Hứa Quân Dao nhìn thấy một màn này thì cảm thấy rất buồn cười.
Tiểu Đường đại nhân thật sự là một đứa trẻ cố chấp, hắn bắt liên tục mấy ngày trời, cuối cùng hắn cũng bắt được một con mới thôi.
Bị Châu ca quấy rầy, vốn dĩ Hạ Thiệu Đình còn đang buồn bực trong lòng nay đã tốt hơn nhiều, hắn hơi khó chịu nhìn gương mặt đang cười của Châu ca gật đầu:” Đẹp lắm.”
“Ta biết ngay mà!” Châu ca có được lời tán thưởng thì càng phấn khích, hắn nắm lấy con bước rồi chạy một mạch về phía chính viện, vừa chạy vừa nói:” Ta phải cầm cho nương xem!”
Hạ Thiệu Đình nhìn thân ảnh đầy sức sống của hắn rời đi môi khẽ nhếch lên, nhưng một lát sau vẻ mặt ấy lại dần trở nên ảm đạm.
Trước đây, mỗi khi hắn có đồ gì tốt cũng sẽ vội vã mang về cho nương xem.
Gió mát chầm chậm xuyên qua khung cửa sổ, thổi vào trong phòng làm lay động màn trướng.
Hạ Thiệu Đình hai tay ôm gốm, cả người co lại ở một góc giường.
Sau một lát, hắn lau qua loa gương mặt rồi đứng lên cất từng bộ xiêm y vào tay nải, vào lúc hắn đang chuẩn bị buộc túi thì đột nhiên cánh cửa phòng bị ai đó hung hăng mở ra.
“Đình ca, Đình ca, mau mau ra đây đi.”
Sau khi hắn nghe thấy giọng nói của Châu ca, Hạ Thiệu Đìch bỏ mặc tay nải còn chưa sắp xếp xong đã vội vàng đi ra mở cửa.
Mở cửa phòng ra, hắn đang muốn hỏi đối phương có chuyện gì không thì Châu ca đã không nói không rằng kéo tay hắn chạy ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn theo bản năng chạy theo Châu ca và hỏi.
“Phụ thân có đồ ăn ngon, màu đỏ đỏ, trông ngọt lắm.” Đôi mắt Châu ca lấp lánh, trên miệng lộ ra vệt nước đáng ngờ, đôi chân ngắn của thằng bé lao nhanh như muốn bay về phía trước.
Hạ Thiệu Đình không thể không đuổi theo hắn.
Âm thanh vù vù vang lên bên tai, cứ như thế hắn bị Châu ca kéo chạy cả một đường, bọn họ xuyên qua cổng vòm trong vườn lại chạy tiếp trên con đường lát đá xanh, cuối cùng dừng lại trước giàn hoa trong vườn.
Hạ Thiệu Đình thở hổn hển, nhìn bàn tay Châu ca buông ra khỏi tay mình, sau đó chạy”bình bình” đến bên cạnh ghế đá mà Đường Tùng Niên đang nhàn nhã thổi trà, thằng bé cất tiếng nói vô cùng trong trẻo:” Phụ thân, Đình ca đến rồi! Chúng ta có thể bắt đầu chia quả rồi!”
Mặc dù Hứa Quân Dao không dồn hết tâm trí để ý tới vụ án mạng của Tôn trạch, nhưng ngày hôm đó sau khi nghe những câu hỏi của Đường Tùng Niên và phản ứng của Hạ Thiệu Đìnđ, nàng đã ít nhiều đoán ra chân tướng, lại thêm gần đây nàng thấy Đường Tùng Niên không còn bận rộn như đoạn thời gian trước nữa liền biết được vụ án đó xem như cơ bản đã được phá giải.
Chỉ có điều, nàng vẫn cứ hi vọng lão già thối có thể bận nhiều hơn trước, nếu lão già thối không bận nữa thì hắn sẽ suốt ngày xuất hiện trước mắt nàng, không ngừng tìm cái gì đó để cản trở tầm mắt nàng.
