Không ngờ mới chỉ nửa tháng, nam nhị Nguyên Trùng Dương hung tàn kia đã tìm tới cửa môn phái.
Đám đệ tử không biết vị tướng quân đeo mặt nạ bạc kia và Long Chưởng môn có ân oán gì với nhau, làm cho người này ở trước cổng phái Trường Lưu buông lời cẩu thả, còn nói muốn lấy mạng Long Kiểu Nguyệt.
Đám đệ tử ở một bên, kẻ không ngại to chuyện thì đứng đó xem náo nhiệt, cũng có đệ tử vì phẫn nộ với tên thiếu niên mặt lạnh, miệng phun cuồng ngôn, đến không có ý tốt kia, đứng đó trợn mắt đối diện.
Long Kiểu Nguyệt sải bước xuống chân núi, tên đệ tử nọ nhắm mắt theo đuôi phía sau, trên đường đi hễ đệ tử nào thấy nàng cũng buông việc đang làm trên tay xuống, đi theo nàng tới gặp tên Nguyên Trùng Dương không biết trời cao đất dày kia.
Long Kiểu Nguyệt mắt thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập bốn phía, ngay cả đệ tử phụ trách quét dọn đường núi cũng bỏ chổi trúc xuống, theo lại đây.
Nàng thấy vậy chợt cảm giác đầu to lên, chỉ đành nói: "Các ngươi đều đi theo bản Chưởng môn làm gì! Nên làm gì thì làm đi! Đừng cứ đứng đây xem náo nhiệt!"
Một tên đệ tử đi bên cạnh theo nàng xuống núi nghe thế nói: "Tên tướng quân tới từ hoàng cung kia nhất định đã quen thói gọi gió hô mưa, không biết trời cao đất rộng, dám đến thánh địa Trường Lưu của chúng ta giương oai, sư thúc nhất định phải dạy dỗ hắn một trận, để hắn nếm chút khổ sở!"
Nói xong vẫn khăng khăng đi theo Long Kiểu Nguyệt xuống chân núi.
Trường Lưu đã thanh tịnh cả trăm năm, rất nhiều đệ tử vẫn chưa từng gặp việc gì to tát, nay tiểu thư Long Đình đánh một trận với vị tướng quân từ hoàng cung tới, đám đệ tử thầm nghĩ cho dù bị trách phạt đi nữa cũng phải đi theo hóng trận náo nhiệt này.
Huống chi đám đệ tử chúng ta chỉ là muốn trợ uy cho Long Chưởng môn, không phải sao?
Xa trên đường núi liền nhìn thấy một vòng người đứng xung quanh quảng trường bạch ngọc, vòng trong vòng ngoài vây quanh một người.
Vòng trong là mấy tên đệ tử cầm kiếm, hai vòng bên ngoài đều là đám quần chúng thích xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện, người người kiễng chân cố nhìn vào trong.
Người thanh niên đứng đó mặc một thân áo bào đen nhánh, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc, chỉ có đôi mắt lạnh lùng lộ bên ngoài.
Long Kiểu Nguyệt mới xuất hiện trên con đường núi, thân hình vừa rồi còn bị một gốc đại thụ che trời chắn mất, giờ phút này cũng đã hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của Nguyên Trùng Dương.
Đám đệ tử Tiên Xu Phong đứng ở vòng ngoài vừa thấy Chưởng môn đến, một đám đều bay lại, hướng nàng hô: "Sư phó!"
Nói xong lại đem ánh mắt nhìn về phía thanh niên nam tử bị mọi người vây quanh đứng giữa lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia, đủ loại cảm thán hâm mộ lẫn lộn.
Một nữ đệ tử A che miệng nhỏ giọng: "Nhiều người như vậy vây quanh hắn, hắn lại không sợ hãi chút nào!"
Lại một nữ đệ tử B nói: "Tuổi còn trẻ liền làm Tướng quân, thật sự là thanh niên tài tuấn, nhân trung long phượng."
Long Kiểu Nguyệt liếc các nàng, đoạn đối thoại lẫn kịch bản này, sao lại làm bản Cúc Cự có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Một Tiên Xu đệ tử bên cạnh Long Kiểu Nguyệt vội vàng hỏi: "Tiểu sư muội đi Phù Vân Các gặp Bùi sư thúc, có cần đệ tử đi tìm nàng lại đây không?"
Long Kiểu Nguyệt kìm lòng chẳng đặng vung tay lên nói: "Đây là chuyện giữa Nguyên Trùng Dương và bản sư tôn, không cần để Bạch Lộ biết."
