“Đường đại nhân, ý ngài thế nào? Nếu ngài không có ý kiến thì lão phu sẽ quay về sắp xế như vậy.” Lỗ Tôn Nghị thấy ông không lên tiếng bèn coi là ông đã ngầm đồng ý rồi, lão cười he he nói.
Đường Tùng Niên biết mình không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa, nếu không ngày thành hôn của nữ nhi cũng sẽ bị quyết định một cách kỳ lạ.
Ông hẵng giọng, ra chiều nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể nóng vội, hôn nhân đại sự sao có thể qua loa như thế, ngày thành hôn vẫn phải bàn bạc thêm mới được.”
Chỉ sợ lão tướng quân lại nói thêm gì đó khiến mình không thể từ chối được, vì thế ông vội nói: “Ta và chuyết kinh chỉ có mỗi đứa con gái này, từ bé đã yêu con bé như trân bảo, vì đây là hôn sự của con bé nên phu thê chúng ta đều mong có thể làm thật thỏa đáng, thế nên sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, xin lão tướng quân thông cảm cho.”
Sau khi nghe xong, Lỗ Tồn Nghị cũng không tiện nói gì thêm, ông chỉ thở dài đầy tiếc nuối: “Lão phu cứ tưởng chí ít mình có thể uống xong rượu mừng của tụi nó rồi mới về Đông Địch cơ!”
Đường Tùng Niên cười gượng, cố gắng giữ tâm như sắt đá.
Đùa gì vậy chứ, sao có thể định ngày thành hôn gần như thế được, ông cũng đâu vội gả nữ nhi đi.
Theo ông thì, vẫn nên giữ nữ nhi lại hơn năm rồi mới tính đến ngày thành hôn.
Mặc dù không thể xác định được ngày thành hôn, nhưng có thể được chính mồm Đường Tùng Niên đồng ý hôn sự, đây cũng được coi là hoàn thành mục đích của chuyến đi này, lòng Lỗ Tồn Nghị mừng khôn kể xiết, song ông cũng không nán lại lâu, nói xong lập tức cáo từ.
Đường Tùng Niên tự mình tiễn ông ra cổng, cho đến khi nhìn thấy lão lên kiệu vải rồi đi xa dần, ông mới thở dài một hơn.
Dù nói thế nào thì ông đã ngầm thừa nhận mối hôn sự với Hạ Thiệu Đình từ lâu, hôm nay chẳng qua chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện thôi, cũng để tuyên bố với người đời rằng nữ nhi bảo bối của ông đã định hôn rồi.
Đường Quân Dao nhanh chóng hay tin Hạ Thiệu Đình mời một vị lão tướng quân đến từ Đông Địch tới nhà mình nghị hôn, còn ông già nhà nàng bị bất ngờ nên đối đáp khá sảng khoái.
“Bây giờ thì vui rồi? Cuối cùng cũng được toại nguyện rồi ha.” Đường Hoài Châu lườm muội muội đang cố gắng áp xuống khéo miệng đang không ngừng vểnh lên của mình, tức giận nói.
Đường Quân Dao không thèm đếm xỉa đến thái độ của hắn, nàng cười tươi như nắng sớm, nụ cười mang theo vẻ thẹn thùng hiếm thấy.
“Chúc mừng muội muội nhé!” Vi Ánh Trúc cười và nói chúc mừng.
“Đa tạ tẩu tẩu!” Đường Quân Dao vui vẻ nói lời cảm ơn.
Dù sao các nàng đều biết tình cảm của mình dành cho Đình ca, đến ngày hôm nay cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Thấy muội muội không biết ngại mà trả lời một cách sảng khoái như vậy, Đường Hoài Châu cảm thấy mình nhìn thế là đủ rồi, nhưng cũng không nói thêm gì khác, chỉ đành lắc đầu đầy bất lực.
Nhưng Nghiêm Tiểu Ngũ lại lo lắng mà kéo lấy tay Đường Quân Dao, hỏi: “Nếu ngươi chuyển đến sống cùng Hạ tướng quân, thì sau này ta còn có thể đến tìm ngươi không?”
“Tất nhiên là được!” Đường Quân Dao đáp lại không chút do dự.
Bấy giờ Nghiêm Tiểu Ngũ mới nhẹ nhàng thở ra, cô bé lập tức sát lại gần nàng với bộ dạng vui vẻ như lúc ban đầu.