Ví như lúc này.
Chưởng quầy của cửa hàng đứng tên Đường Thị mang vài giỏ quả anh đào đến tặng phủ nhà bọn họ, làm Châu ca vui sướng nhảy cẫng lên, hắn nhanh chóng vươn tay ra muốn lấy một quả nhưng lại bị Đường Tùng Niên bắt được cổ tay và nói rằng người chưa đến đủ nên không được động vào.
Đến cả một người luôn trầm ổn như Hạ Thiệu Đình đại nhân, khi nhìn thấy những qủa anh đào nhỏ bé màu đỏ mọng, óng ánh cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực, nhưng hắn vẫn cứ giả bộ lờ đi và nhìn về chỗ khác.
Đường Tùng Niên chọn vài quả rồi phân phó Thúy Văn đưa sang cho Vương Thị, nhân lúc bọn tiểu tử kia không để ý dành ra một phần cho Nguyễn Thị ra ngoài chưa về, cuối cũng cũng chỉ còn thừa lại một chút nhưng cũng đủ để làm cho nước miêng Châu ca chảy tòng tòng.
Vốn Hứa Quân Dao cũng không để ý lắm, dù sao thì nàng cũng từng là Thục phi tôn quý, có cái gì ngon mà chưa từng được ăn đâu, nhưng cũng không biết có phải do thân thể này của nàng quá bé không chống lại được cám dỗ hay không mà nước miếng cứ mạnh mẽ tiết ra đối chọi với ý chí của nàng.
Cuối cùng, nàng dứt khoát từ bỏ việc đấu tranh, giống như Châu ca không ngừng nuốt nước miếng, nhìn Đường Tùng Niên bày tỏ khao khát trong lòng.
Đường Tùng Niên cười tủm tỉm nhìn một lựợt ba tên tiểu tử đứng bên cạnh mình, sau đó hắn thong thả nói:”Ta sẽ hỏi các con mấy câu, trả lời chính xác sẽ được một quả, còn trả lời sai thì phải nhìn ta ăn quả.”
Hứa Quân Dao khó tin mà trợn mắt nhìn hắn.
Da mặt lão già thối sao lại dày như thế, lại còn tranh ăn với trẻ con.
Vô sỉ, không biết xấu hổ!!!
Châu ca ‘a’ một tiếng, cười ha ha hai tiếng với khuôn mặt đầy đau khổ nhăn nhó lại, một lát sau thằng bé mới gắng gượng nói:”Được, được ạ.”
Dừng một chút thằng bé vẫn không yên tâm đế thêm một câu:”Nhưng phụ thân không được hỏi câu quá khó nha.”
Đường Tùng Niên chẳng thèm đếm xỉa hắn, nhìn Hạ Thiệu Đình vẫn đang giả vờ thưởng thức phong cảnh:”Đình ca thấy sao?”
Hạ Thiệu Đình vẫn muốn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn không chịu sự khống chế của cơ thể mà nhìn về phía những quả anh đào đỏ au đặt trong cái đĩa lưu li, đợi khi hắn lấy lại được bình tĩnh thì đã nhìn Đường Tùng Niên gật đầu.
“Bảo Nha thì sao?”Đường Tùng Niên mỉm cười nhìn nữ nhi.
Hứa Quân Dao lườm hắn, dùng hết sức mà lườm hắn:”Con…”
Hai chữ ‘Không muốn’ còn chưa kịp thốt ra thì một giọt nước miếng đã rớt khỏi mồm, trong nháy mắt nàng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ bé cũng vì thế mà đỏ bừng cả lên.
Không, không phải, đây không phải là chủ ý của bản cung!
Đường Tùng Niên thấy thế cười ha ha, vừa giúp nữ nhi lau nước miếng, vừa bật cười nói:”Xem ra ai cũng nhất chí cả rồi.”