Long Kiểu Nguyệt nói xong câu đó, ngây ngẩn cả người.
Má nó, bản Cúc Cự đã nói mà, mấy lời này bảo sao quen thuộc đến vậy, cảnh tượng này, lời kịch này, không phải ở trong truyện, nên là phân đoạn sau khi nam chủ Bắc Lăng Thành và nữ chủ Bạch Lộ mới nhập môn ở trên Trường Lưu trải qua cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ với nhau, Nguyên Trùng Dương đánh lên núi, rồi nói ra những lời đấy trước khi hai người vì nữ chủ mà liều đánh đến người chết ta sống sao?
Chẳng qua chỗ khác là không có cái tên Bắc Lăng Thành đó, đây là chuyện giữa ta và Nguyên tướng quân, không cần Nhược Hoa biết.
Chết cha! Không ổn! Bản Cúc Cự còn nhớ, khi thằng nhãi Bắc Lăng Thành được chúng tinh củng nguyệt xuất hiện ở sơn môn, sau khi Bắc Lăng Thành dõng dạc nói ra những lời đó, bước tiếp theo hẳn là......
Long Kiểu Nguyệt mạnh mẽ vươn một bàn tay, lôi quang bắt đầu nổi lên, ầm ầm nổ vang!
Một đạo kiếm quang bị sấm sét trước bàn tay nàng cắn nuốt hầu như không còn.
Má ơi! Nguy hiểm thật! Bản Cúc Cự biết ngay tên tiểu tiện nhân Nguyên Trùng Dương ngươi sẽ chơi ta mà! Ngươi cho là một người tạo ra ngươi, hiểu rõ từng chiêu từng bước của ngươi như bản Cúc Cự đây lại không biết khoảnh khắc ngươi thấy Bắc Lăng Thành/ Long Kiểu Nguyệt, bước đầu tiên làm chính là bắn kiếm tới để xả mối hận trong lòng chắc?
Đám đệ tử bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm.
Tuyệt kỹ của Nguyên Trùng Dương là Quang Lịch Kiếm, lấy nội lực của bản thân từ lòng bàn tay đột ngột bắn ra một đạo kiếm ảnh, tốc độ của thứ đồ chơi đó thế nhưng có thể suýt chút nữa làm cho ngay cả ma tôn cũng không tránh được!
Chúng đệ tử xung quanh vừa rồi mới vây Nguyên Trùng Dương ở giữa cũng không thấy hắn động thủ thế nào, chỉ vẫn ôm cánh tay lạnh lùng đứng, giờ hiện tại lại bất ngờ không kịp đề phòng làm khó dễ, khiến ai nấy giật nảy mình.
Bọn họ chỉ thấy một đạo tàn ảnh, sau đó chính là tiếng ầm vang cùng đạo ánh sáng trắng chói mắt của [Cửu thiên dẫn lôi quyết].
Đám đệ tử ở gần Long Kiểu Nguyệt nhất bị đạo bạch quang kia nổ, theo bản năng tất cả đều đưa tay lên bảo vệ mắt chó của mình.
Long Kiểu Nguyệt banh mặt thu hồi tay, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn duy trì nét thản nhiên hờ hững đặc trưng, nhưng trong lòng lại kinh hoảng không thôi.
Nguyên ca, Nguyên ca, bản Cúc Cự nhớ rõ trong truyện là do tên Bắc Lăng Thành cùng tiểu Công chúa Hạ Nhược Hoa tự định chung thân nên mới chọc giận ngươi mà? Nhưng bản Cúc Cự chỉ là một vai quần chúng, ta lại không cướp vợ ngươi, ngươi cứ thế ném kiếm tới, có phải rất vô lý không!
Tên khốn kiếp, một kiếm vừa rồi của ngươi, trong nguyên tác ngay cả tên Bắc Lăng Thành được quang hoàn chiếu sáng ngầu đến nổ trời kia cũng trốn không thoát, bị chém thương một cánh tay nữa là.
Ta đm nếu vừa rồi phản ứng chậm một chút thì chẳng phải bị đâm xuyên tim sao?
Một đám đệ tử ở cạnh chờ đến khi ánh sáng biến mất mới dám mở mắt, lúc này mới nhớ tới hỏi thăm xem Long Kiểu Nguyệt có sao không, vội vàng vây lại: "Sư phó/ sư thúc không sao chứ!"
