tìm nàng, nhớ rằng bọn họ vốn ở bên nhau.
Con quỷ ngốc nghếch ấy nói nếu không đi theo nàng sẽ rất sợ hãi.
Nàng vẫn luôn không hiểu nàng ta nói lời này là có ý gì, cho đến ngày hôm nay nàng mới hiểu rõ.
Bởi vì nàng ấy phải một mình trải qua những chuyện khủng khiếp nhất ở đời trước mà không có ai bên cạnh, không có ai giúp đỡ cho đến khi nàng xuất hiện.
Bời vì nàng ấy đã trải qua những chuyện khủng khiếp nhất ở đời trước mà không có một ai bên, không có một người giúp đỡ cho đến khi nàng xuất hiện.
Đồ ngốc kia đã mềm mỏng lại còn nhát gan, nàng ấy đã gặp được nàng trong thời khắc bất lực và sợ hãi nhất vì thế nên nàng ấy đã coi nàng là chỗ dựa duy nhất.
Chắc chắn con quỷ nhát gan ấy không muốn đối mặt với đủ loại mặt tối của con người trên thế gian, vì thế cũng không thèm quan tâm đến quyền kiểm soát cơ thể của mình, cho nên sau khi nàng bị đuổi ra khỏi cơ thể nàng ấy đã rời đi không chút lưỡng lự.
“A Vũ….” Nàng lẩm nhẩm gọi.
Sự việc đã vậy, giữa bọn nàng sớm đã không phân biệt được rõ ràng là ai nợ ai.
Trong thư phòng của phủ Dự vương tại Kinh thành, Ngôn Vũ mặt buồn rười rượi cuộn tròn cơ thể, lưng dựa vào bức tường treo tranh sinh mẫu của nàng.
Từ hôm rời khỏi Đường phủ cho đến giờ, nàng không đi đâu cả, cũng chẳng có tinh thần làm gì.
Chỉ khi nhìn thấy tỷ tỷ chiếm tên của mình cùng Họa Quyên tranh giành cấu xé nhau, nàng mới thỉnh thoảng mới liếc nhìn vài cái, sau đó lại chán nản cúi đầu, tựa đầu lên gối rầu rĩ nghĩ: “Đinh Uyển tỷ còn chẳng bằng một rỉ của Dao Dao, đời trước Dao Dao còn lâu mới tranh giành với Họa quyên đến mức khó coi như vậy!”
Nhớ đến Dao Dao, nàng lập tức thở dài tuyệt vọng.
Ở bên kia, Họa Quyên cùng Hứa Đinh Nhược không biết lại vì chuyện gì mà đang tranh nhau đến hăng say, lời qua tiếng lại hết sức cay nghiệt, càng nghe càng làm nàng sầu não không thôi.
Trên thực tế, dạo gần đây hai người tranh đấu ngày càng ác liệt, lúc Dự vương ở còn đỡ, ít nhất họ còn biết kiềm chế ít nhiều, nhưng hễ Dự vương không có ở trước mặt là hai người chỉ hận không thể xé nát tanh bành mặt nhau ra, đỡ khiến đối phương lúc nào cũng nghĩ cách quyến rũ điện hạ.
Không biết đã cãi nhau được bao lâu nhưng trận đấu giữa hai người vẫn không có dấu hiệu của hồi kết, cuối cùng Ngôn Vũ cũng không chịu nổi nữa, nàng đột nhiên bật dậy lao ra ngoài.
Nàng nghĩ rằng mình không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa, chỉ là vẫn không nỡ rời xa bức tranh của mẫu thân…..Nhưng mà không sao cả, nàng đã nhớ kỹ dáng vẻ của mẫu thân rồi.
Nàng quay đầu nhìn bức tranh bị cánh cửa che khuất một lần cuối cùng, sau đó dứt khoát rời khỏi phủ Dự vương.
Đi ra khỏi cổng lớn phủ Dự vương, nàng nhìn người tới người lui trên đường với vẻ mặt mông lung.
Một hồi lâu sau, nàng chợt đập vào gáy: Có rồi, có chỗ để đi rồi!