Vi Ánh Trúc nhìn vẻ thân thiết của hai người, buồn cười mà lắc đầu.
Hai cô nương này tình cảm thắm thiết như tỷ muội ruột, rõ ràng vị tiểu cô này của nàng không phải là kiểu người dễ gần, nhưng không biết vì sao mà nàng ấy có thể thân thiết với tiểu cô nương có tâm tư đơn thuần như trang giấy trắng này.
Từ khi Tín vương chết, Nghiêm Vĩnh Nghiệp cũng rời khỏi phủ Tín vương, Đường Tùng Niên thấy ông có kiến giải độc đáo về tình hình chính trị đương thời, vì thế để ông đảm nhiệm chức phụ tá.
Từ sau lễ cập kê của Đường Quân Dao, càng ngày càng nhiều gia đình đến Đường phủ cầu thân, mỗi này Nguyên Thị đều phải tốn rất nhiều thời gian để ứng đối với những bà mối đến nhà.
Vì thế mà, càng ngày càng có nhiều gia đình bị Đường phủ uyển chuyển từ chối, mọi người càng thêm quan tâm đến hôn sự của cô nương Đường phủ, ai nấy cũng cảm thấy bất bình và nghĩ rằng ‘ta sẽ chống mắt lên xem nhà các ngươi có thể chọn được con rể thế nào.”
Vài ngày sau, bệ hạ bỗng nhiên hạ chỉ ban hôn, ban hôn cho Đại tướng quân Hạ Thiệu Đình cùng nữ nhi của Đường Tùng Niên.
Ai nấy đều thấy vẻ vui sướng khó gặp trên khuôn mặt của chàng đại tướng quân trẻ tuổi; còn Đường đại nhân, tuy ông không có biểu hiện gì, nhưng ấn đường không hề lộ vẻ khó chịu, có thể thấy ông cũng rất bằng lòng với mối hôn sự này.
Chiếu chỉ ban hôn truyền về Đường phủ, Đường Quân Dao cong môi, đôi mắt lấp lánh như những vì sao tỏa sáng trên bầu trời ngày hè, má lúm lộ ra rõ ràng, niềm vui mừng và hạnh phúc không cách nào che giấu nổi nữa.
“Ta nghe nói rồi, ngay từ đầu phụ hoàng đã muốn ban hôn cho tiểu Hạ tướng quân và muội, nhưng tiểu Hạ tướng quân nói muốn đợi Tam thúc đồng ý cầu thân rồi mới xin phụ hoàng hạ chỉ.
Chẹp, tiểu Đường Đường này, tình cảm mà tiểu Hạ tướng quân dành cho muội thật sự khiến người ta phải đố kỵ đấy!” Ngũ công chúa dí ngón tay vào lúm đồng tiền tiền mặt nàng, cười vô cùng thích thú.
Lúc này, Đường Quân Dao cười đến độ hai mắt cong cong, vừa đắc chí vừa vui sướng nói: “Đó là dĩ nhiên, chàng ấy là người muội nhìn trúng đó!”
Người đầu tiên trong hai kiếp người mà nàng thật lòng đối đãi đương nhiên phải là người tốt nhất rồi.
Ngũ công chúa thấy nàng đắc ý đến mức gần như vểnh đuôi lên trời, nhịn không được mà cười ha ha, ôm chầm lấy nàng ầm ĩ một trận.
Trong tiếng cười, Ngũ công chúa lại nói: “Phụ hoàng đã sai Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt cho các muội rồi, nói không chừng các muội sẽ phụng chỉ thành hôn trong năm nay đó.”
Đường Quân Dao có chút bất ngờ với hành động này của Thiên Hi đế: “Bệ hạ còn bảo Khâm thiên giám chọn ngày thành hôn nữa cơ á?”
Nàng suy nghĩ một lát, cười nói: “Nếu thật sự chọn ngày trong năm nay thì kiểu gì cha muội cũng tức điên mất thôi!”
Thực ra, khi Đường Tùng Niên nghe Thiên Hi đế sai người chọn ngày cũng rất ngạc nhiên, ông không ngờ rằng bệ hạ lại sốt sắng cho mối hôn sự này như vậy.