Chúng đệ tử vây phía trong cùng thấy Nguyên Trùng Dương đột nhiên làm khó dễ, biết tên tướng quân này thật sự có ý muốn giết người, vội vàng thu liễm bộ dáng muốn xem náo nhiệt, trợn mắt quát: "Kẻ xấu xa vô sỉ! Lại dám đánh lén!"
Một loạt vai quần chúng của Tiên Xu Phong đứng cạnh vội hỏi: "Sư phó không có việc gì chứ!"
Tên đệ tử vai phụ A vừa rồi vội vàng lo sợ không yên thắc mắc: "Vừa rồi sao Chưởng môn không né?!"
Đệ tử quần chúng B nhìn đồng môn vây quanh bốn phía Long Kiểu Nguyệt, lập tức tiếp nhận trả lời vấn đề: "Chứ không phải do Chưởng Môn muốn ngăn không cho các đệ tử bị thương nên mới tiếp một chưởng của kẻ xấu kia sao?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của các đệ tử chung quanh đều thay đổi.
Vừa rồi đạo kiếm quang kia đúng là bay về phía Long Kiểu Nguyệt, nhưng nếu nàng trốn, đệ tử phía sau đương nhiên sẽ bị một kiếm đâm xuyên.
Thì ra vị Long Chưởng môn ngày thường luôn cao cao tại thượng, lạnh như băng này lại cũng sẽ ở thời khắc mấu chốt ngăn trở một kiếm giúp bọn họ!
Long Kiểu Nguyệt liếc xéo một bên, má nó, đây là ánh mắt kiểu gì vậy?
Đám đệ tử Tiên Xu Phong sau lưng nàng sắc mặt tái nhợt, thật lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Còn những đệ tử bên cạnh thì trong mắt tràn đầy kính nể cùng sùng bái.
Trời đất, bởi vì tình huống khẩn cấp nên căn bản ta không kịp nghĩ nhiều đến vậy được không? Hễ có thứ gì bay tới mặt mình thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là đưa tay lên chặn mà!
Như để đáp lại ánh mắt nóng bỏng của chúng đệ tử, Long Kiểu Nguyệt nhẹ nhàng ho hai tiếng, tỏ vẻ cố hết sức.
Ánh mắt của đám đệ tử xung quanh lại càng nóng rực.
Long Kiểu Nguyệt dùng dư quang nơi khoé mắt thấy ánh mắt lấp lánh nóng rực tràn đầy kính nể của bọn họ, thôi quên đi, coi như đánh bậy đánh bạ, dù sao lung lạc lòng người một chút cũng tốt.
Lại nói, bản Cúc Cự rơi vào trong cuốn tiểu thuyết này đã lâu, trừ một lần ở dưới Tây Phong đàm ra, cũng chỉ mỗi hôm nay hình tượng cao lớn ngời ngời hoành tráng nhất.
Mọi người như chúng tinh củng nguyệt đưa Long Kiểu Nguyệt xuống núi.
Đệ tử mấy vòng bên ngoài lũ lượt tránh ra một con đường, cùng kính cẩn hô: "Sư thúc/ sư phó!"
Long Kiểu Nguyệt kiên trì gật đầu, một bên vung tay ra hiệu cho các đệ tử tản ra.
Nguyên Trùng Dương vẫn giữ bộ dáng ấy, quanh thân như đóng thành băng, chiếc mặt nạ bạc ở trên mặt hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt như nước hồ đóng băng, toả ra khí lạnh.
Một đám đệ tử vừa rồi còn mê trai, giờ đã hết mê trai, núp sau lưng Long Kiểu Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi hô: "Sư phó, kẻ xấu xa này dám đánh lén ngài, sư phó nhất định phải dạy hắn một bài học, cho hắn biết thánh địa Trường Lưu không phải nơi tuỳ tiện kẻ nào cũng có thể đến giương oai!"
Khoảng sân bạch ngọc này của Tam Tư Phong cách Tam Tư Điện gần nhất, hơn nữa phân bộ quản lý mọi vấn đề ngoại giao của Trường Lưu là Tam Tư Điện, mắt thấy vị nam tử mang mặt nạ bạc đó là người từ hoàng cung tới, chư vị đệ tử cũng cảm thấy chắc sẽ không gây ra chuyện gì, chỉ phái một tên đệ tử đi thông báo cho Trầm Vọng Sơn, nửa đường gặp Long Kiểu Nguyệt nên gọi nàng tới.
Nay chứng kiến chiêu thức ra tay bất ngờ muốn đoạt mệnh đó của Nguyên Trùng Dương, kế tiếp khẳng định hai người này sẽ lấy mệnh đánh cuộc, đám đệ tử hóng hớt không biết phiền kia rốt cục biết lớn chuyện, có mấy người hoang mang rối loạn muốn chạy lên núi.
