Bạch Chỉ đứng dậy rót chén nước cho nàng, rồi lại ngồi xuống một bên, yên lặng nhìn nàng.
Hai ngày này, trừ Trầm Tinh Nam đã tới, tỳ nữ đến đưa đồ ăn cùng đệ tử Long Đình tới vấn an ra, bên phía Trường Lưu không có động tĩnh gì, Long Tông Chủ cũng không xuất hiện.
Hỏi Bạch Chỉ, Bạch Chỉ chỉ nói nghe Trầm Tinh Nam kể, Long Tông Chủ có một số việc cần xuất môn ra ngoài, vốn lo lắng cho Long Kiểu Nguyệt, chẳng qua nghe Trầm Tinh Nam dùng thủy kính truyền âm nói nàng không có đại sự gì, liền buông tâm không về nữa.
Ở Long Đình dùng hầu hết thời gian nằm hai ngày, Long Kiểu Nguyệt cũng hòa hoãn trở lại.
Hai ngày này Bạch Chỉ hết sức tận tâm hầu hạ nàng, Long Kiểu Nguyệt an nhàn sống cuộc sống bệnh nhân cơm bưng đến tận miệng.
Chỉ tiếc trong lòng thủy chung có hai ngọn núi lớn đè nặng, nàng muốn vui vẻ, lại vẫn muốn giải quyết hai vấn đề này trước mới có thể giãn được lông mày.
Ma tộc đồng nghiệp bị bắt giữ còn bị nhốt ở thủy lao trên Trường Lưu, không chừng lúc nào đó sẽ lắm miệng lỡ lời một câu khai nàng ra, Ma Tôn phiêu hốt bất định không rõ hành tung, nay Huyết Ngữ Châu không còn, cũng không biết phải làm sao để có thể đi tìm nguồn cung cấu máu di động kia nữa!
Toàn tâm toàn ý Long Kiểu Nguyệt đều nằm ở hai tên ma tộc đồng nghiệp bị bắt giữ, trong lòng lo lắng lại không có cách nào.
Xem nơi này là tổng phủ của Long Đình ở Vinh sơn, chỉ một cái phòng ngủ cũng trang sức vô cùng xa hoa lãng phí.
Long Kiểu Nguyệt suy tư nên làm cách nào để tìm biện pháp gặp hai tên ma tộc kia, hoặc giải quyết hoặc là thả, dù sao sẽ không để bọn chúng khai ra bản thân.
Hai ngày này, hai người lặng im không tiếng động ngồi, trừ bỏ ngẫu nhiên Bạch Chỉ hỏi nàng có đói bụng hay cần thay y phục không, liền không còn trao đổi gì nhiều nữa.
Tuy cùng ở một phòng, suy nghĩ trong lòng lại không tương đồng chút nào.
Lại một ngày mùa thu, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Long Kiểu Nguyệt nghiêng thân nằm trên giường, đầu nằm trên gối, đau khổ suy tư đối sách.
Nàng phải làm cách nào mới có thể để cho hai tên ma tộc đồng nghiệp kia ngậm miệng, trăm ngàn lần không thể khai ra nàng đây?
Bạch Chỉ ngồi một bên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Căn phòng chìm trong trầm mặc, đột nhiên có một người mặc giáo phục Long Đình đi tới, chính là Trầm Tinh Nam cầm bảo kiếm xanh ngọc.
Trầm Tinh Nam vén rèm lụa đi vào, lại chỉ vào sau tấm bình phong bên cạnh, hỏi: "Tiểu thư khá hơn chưa? Thu Thế Tôn đến đây, tiểu thư có tiện thấy hắn không?"
Long Kiểu nguyệt đang suy nghĩ chuyện khác, không hề nghĩ ngợi nhiều liền ừ một tiếng.
Đợi đến lúc nàng giật mình nhận ra thì Trầm Tinh Nam đã vén rèm đi ra ngoài.
Hai ngày qua, Bạch Chỉ mỗi ngày bôi cho nàng sinh cơ cao cùng linh sang dược, nàng lười biếng liếc một cái, xem da thịt đã khỏi hẳn, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Mắt thấy Thu Minh Uyên sắp vào, đầu óc như loạn thành một đoàn tương hồ của nàng cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
Bạch Chỉ còn ngồi bên giường, thế này nàng mới nhớ tới một chuyện, nói với Bạch Chỉ: "Bạch Chỉ, lúc ở Long Đình, những thứ ta nói đều là lời đùa giỡn mà thôi, ngươi đừng giận.