Song, nếu hôn sự của hai nhà đã được định rồi, thì sớm muội gì cũng phải ấn định ngày thành hôn thôi, cho nên ông cũng không hề phản đối, chỉ khéo bày tỏ với Thiên Hi đế rằng ông hy vọng có thể giữ con gái mình thêm một năm nữa.
Giữ lại một năm, năm sau mười tám tuổi xuất giá, thật sự là không còn gì tốt hơn.
Thiên Hi đế chỉ cười khẽ, không hề nói gì.
Đường Tùng Niên coi như ông đã đồng ý rồi.
Nào ngờ sau buổi chầu sớm hôm sau, Thiên Hi đế giữ ông và Hạ Thiệu Đình ở lại, nói cho hai người những ngày đẹp mà ông đã chọn ra, để hai người chọn một trong số đó, gân xanh trên trán Đường Tùng Niên đập loạn lên.
Ngày mười tám tháng sau, ngày hai mươi sáu tháng sau nữa, được lắm, quả nhiên là ngày hoàng đạo ‘khẩn cấp’, thật sự không có ngày nào ‘khẩn cấp’ hơn thế này.
Mắt Hạ Thiệu Đình sáng lên, hắn nhìn Thiên Hi đế bằng ánh mắt đầy cảm kích.
Bệ hạ thật đúng là minh quân nghìn đời, một minh quân biết cảm thông cho bề tôi!
“Trẫm cảm thấy tháng sau thành hôn hơi gấp một chút..” Thiên Hi đế điềm nhiên nói.
“Bệ hạ nói chí phải, thực ra thần thấy rằng, những chuyện quan trọng như hôn nhân thì hôn lễ là một chuyện không hề đơn giản, cần phải chuẩn bị kỹ càng, hai tháng…”
Thiên Hi đế cười híp mắt và cắt ngang lời ông: “Vẫn nên hoãn đến ngày mười sáu tháng sau thì thích hợp hơn, Thiệu Đình đã chuẩn bị sính lễ ổn thỏa cả rồi, tân phòng cũng cho người chuẩn bị tàm tạm rồi, mọi việc còn lại trẫm cũng sẽ sai người giúp đỡ cho khanh, có lẽ cuối tháng này hoặc đầu tháng sau là mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng rồi đấy.”
“Về phần nhà gái, trẫm tin năng lực của Đường ái khanh, với lòng yêu thương nữ nhi vô bờ của khanh, trẫm nghĩ khanh chắc chắn đã chuẩn bị của hồi môn cho con bé xong xuôi cả rồi.
Còn những chuyện khác, trẫm cũng sẽ dặn Tĩnh An giúp đỡ, ắt sẽ để nữ nhi của ái khanh nở mày nở mặt mà xuất giá, sẽ không để ai xem thường con bé đâu.”
“Đương nhiên, nếu ái khanh không yên tâm Tĩnh An vì con bé tuổi con nhỏ, vậy trẫm sẽ dặn Trịnh quý phi để mắt tới nhiều hơn.” Sau cùng, ông lại bồi thêm một câu.
Những lời Đường Tùng Niên muốn nói đều bị ông ngăn trở lại, giờ này phút này, ông bỗng nhiên nảy ra một loại cảm giác kì lạ rằng người người nhà nhà đều đang giục hắn gả nữ nhi.
“Nếu ái khanh đã không có ý kiến gì, thì trẫm sẽ quyết định lấy ngày hai mươi sáu tháng sau nữa làm ngày thành thân.
Xong rồi, trẫm cảm thấy hơi mệt, các khanh quỳ thỉnh an rồi lui xuống đi!” Thiên Hi đế giải quyết dứt khoát, hoàn toàn không đợi Đường Tùng Niên nói thêm điều gì mà trực tiếp phất tay để bọn họ lui xuống.
Khi Đường Tùng Niên được Hạ Thiệu Đình đỡ hờ ra khỏi ngự thư phòng, cả người ông vẫn đang trong trạng thái thất thần.
Một lúc lâu sau, ông day thái dương, tức giận mà trừng mắt với khuôn mặt với hớn hở của Hạ Thiệu Đình, sao bây giờ tự nhiên thấy hắn không thuận mắt chút nào.