Hứa Quân Dao vừa xấu hổ vừa buồn bực, nàng sợ nước miếng sẽ rơi ra nên không dám mở mồm ra lần nữa.
“Phụ thân, phụ thân nhanh một chút.” Châu ca giậm chân, đôi mắt sáng ngời thúc giục.
Mặc dù Hạ Thiệu Đình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay đã bất giác siết chặt cổ tay áo, nhìn chăm chú Đường Tùng Niên không chớp mắt, rõ ràng hắn cũng đang đợi câu hỏi của Đường Tùng Niên.
Đường Tùng Niên hẵng giọng nói: ” Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu, câu hỏi này dành cho Châu ca.
Hai câu sau của ‘Ngọc không mài, không thành vũ khí ‘ là gì?”
Châu ca mắt sáng lên, trả lời to rõ ràng:”Người không học, không biết nghĩa.”
“Trả lời chính xác, quả này cho con.” Đường Tùng Niên đặt một qủa anh đào lên lòng bàn tay mũm mĩm đang xòe ra của hắn.
Châu ca “A yee” một tiếng rồi nhét nó vào mồm, hương vị mê người tràn ngập trong khoang miệng làm đôi mắt to tròn của hắn cười híp lại.
Hứa Quân Dao không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.
Đời trước, nàng xuất thân nghèo hèn, lại còn là một cô nương gia, sau khi trưởng thành thì bán thân làm nô tì nên tự nhiên không có cơ hội đi học biết chữ.
Nhưng nàng vẫn hiểu được đạo lí không thể vì thế mà giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nàng tìm mọi cách học chữ, nhưng mãi cho đến sau khi vào Dự vương phủ được Dự vương Triệu Nguyên Hựu sủng ái cưng chiều, hắn đã tự mình dạy nàng đọc sách viết chữ, lúc ấy mong muốn của nàng mới dần dần thành công.
Nhưng mặc dù vậy, điều này cũng không thể che giấu sự thật rằng nàng đã không nhận được sự giáo dục tốt nhất khi còn bé.
Xem ra hôm nay lão già thối cũng không hề có ý định làm khó bọn họ, có lẽ hắn chỉ muốn nhân cơ hội này kiểm tra học thức của hai thằng bé kia.
Quả nhiên là vậy, nàng lại nghe thấy lão già thối yêu cầu Hạ Thiệu Đình đọc ‘Thiên Tự văn’.
“Trời đất đen sáng, vũ trụ hồng hoang.
Nhật nguyệt thay nhau lên xuống, ngày đêm luân phiên…”Hạ Thiệu Đình chắp tay sau lưng, dáng đứng thẳng tắp, nghiêm túc đọc ‘Thiên Tự văn” một chữ cũng không bỏ xót.
Đường Tùng Niên chốc chốc lại vuốt cằm.
Xem ra thằng bé này được chỉ dạy vỡ lòng rất tốt.
“Trả lời chính xác, quả này cho cháu.” Sau khi tiếng đọc bài trong trẻo dừng lại, hắn cũng mỉm cười đặt một quả vào lòng bàn tay của Hạ Thiệu Đình.
Đôi môi Hạ Thiệu Đình khẽ mấp máy, bên môi nở ra một nụ cười nhợt nhạt.
Thằng bé nắm lấy quả anh đào đỏ au thích thú đến nỗi không nỡ ăn, sau đó dè dặt cắn một miếng nho nhỏ, nhấm nháp hương vị chua chua ngọt ngọt mê người, cuối cùng mới cắn từng miếng, từng miếng ăn hết.
Hứa Quân Dao nắm chặt góc áo trong vô thức, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Đường Tùng Niên đợi hắn hỏi câu hỏi kế tiếp.
“Phụ thân và nương con thích ai hơn?”
“Nương!” Nàng trả lời nhanh như chớp.