Nếu sau này ngươi không muốn nghe những chuyện đó, ta sẽ không bao giờ nhắc tới nữa, ta cam đoan."
Bạch Chỉ nâng mi, gương mặt vừa rồi hơi cứng ngắc lạnh nhạt có chút buông lỏng, nhìn Long Kiểu Nguyệt, lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Ừ, ta không giận."
Thế này Long Kiểu Nguyệt mới yên lòng, lại bởi vì Thu Minh Uyên sắp tới, không thể không cử động nửa thân dưới, thay đổi một tư thế thoải mái, tựa vào trên giường.
Bạch Chỉ đứng dậy, ôn nhu nói với nàng: "Nếu Thế Tôn sắp tới, ta vẫn nên ra ngoài trước thì hơn.
Ngươi đã không có việc gì, Tây Bắc Tề Vân phủ cũng truyền âm tới Trường Lưu, muốn ta hồi phủ một chuyến, ta đây đi trước."
Long Kiểu nguyệt gật gật đầu, Bạch Chỉ liền xoay người định đi.
Long Kiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện, vẻ mặt phức tạp, cẩn thận nói với nàng: "Ngươi nếu đã về Tây Bắc Tề Vân phủ."
Nàng cân nhắc, có chút chần chừ nói: "Ngươi thay ta nhìn xem, cái tên Bắc Lăng Thành mà ta phó thác cho quý phủ các ngươi gần đây sống được không.
Ngươi nói với gia chủ dùm ta đó là ý của tiểu thư của Long Đình, để bọn hắn chiếu cố hắn tốt một chút."
Bạch Chỉ ừ một tiếng, vẫn nhịn không được nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Người này rất quan trọng với ngươi sao?"
Long Kiểu Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, nghĩ tới tên nam chủ tự mang mười độ quang mang sáng chói, thiếu niên Long Ngạo Thiên cuồng phách nghịch thiên trong nguyên tác kia, cùng với kết cục bi thảm nàng bị hắn vạn tiễn xuyên tâm ở cuối truyện, kinh hồn táng đảm lại giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không, không trọng yếu.
Ngươi chớ để hắn biết đến sự tồn tại của ta là được."
Bạch Chỉ tuy trong lòng khó hiểu, lại vẫn gật đầu đi rồi.
Long Kiểu Nguyệt nằm tựa lên giường, một tuấn mỹ thanh niên mặc hắc phục đặc chế của Thế Tôn Trường Lưu vén mành bước vào.
Long Kiểu Nguyệt cũng không thèm nhìn, khẳng định là Thu Minh Uyên.
Nàng nghiêng mặt nhìn mạt dương quang cuối cùng của ngày thu, tâm loạn như ma.
Hai tên ma tộc bị bắt giữ làm tù binh kia, đối với nàng mà nói quả thực chính là hai quả bom tùy thời nổ mạnh!
Tùy tiện kẻ nào lắm miệng một câu, cái đầu trên cổ của nàng sẽ không bảo đảm nổi!
Từ xưa chính tà không đội trời chung, từ xưa nhân ma thù sâu như biển, nếu bị Trường Lưu phát hiện thân phận gian tế, nàng làm sao có thể có quả ngon mà ăn!
Sắc mặt Thu Minh Uyên hơi tái nhợt, băng trắng cố định tay trước ngực được buộc vòng trên cổ, giống thanh niên tàn phế cụt một tay.
Nhưng cái bản mặt hắn vẫn một bộ thanh lãnh cấm dục, tuấn dật phi phàm, chỉ đứng bên giường Long Kiểu Nguyệt không nói lời nào.
Vẫn nói ở cổ đại nam nữ không thể ở chung một phòng, chẳng qua là người tu chân cũng không cần kiêng kị nhiều đến vậy.
Long Kiểu Nguyệt nhìn cái bản mặt thối mà Thu Minh Uyên trưng ra, hơn nữa bộ dáng quấn băng gạc tàn phế kia, thiếu chút nữa cười lăn.
Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá, cũng đại khái biết Thu Minh Uyên là tới xin lỗi, nhưng cứ nghĩ đến hai tên ma tộc còn đang ngốc trong thủy lao ở Trường Lưu, lửa giận cùng bi thương liền nhất tề xông lên, chỉ cười lạnh mỉa mai: "Làm gì thế? Ngọn gió nào thế nhưng lại đưa Thu Thế Tôn đến khuê phòng của Long tiểu thư ta? Chắc hẳn không phải tốt bụng đến thăm đấy chứ?"
Thu Minh Uyên biết Long Kiểu Nguyệt đây là cố ý làm khó dễ hắn, cũng bởi hắn phán đoán sai lầm mới khiến cho xảy ra vụ phân tranh đó, cho nên không tiện nổi nóng, chỉ có thể xụ cái bản mặt lạnh giống như tảng băng, từ hàm răng nặn ra hai chữ: "Cảm ơn."
Long Kiểu Nguyệt ừ một tiếng, bộ dáng xa cách.
Sắc mặt Thu Minh Uyên một trận xanh một trận trắng, bị nàng khinh thị lộ liễu rõ ràng, cuối cùng vẫn lại tâm không cam tình không nguyện nói: "Xin lỗi, sớm nên tin lời ngươi."
Thế này Long Kiểu Nguyệt mới liếc hắn một cái, thấy hắn tình chân ý thiết, tuy vẫn bày ra cái bản mặt thối không tình nguyện, nhưng lời nói ra cũng coi như khẩn thiết.
Long Kiểu Nguyệt thở dài, chỉ đáp: "Ừm, bổn tiểu thư tha thứ ngươi."
Thu Minh Uyên nguyên bản còn tưởng Long Kiểu Nguyệt sẽ thuận dốc xuống lừa, không ngờ nàng lại thật sự khăng khăng không chịu buông tha từng câu từng chữ như thế, nhất thời bị nàng làm nghẹn họng, phẫn nộ thốt: "Ngươi!"
Hắn nói một chữ "ngươi" liền không nói tiếp được, như thể đem cơn tức đè ép xuống, đứng trước giường, đột nhiên hỏi: "Ngươi làm cách nào biết phía dưới là Côn thú? Còn nữa, làm cách nào ngươi biết ta ở bên chỗ cổ hòe?"
Long Kiểu Nguyệt đáy lòng chợt lạnh, nghi vấn này được đề ra cũng quá nhanh đi?
Lúc trước khi nàng nói tới Côn thú cũng lo lắng lộ ra tình tiết vở kịch có thể nào sẽ gây nên hoài nghi không, chỉ là lúc lấy Thu Minh Uyên bọn họ cho rằng Long Kiểu Nguyệt sợ chết không muốn xuống Tây Phong đàm nên bịa ra lời đồn nhảm có Côn thú, vốn không quá hoài nghi.
Nhưng hôm nay bọn họ chứng thật phía dưới quái vật khổng lồ đó là Côn thú, khi ai nấy đều đinh ninh cho rằng đó là Cự Si, cũng chỉ mình Long Kiểu Nguyệt lời thề son sắt khẳng định dưới đó là một đầu Côn thú, bảo sao không khiến người khác hoài nghi cho được?
Chẳng lẽ đây là lí do hai ngày qua trừ Bạch Chỉ ra cũng không có ai khác xất hiện, đều tính chờ xong xuôi mới tính sổ?
Long Kiểu Nguyệt nâng mắt lên, Thu Minh Uyên tuy còn trưng cái bản mặt thối ngươi thiếu ta rất nhiều tiền, nhưng vẻ thân thiết cùng không đành lòng toát ra trên mặt vẫn rất chân thật.
Thấy nàng nửa ngày không trả lời, Thu Minh Uyên như vội vàng nói: "Ngươi không cần trầm mặc chống đỡ, ngươi cũng biết đó, việc này đã kinh động đến Thánh Tôn, bọn họ chuẩn bị muốn tìm ngươi chất vấn, khi đó người hỏi cũng sẽ không kiên nhẫn như ta, ngươi không biết Trường Lưu đối đãi với phản đồ tàn nhẫn thế nào đâu, không có ai có thể ở dưới khổ hình như thế mà còn có thể không nổi điên."