Hạ Thiệu Đình bị ông trừng mắt thì cảm thấy chột dạ, tuy những việc bệ hạ làm không phải là ý của hắn nhưng hắn thật sự là người được lợi nhất trong việc này, bây giờ bị nhạc phụ tương lai xử một trận cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Đường đại nhân.” Giọng nói của Triệu Nguyên Hựu bỗng dưng vang lên phía sau hai người.
Hai người vội quay người hành lễ, sau khi Triệu Nguyên Hựu nói ‘miễn lễ’, bây giờ mới khẽ nói với Đường Tùng Niên: “Đường đại nhân, thật ra phụ hoàng đang lo cho thân thể của mình, ngộ ngỡ có……..sợ rằng sẽ làm lỡ hôn sự của hai phủ Hạ Đường, cho nên người mới làm như vậy.”
Đường Tùng Niên giật mình, lập tức thở dài thườn thượt, sao ông lại không biết dụng tâm của vua một nước được chứ.
“Long thể của bệ hạ…”
Vẻ mặt của Triệu Nguyên Hựu trở nên u ám, nhưng không sao nói nên lời.
Hạ Thiệu Đình
Bệ hạ đối với hắn mà nói, ngài là vua, là sư và cũng là phụ.
Nếu không có ông ấy, chỉ sớ hắn vẫn đang phiêu bạt ở phương trời nào đó, càng không thể có ngày hôm nay.
Hay tin ngày thành hôn được định gần như thế, lúc đầu Đường Quân Dao vô cùng cui mừng, nhưng từng ngày trôi qua, nàng lại dần dần trở nên bất an, niềm vui sướng trước đó đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng thấp thỏm.
Rõ ràng nàng đã được gả cho người nàng thích, nàng cũng luôn mong ngờ ngày mình chính thức trở thành thê tử của chàng, thế nhưng, khi ngày ấy càng ngày càng gần thì nàng lại bắt đầu cảm thất bất an.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, nàng ngày càng thích dính lấy Nguyễn Thị, suốt ngày bám theo sau bà như cái đuôi nhỏ, nhưng khi Nguyễn Thị hỏi nàng có chuyện gì muốn nói thì nàng chỉ lắc đầu, tỏ ý không có gì.
Nguyễn Thị lưu ý đến những sự khác thường của nàng, nên bà cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra với nàng.
Dù sao bà cũng là người từng trải, và cũng đã từng trải qua nỗi bất an như thế.
Một ngày này, Đường Quân Dao vẫn đi tới đi lui cùng Nguyễn Thị, song nàng phát hiện ra, chỉ khi mình đi bên cạnh mẫu thân thì loại cảm giác bất an kì quái kia mới hoàn toàn biến mất.
“Bảo Nha, con đến tiểu viện giúp nương hái mấy bó hoa đi.” Nguyễn Thị làm bộ lỡ đang phân phó.
Đường Quân Dao cũng không nghĩ nhiều mà nhận lời luôn.
Khi đi vào hoa viên nhỏ, nàng trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang chắp tay sau lưng, người nọ đứng dưới tán cây xanh và mỉm cười với mình.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim vẫn luôn bất bất an của nàng đã bình tĩnh trở lại như một kỳ tích.
Nàng nở ra một nụ cười rạng rỡ, giang hai tay bổ nhào vào lòng người nọ và ngay sau đó nàng đã rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
“Sao chàng lại tới đây vậy?” Nàng ngửa mặt cười với đối mặt lấp lánh.
Hạ Thiệu Đình khẽ cười, chống trán mình lên trán nàng: “Nhân lúc mọi người không để ý lén lút trèo tường đến đây.”
“Nói điêu, gần đây cha muội thả chó ở các cửa, là để phòng chàng đấy!”
Hạ Thiệu Đình cười khẽ, hắn càng ôm chặt thê tử sắp cưới yểu điệu của mình hơn, hắn thở dài một tiếng và cảm nhận được những chỗ trống trong tim suốt thời gian qua cuối cùng đã được lấp đầy.
“Bảo Nha, còn hai mươi mốt ngày nữa.”
Tất nhiên Đường Quân Dao hiểu hai mươi mốt ngày này có nghĩa là gì, nàng biết hắn đang mong chờ ngày cưới đến, vì thế mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào như uống mật, loại cảm giác ngọt ngào ấy đã làm nỗi bất an ban đầu bốc hơi ngay tức khắc.
Phải đấy, có gì mà phải bất an chứ, chính nàng đã chọn người này mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...