“Đáp án sai bét, con không có quả.” Đường Tùng Niên không chút khách khí ném một quả vào trong mồm mình.
Hứa Quân Dao:”…”
Tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng ép xuống kích động muốn đánh người.
Lão già chết tiệt đáng chết, chắn chắn ngươi cố ý!
“Tổ phụ của Châu ca là gì của phụ thân Châu ca?”
“Con biết rồi, con biết rồi.
Là phụ thân của phụ thân!” Châu ca giơ cao cánh tay nhỏ bé lên, trả lời vô cùng rõ ràng.
“Đáp án chính xác, quả này cho con.”
“Quê hương phụ thân của Hạ Thiệu Đình ở đâu?”
“Phủ Quảng Bình, huyện Đan Dương ạ!” Hạ Thiệu Đình bất tri bất giác bị lây nhiễm cảm xúc của Châu ca, đôi mắt hắn sáng ngời nhanh chóng đưa ra đáp án.
“Trả lời chính xác, quả này cho cháu.”
“Bảo Nha thích phụ thân hơn hay thích nương hơn?”Đường Tùng Niên ánh mắt trông mong nhìn nữ nhi cười tít mắt.
Hứa Quân Dao tức giận cực kỳ, lão già thối này nhất định cố ý!
Nàng lớn tiếng trả lời:”Nương!”
“Trả lời sai rồi, không có quả.”Đường Tùng Niên lại ăn thêm quả nữa.
Hứa Quân Dao suýt nữa bị hắn làm cho tức chết, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhắm thẳng lên người Đường Tùng Niên bắn “vù vù vù”
Lão già chết tiệt ghê tởm!
Tiếp tục hỏi đáp, trong vô thức số quả trên tay Đường Tùng Niên ngày càng ít đi, mặt khác hắn mặt mày tỉnh bơ hỏi rõ ràng tường tận thân thế và gia cảnh của Hạ Thiệu Đình.
“Nương thích Châu ca hơn hay thích phụ thân hơn?”
“Châu ca.”
“Đáp án chính xác, quả này cho con.” Đây là một đáp án làm lòng người vô cùng chua xót, nhưng so với bản thân mình, phu nhân quả thực thích nhi tử hơn.
“Đình ca thích dì hơn hay thích phụ thân hơn?”
“Dì ạ.”
“Đáp án chính xác, quả này cho con.” Xem ra phụ thân của thằng bé cũng chả ra sao cả.
“Bảo Nha thích phụ thân hơn hay thích nương hơn?”
Hứa Quân Dao sắp phát điên rồi, hắn liên tiếp mấy lần đều hỏi cùng một vấn đề, vả lại đáp án của nàng đều bị hắn phán sai, dù nàng có ngu đến đâu cũng biết lão già thối đang cố ý trêu mình, nhưng nàng không thể để hắn được như ý, nàng vẫn một mực gân cổ lớn tiếng trả lời.
“Nương, nương, nương!”
“Đáp án sai bét, sai bét, sai bét, sai bét, con không có quả!” Nói xong, Đường Tùng Niên há mồm ăn nốt quả cuối cùng, lại lấy khăn ở bên cạnh ra lau tay, sau đó vò đỉnh đầu của nữ nhi, nở nụ cười từ ái đầy khích lệ nói:”Bảo Nha còn phải học hỏi nhiều để sang năm giành được nhiều thành tựu hơn.”
Nói xong, hắn đứng dậy phủi mông, thong thả ung dung rời đi.
Châu ca và Hạ Thiệu Đình ánh mắt tràn đầy đồng tình cùng nhau nhìn về phía tiểu nha đầu không trả lời đúng câu nào.
Thật là thảm hại, đến một quả cũng không được ăn…
Hứa Quân Dao tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, ngọn lửa nhỏ trong con mắt cháy hừng hực.
Lão già thối đáng chết, lão già thối ghê tởm, lão già thối đáng chém nghìn đao, vô sỉ, không biết xấu hổ!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...