Long Kiểu Nguyệt kinh ngạc bật cười: "Ngươi nghĩ ta là phản đồ?"
Thu Minh Uyên ngẩn người, lắc đầu nói: "Không, ta biết ngươi không phải phản đồ.
Trước không nói ngươi xuất thân hiển hách, là tiểu thư của Long Đình, không cần thiết phải đi làm gian tế ma tộc.
Nếu ngươi là gian tế ma tộc, là phản đồ Trường Lưu, vậy ngươi cần gì phải cứu ta, ta là Trường Lưu tam Tôn cao quý, chết đi đối với ma tộc mới là tin vui lớn.
Ngươi không tiếc tánh mạng đi cứu ta, ta sao có thể không tin ngươi chứ."
Mẹ nó! Vấn đề là mỗi mình ngươi tin thì có cái lông gì dùng!
Long Kiểu Nguyệt tuy trong lòng loạn như ma, lại vẫn cố tỏ vẻ trấn định nói: "Nghe thế còn được."
Nàng cưỡng chế bối rối trong lòng, nằm trên giường.
Thu Minh Uyên bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ngươi xứng với Vọng Sơn, ta cũng coi như yên tâm."
Má, đây là có ý gì? Xứng với Vọng Sơn, có ý gì thế, như thế nào mà càng nghe càng thấy giống cảm nghĩ của chính thê đối với tiểu tam, tâm không cam tình không nguyện khi muốn thoái vị chứ!
Chờ đã, chẳng lẽ, chẳng lẽ, Thu Minh Uyên ngươi cùng Vọng Sơn ca có một chân? Không phải chứ, đây là một quyển tam tôn kích tình lục chân chân thật thật?
Thu Minh Uyên vẫn cứ hay tìm ta gây phiền toái, chẳng lẽ chính bởi vì ta cùng Trầm Vọng Sơn có hôn ước? Này, chuyện này không khoa học!
Mắt thấy Long Kiểu Nguyệt bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, khuôn mặt tuấn tú của Thu Minh Uyên có phần không nhịn được, hắn trợn mắt lườm nàng một cái: "Cái ánh mắt đó của ngươi là cái kiểu gì, đừng có nghĩ linh tinh."
Ngươi càng không cho ta nghĩ linh tinh, ta lại càng dễ nghĩ linh tinh hơn đó!
Thu Minh Uyên hít sâu một hơi, chỉ nói với Long Kiểu Nguyệt: "Thánh Tôn lão nhân gia sẽ không nương tay với phản đồ, ngươi tốt nhất nghĩ cho kĩ lời giải thích vì cái gì biết trước quái vật phía dưới là Côn thú, nếu không dựa theo tính tình của Thánh Tôn lão nhân gia, đừng nói ngươi là tiểu thư của Long Đình, cho dù có là Tông Chủ của Long Đình đi nữa, đứng trước vấn đề hai giới nhân ma đều không đáng giá nhắc tới.
Ta nay tới tìm ngươi sớm chính là muốn hỏi ngươi nguyên nhân, có lẽ trở về bẩm báo với Thánh Tôn còn có thể tiêu trừ lòng nghi ngờ của hắn."
Đệt, Thánh Tôn này cứng thế cơ à? Ngay cả Long Đình Tông Chủ cũng không để vào mắt?
Một người khi cuống đến mức độ nào đó ngược lại sẽ tỉnh táo, Long Kiểu Nguyệt bị uy hiếp đến tuyệt lộ, ngược lại trấn định xuống, chỉ hỏi: "Cha ta đâu?"
Thu Minh Uyên nhìn vẻ mặt không tin của nàng, trán nổi gân xanh nói: "Ngươi không cần trông cậy vào cha ngươi, sau khi ngươi đi rồi, Long Tông Chủ đã đến Vương quyền thế gia làm một bút buôn bán trao đổi Ma châu, nhất thời sẽ không về đâu.
Lại nói, trừ nhân hoàng tộc ra, phóng mắt toàn bộ Tu Chân Giới, cho dù là Tông Chủ của Long Đình đi nữa, Thánh Tôn cũng chưa chắc sẽ kiêng kị hai phần."