Nàng có thể đến huyện An Bình, huyện nha An Bình là chỗ ở đầu tiên của Dao Dao, nhà họ Đường của phủ Hà An chính là nơi dừng chân đầu tiên của nàng ở đời này, chỗ nào trong tòa nhà ấy cũng có dấu vết của nàng và Dao Dao.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý tưởng không tệ, con mắt lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt nở ra một nụ cười vui vẻ.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy một cơn lạnh buốt lan ra khắp cơ thể, lạnh đến nỗi nàng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh, khịt mũi lấy làm lạ.
Quái lạ! Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy lạnh trong suốt nhiều năm qua.
Loại lạnh này giống như bỗng nhiên bị người ta tóm ra khỏi cái tổ ấm trong mùa đông giá rét.
Nhưng ngay sau đó, trái tim nàng đau nhức từng cơn, nó như thể bị cái gì đánh vào.
Một lúc sau, cả người nàng như thể bị lửa đố, đau đến độ nàng không thể đứng vững được nữa, thoáng cái té nhào ra đất.
“Dao Dao, ta đau, ta đau…..” Nàng thống khổ lăn lộn trên mặt đất, luôn mồm gọi người mà nàng tín nhiệm nhất, thế nhưng đáp lại nàng chỉ là từng cơn đau đớn kịch liệt ngày càng dữ dội hơn.
“A………..đau quá, đau quá…….Dao Dao, ta đau………..”
Cuối cùng, cơn đau lan ra toàn thân nàng, nàng không chịu được nữa, trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Một lát sau, chồng mây từ từ tản đi, ánh nắng lại chiếu rọi mặt đất, chiếu lên bóng hình càng ngày càng trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
——————–
Từ ngày phát hiện ra ám đạo trong sương phòng Huyền Thanh ở chùa Triều Vân, tiếp theo đó lại phát hiện ra hài cốt của đứa trẻ ở sau núi thông qua ám đạo, mấy ngày liên tiếp Hạ Thiệu đều ở chùa Triều Vân thẩm vấn đám đạo sĩ, hoàn toàn không có thời gian rời đi nửa bước.
Chỉ tiếc là, tuy hắn thẩm vấn từng người một nhưng chỉ biết được rằng Huyền Thanh đã đi vân du từ mười hai năm trước, đến nay vẫn chưa quay lại, trong chùa cũng không có người nào từng gặp lại ông ta, thế nhưng có khách hành hương nói rằng đã tình cờ gặp ông ta một lần vào mấy năm trước, chẳng qua cũng không biết là thật hay giả.
Chuyện chùa Triều Vân bị quan binh bao vây nhanh chóng được truyền khắp huyện An Bình, ngay sau đó bách tính lại biết được lần này triều định muốn lùng bắt đạo trương Huyền Thanh đức cao vọng trọng.
Mặc dù đạo trưởng Huyền Thanh đã không ở chùa Triều Vân mười mấy năm, thế nhưng vẫn có rất nhiều khách hành hương nhớ rõ ông ta, dân chúng còn nghe nói quan binh đã phát hiện ra hài cốt trẻ em trong sương phòng của Thanh Vân, ngay sau đó dân gian lan truyền đủ loại suy đoán về chuyện này.
Có người nói đạo trưởng Huyền Thanh là yêu đạo, chuyên gia lợi dụng những đứa trẻ mới sinh để tu luyện yêu thuật; có người nói đứa bé đó là thành quả của đọa trưởng Huyền Thanh sau một đêm phong lưu với con người, ông ta sợ bị người ta phát giác gây tổn hại danh tiếng nên khi đứa bé vừa ra đời ông ta đã bóp chết nó; cũng có người nói đạo trưởng Huyền Thanh bị người hãm hại vân vân và mây mây.
Thế nhưng mặc kệ bọn họ suy đoán thế nào, tuy rằng quan binh không cưỡng chế đóng chùa Triều Vân, nhưng lại bao vậy sương phòng của Huyền Thanh sít sao, không cho phép bất kỳ ai tới gần.
Còn Hạ Thiệu Đình, tuy hắn không thể hỏi ra tung tích của Huyền Thanh nhưng cũng không quá thất vọng với tình hình hiện tại, ngược lại hắn còn hỏi những chuyện đã xảy ra trước khi Huyền Thanh đi vân du tứ hải.