Khẳng định lại muốn đi gọi thêm mấy vị Chưởng môn nữa.
Long Kiểu Nguyệt chỉ đưa tay cản: "Không cần phải đi, đây là ân oán cá nhân của bản Chưởng môn và Nguyên tướng quân, không cần kinh động các vị Chưởng môn khác."
Vừa rồi thấy dáng vẻ Trầm Vọng Sơn có vẻ thật sự rất mệt mỏi, nếu lại để các ngươi đi quấy rầy hắn thì không khỏi quá bất cận nhân tình.
Huống chỉ, bản Cúc Cự vốn là người tự tay chắp bút viết nên trận chiến [đoạt tình yêu] giữa Nguyên Trùng Dương và Bắc Lăng Thành, chẳng lẽ còn không đánh thắng nổi hắn?
Nguyên Trùng Dương là Thiết đề Thiếu tướng do Hoàng tộc khâm định, công phu hoàn toàn dựa vào thân thủ cùng chiêu số nhanh khó lường, giờ bản Cúc Cự đã hiểu rõ chiêu thức hắn sẽ dùng cùng hành động của hắn, làm gì còn có đạo lý phải sợ?
Lại nói, khoảnh khắc bản Cúc Cự nhận Bạch Lộ làm đồ đệ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với đám nam phụ chen chúc mà tới, cũng như quyết tâm đánh một trận với vô vàn nam phụ rồi.
Haizz, đầu năm nay ấy à, thu đồ đệ cũng là một chuyện nguy hiểm mạo hiểm tính mệnh mà!
Mọi người thấy thế đều có chút do dự.
Mấy tên đệ tử chạy vặt báo tin bị nàng cản lại, hai mặt nhìn nhau, thấy dáng vẻ tự tin thái quá đó của Long Kiểu Nguyệt, chỉ đành nửa tin nửa ngờ thối lui qua một bên.
Long Kiểu Nguyệt nâng tay, đoàn lôi đình bắt đầu hình thành trong lòng bàn tay, tay áo bào màu trắng bắt đầu theo gió bay múa.
Nguyên Trùng Dương vẫn đứng đó, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Long Kiểu Nguyệt tiến lên, cười nói: "Không biết hôm nay Nguyên tướng quân từ đâu có hứng trí như vậy, còn muốn giết bản Chưởng môn?"
Đúng, chính xác, ngươi cái tên nam nhị khốn kiếp, có bệnh hả? Bản Cúc Cự cũng không phải Bắc Lăng Thành, càng không đoạt vợ ngươi, ngươi thằng nhãi này lên núi gây sự, có phải đầu hỏng rồi không? Gặp ai cũng muốn đánh muốn giết? Cả ngày đánh đánh giết giết, khó trách tiểu công chúa không thích ngươi!
Nguyên Trùng Dương nhìn nàng, nửa ngày mới lạnh như băng phun ra vài chữ: "Nói xong?"
Long Kiểu Nguyệt thật sự vừa rồi đứng với đám đệ tử một lúc lâu, dựa theo tính cách quý chữ như vàng của Nguyên Trùng Dương trong nguyên tác, nàng đã biết Nguyên Trùng Dương nói xong những lời này, lời kịch tiếp theo sẽ là gì.
Quả nhiên, thấy Long Kiểu Nguyệt không nói một lời, Nguyên Trùng Dương liền rút kiếm, ánh mắt như xem người chết, tràn ngập thương hại: "Cho tới giờ bản Tướng quân cũng không cho kẻ phải chết cơ hội để nói lời trăn trối."
Lôi đình bắt đầu lập loè, một lưỡi kiếm sắc bén, một thân ảnh như gió giật mưa sa mạnh mẽ lao về phía Long Kiểu Nguyệt.
Long Kiểu Nguyệt giơ tay, đạp mạnh chân, như một cánh bồ công anh bị gió thổi, bay lên không trung.
Đá vụn văng khắp nơi, chỗ nàng mới đứng bị một thanh kiếm sắc bén thẳng tắp đâm lên từ dưới đất, nếu không phải động tác mau thì vừa rồi chân nàng đã bị phế.
Nguyên Trùng Dương như tia chớp bay vút lại, Long Kiểu Nguyệt nhìn bóng trắng kia trong giây lát đến trước mắt mình, lần này là bên trái!
Đạo lôi đình trong tay như một con rồng khổng lồ, bay vút về phía bên trái.
Hết chương 51.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...