Chỉ là chuyện này đã hơn mười mấy năm, trí nhớ của mọi người cũng có hạn, thêm nữa ai nấy cũng hiểu rõ lần này triều đình bỗng nhiên phái người đến đây ắt hẳn Huyền Thanh đã phạm tội, nên ai cũng muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với ông ta, để đỡ phải rước họa vào thân.
Trong chốc lát, từ chủ chùa cho tới lão đạo phụ trách củi lửa quét dọn đều vắt hết óc nhớ lại từng chuyện từng việc khi Huyền Thanh vẫn ở chùa Triều Vân.
“Nếu ngươi muốn hỏi Huyền Thanh đến chùa Triều Vân từ khi nào, bần đạo cũng không rõ lắm.
Từ lúc bần đạo tới chùa Triều Vân thì ông ta đã ở trong chùa rồi, đồng thời mọi người trong chùa đều hết mực tôn trọng ông ta, đến cả chủ chùa cũng phải nhún nhường.” Nhắc đến lai lịch của Huyền Thanh, chủ chùa Ngọc Thanh đạo nhân cũng không nói ra được nguyên cớ.
“Những năm cuối của triều trước, vì chiến loạn nổi lên ở khắp nơi nên đạo nhân trong chùa kẻ thì tháo chạy, người thì thương vong, chùa Triều Vân cũng ngày càng lụn bại, danh tiếng đã không còn như trước từ lâu.
Cho đến hai mươi mấy năm trở lại đây mới dần dần lấy lại được danh vọng như xưa, mà trong đó cũng có công lao của Huyền Thanh trong việc dẫn đầu đạo nhân truyền bá rộng rãi ân huệ của chùa.
Bần đạo nghĩ, đây cũng chính là nguyên do tại sao ông ta có danh vọng trong chùa như thế!” Ông ta suy nghĩ rồi nói.
“Ông ta có địa vị cao trong chùa, không có sự cho phép của ông ta, ai cũng không dám tới gần sương phòng của ông ta, cho nên cũng chẳng ai biết trong sương phòng của ông ta còn có ám đạo.”
“Đúng rồi, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Năm đó Huyền Thanh rời khỏi chùa Triều Vân rất lâu không quay về, trong chùa có rất nhiều đệ tử không yên tâm nên đi tìm, nhưng hễ ai đi thì người ấy chẳng bao giờ quay lại nữa.” Ông ta đột nhiên vỗ đùi, nhớ ra chuyện này.
Hạ Thiệu Đình hiểu rõ.
Xem ra những người kia căn bản không phải đạo sĩ mà là dư nghiệt tiền triều ẩn thân trong chùa, bọn họ chỉ mượn cớ ra ngoài đi tìm Huyền Thanh để lần lượt rời đi.
Còn về tại sao Huyền Thanh lại chọn rời khỏi chùa, đoán chừng có liên quan đến chuyện làm phép thất bại mà Tái Thần Tiên nói, và cũng có liên quan đến việc lúc đó bệ hạ bỗng nhiên công đánh dư nghiệt tiền triều, cho nên bọn họ mới buộc phải rời đi tránh sóng gió.
Ngọc Thanh đạo nhân hơi bất an nhìn chàng tướng quân trẻ tuổi trước mặt, sống chết tồn vong của chùa Triều Vân đều do người này nắm giữa, chứa chấp dư nghiệt tiền triều là một tội danh ai cũng không thể đảm đương nối, nếu như bệ hạ trách tội xuống, chùa Triều Vân……………
Khi lòng ông ta đang nặng trĩu nhưng ưu tư thì chợt thấy thị vệ tên là “Tào Thăng’ đi vào, thì thầm với Hạ tướng quân, sau đó nét mặt Hạ tướng quân hiện ra vẻ vui mừng, ông ta lập tức nghe thấy đối phương nói: “Đa tạ chủ chùa, bản tướng còn có chuyện quan trọng phải làm, không làm phiền chủ chùa nữa!”
Ông ta hết sức lo sợ đứng lên đưa tiễn, thấy hai bóng người một trước một sau đi xa dần cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
Lần này, cho dù giữ được chùa Triều Vân, chỉ e rằng danh tiếng cũng sẽ bị tổn thất lớn.
Quả nhiên, thành cũng do Huyền Thanh mà bại cũng do Huyền Thanh!
“Đã tra rõ rồi, nữ tử trong họ chính là Khúc Thị, nguyên phối phu nhân của Hứa Bá Nho, tiến sĩ tiền triều.
Đúng rồi, Hứa Bá Nho này là người của huyện Hoài Bình, phủ Hà An, chỉ cách huyện An Bình không tới hai giờ đi xe.
Chẳng qua là dòng dõi của Hứa Bá Nho đã bị cắt đứt từ lâu, gia sản cũng bị người trong tộc chiếm hết, khi ông ta còn sống dòng tộc Hứa Thị chỉ để lại cho ông ta một tòa nhà cũ để ở, mọi vật cũ trong nhà đều được niêm phong và giữ lại hoàn toàn.”
“Tuy Hứa Bá Nho có công danh nhưng chưa từng bước vào con đường làm quan, sau khi thành niên ông ta đưa thê tử quay về quê hương.
Bời vì khá giàu có nên cũng không phải nhọc lòng vì kế sinh nhai, ông ta chỉ trông coi gia sản mà sống qua ngày, cũng rất ít khi qua lại với mọi người mà sống như thể đoạn tuyệt với nhân thế.”
“Theo lời kể của nô bộc cũ Hứa gia mà Phạm Quảng tìm được, tình cảm của Hứa Bá Nho và phu nhân rất khăng khít mặn nồng, phu thê hai người cầm sắc hòa minh(*), như đôi thần tiên quyến lữ.
Khúc Thị là nữ nhi của tú tài, cha của bà với cha Hứa là bạn bè từ thời niên thiếu, nên họ đã định mối hôn sự cho nhi nữ của mình từ còn rất sớm, hai người cũng được coi là thanh mai trúc mã.”
“Khoảng chừng mười sáu năm trước, Khúc Thị có tin vui, hoài thai mười tháng thì hạ sinh được một nữ nhi……….”
“Chỉ hạ sinh một nữ nhi?” Bỗng nhiên Hạ Thiệu Đình cắt ngang lời cửa hắn, nghi ngờ hỏi.
Tào Thăng gật đầu: “Theo như lời lão bộc nói, Khúc Thị quả thực sinh hạ một nữ nhi, và đây cũng chính là nữ nhi duy nhất của phu thê Hứa Bá Nho.
Chỉ tiếng rằng, đưa bé này từ khi sinh ra đã yếu đuối nhiều bệnh, vì nữ nhi mà phu thê Hứa Bá Nho đã lao tâm khổ tứ rất nhiều, mời thầy, hỏi thuốc, cầu thần khấn phật khắp nơi, chỉ mong nữ nhi có thể bình an trưởng thành.”
“Ngươi chắc chắn Hứa phu nhân thật sự chỉ sinh hạ một nữ nhi thôi sao? Lão bộc không nhớ sai đó chứ?” Hạ Thiệu Đình hỏi tiếp.
Tào Thăng trả lời: “Lão bộc đó từng là nữ đầu bếp của Hứa phủ, đa phần chuyện ăn uống trong thời gian mang thai của Hứa phu nhân đều do bà ấy phụ trách, hôm sinh bà ấy cũng có mặt tại đấy và quả thật Hứa phu nhân chỉ sinh hạ một nữ nhi.”
“Nhưng mà….” Hắn chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà trước khi Hứa phu nhân sinh, bà ấy từng bất chấp bụng bầu cùng Hứa Bá Nho ra ngoài một chuyến, lúc trở về ôm theo một đứa bé mới sinh, vừa khéo đêm hôm đó phu nhân cũng lâm bồn, Hứa Bá Nho bèn tuyên bố với bên ngoài rằng phu nhân đã sinh hạ một đôi nữ nhi.”
“Có biết đứa bé mới sinh đó là nữ nhi của ai không?” Giọng nói của Đường Quân Dao bỗng nhiên vang lên sau lưng hai người.
“Sao nàng lại tới đây?” Hạ Thiệu Đình nghe tiếng thì dừng bước, ngạc nhiên hỏi.
“Muội lo lắng cho chàng nên muốn tới nhìn chàng.
Đúng rồi, rốt cuộc đứa bé mới sinh mà Hứa phu nhân ôm về là nữ nhi của ai?” Đường Quân Dao gặng hỏi.
“Theo lời lão bộ nói, đứa bé mới sinh là nữ nhi của Di Phúc, tỷ tỷ ruột của Hứa phu nhân, tỷ tỷ bà khó sinh mà chết, Hứa phu nhân thương đứa cháu nhỏ không người chăm sóc nên sau khi thương lượng với phu quan thì quyết định nhận đứa bé đó làm nữ nhi.”
Đường Quân Dao thầm giật mình.
Đứa cháu gái mà Hứa phu nhân ôm về có lẽ chính là Hứa Đinh Nhược trong phủ Dự vương, không, phải là Hứa Đinh Uyển mới đúng.
Vì thế đây là lí do tại sao Ngôn Vũ gọi nàng ta là tỷ tỷ nhưng không thừa nhận nàng ta là tỷ muội sinh đôi của mình.
Ban đầu nàng còn tưởng bọn họ là tỷ muội cùng họ, hiện nay mới biết hóa ra Hứa Đinh Uyển thật sự không phải nữ nhi nhà họ Hứa.
Ngày đó, nàng chỉ thuận miệng bịa một câu chuyện để lừa Chiết Liễu, ai mà ngờ nàng lại nói trúng câu chuyện bên trong!
Hứa Đinh Uyển không phải nữ nhi của Hứa gia, thậm chí nàng ta còn lớn hơn Ngôn Vũ mấy tháng, phu thê Hứa Thị muốn tuyên bố với bên ngoài các nàng là tỷ muội sinh đôi thì sẽ dựa theo ngày sinh của Ngôn Vũ.
Bởi vậy, ngày sinh tháng đẻ của Hứa Đinh Uyển cũng là giả, ngay cả mệnh cách gì kia cũng chẳng phải thật.
Khổ cho đám Phương Nghi vì mệnh cách này mà hao hết cả tâm tư, nào ngờ cuối cùng mọi thứ đều là giả,
Nàng hít thở thật sâu, hỏi tiếp: “Thế sau đó phu thê Hứa BÁ Nho đã xảy ra chuyện gì?”
Tào Thăng nhìn Hạ Đình theo bản năng, thấy hắn gật đầu với mình mới nói tiếp: ” Mười bốn năm trước phu thê Hứa Bá Nho đưa đôi nữ nhi ra ngoài, trên đường quay về xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phu thê hai người cùng một tôi tớ không ai sống sót, còn đôi nữ nhi thì không rõ tung tích, có thể nói là sống không thấy người chết không thấy xác.”
Đường Quân Dao cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nào có không rõ tung tích chẳng qua là bị người ta bế đi rồi thôi, có lẽ sự cố kia cũng chẳng phải là một sự cố ngoài ý muốn mà chính là một vụ giết người cướp nữ.
Tỷ muội song sinh, ngày sinh tháng đẻ giống nhau, cho nên sau khi Hứa Đinh Nhược chân chính chết, đám Phương Nghi Huyền Thanh đã lấy Hứa Đinh Uyển thay vào chỗ của nàng ấy.
Phu thê Hứa Bá Nho cầu phúc khắp nơi cho nữ nhi yếu đuối nhiều bênh, trong lúc đó cũng sẽ tới cầu Huyền Thanh đang nổi danh lúc bấy giờ, có lẽ ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi đã tiết lộ cho ông ta vào thời điểm đó.
Nàng cúi đầu thở dài, việc này cũng không thể trách phu thê Hứa Thị được, nói cho cùng chẳng phải tổ mẫu của nàng cũng giống bọn họ hay sao? Nếu không làm sao Huyền Thanh có thể nghĩ đến việc giam giữ linh hồn của nàng để kéo dài sinh mệnh của Ngôn Vũ được chứ.
Đối với những người có bệnh thì vái tứ phương mà nói, tiên trưởng đức vọng trọng như hắn là loại người khiến họ không phòng bị nhất, phu thê Hứa Thị làm sao biết rằng tình yêu sâu nặng mà họ dành cho nữ nhi cùng với sự thành khẩn trong cơn nguy cấp của họ sẽ dẫn đến họa sát thân cho cả nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...