Thu Minh Uyên như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên còn nói thêm: "Phải rồi, trước đó vài ngày khi ngươi ở Vinh Sơn, tiểu Công Chúa của nhân hoàng tộc đến Trường Lưu bái sư, Thánh Tôn tự mình tiếp đãi nàng, đem nàng an bài làm môn hạ của ngươi."
Long Kiểu Nguyệt đầu tiên sửng sốt, sau đó cả kinh: "Cái gì!"
Thu Minh Uyên tỏ vẻ khinh bỉ: "Vẻ mặt đó của ngươi là có ý gì?"
Tiểu Công Chúa bái nhập làm môn hạ nàng? Kia hài tử đó nên gọi nàng là gì, gọi sư phó? Ở trong giấc mộng kia, tiểu Công Chúa chính là gọi nàng sư phó phải không? Chẳng lẽ cảnh trong mơ còn có thể thành hiện thực?
Thu Minh Uyên còn muốn lải nhải thêm, Long Kiểu Nguyệt nhìn cánh tay còn treo trước ngực hắn, đột nhiên hỏi: "Tay ngươi còn không đỡ sao? Không phải có sinh cơ cao và linh sang dược à?"
Thu Minh Uyên đầu tiên mờ mịt ngẩn ra, sau đó hiện lên vẻ khinh thường, hừ lạnh: "Không hổ là đại tiểu thư của Long Đình, xuất thân hiển hách, chưa phải chịu đau khổ bao giờ, lại càng không biết nhân gian khó khăn.
Sinh cơ cao cùng linh sang dược chỉ có thể khép lại chút vết thương da thịt, sao có thể sinh ra xương cốt đã gãy."
Long Kiểu Nguyệt kinh ngạc hô: "Nhưng của ta đã sớm lành rồi mà?!"
Nàng hất chăn ra, rút tay ra khỏi chăn, nâng lên lật qua lật lại nhìn xem.
Ống tay áo rộng rãi bị vén lên quá cánh tay, da thịt nhẵn nhụi trắng trẻo hoàn hảo không tổn hao gì, giống một đoạn ngó sen trắng như tuyết.
Nàng còn muốn đem thương thế trên đùi lấy ra triển lãm một chút, Thu Minh Uyên đã vẻ mặt đỏ bừng phẫn nộ quát: "Đủ! Tuy nói người tu chân không kiêng kỵ nam nữ khác biệt gì gì đó! Nhưng ngươi dù sao vẫn là khuê môn tiểu thư chưa xuất giá, bại lộ tứ chi ở trước mặt nam tử khác như thế, còn ra thể thống gì!"
Xùy, chỉ lộ cái tay mà thôi, cần kích động thế à, làm như ta và ngươi cho Trầm Vọng Sơn đội nón xanh ấy.
Quên mất cổ nhân đều bảo thủ như vậy.
Long Kiểu Nguyệt trợn mắt xem thường, thu hồi tay, chỉnh tay áo ngay ngắn, che cổ tay lại.
Thế này Thu Minh Uyên mới quay đầu lại, lại thấy Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt mờ mịt vươn tay, như bị thần kinh sờ sờ cổ mình.
Bởi vì bị thương, nàng mặc cẩm y mềm mại nhất ôm sát người, chưa chải đầu, đầy đầu tóc đen dưới ánh mắt trời như thác nước đổ xuống, một lũ tóc mái dừng trước ngực, che khuất cổ nàng.
Nàng mờ mịt vươn tay, thần sắc nhiễm chút không dám tin cùng thật cẩn thận, sờ sờ tìm kiếm trên cổ.
Không biết nàm chạm được thứ gì, thân hình nho nhỏ đang được chăn bao bọc bỗng nhiên run rẩy, Long Kiểu Nguyệt đặt tay trên cổ, thật lâu sau mới vẻ mặt hoảng hốt thả xuống.
Thu Minh Uyên thấy vẻ mặt nàng nhất thời tái nhợt như tờ giấy, môi còn run run liền vội vàng hỏi: "Làm sao thế?"
Long Kiểu Nguyệt ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Công Chúa, Bạch Lộ tiểu công Chúa có phải đã từng xuống Tây Phong đàm không?"
Thu Minh Uyên lắc đầu đáp: "Không biết nữa, là Trầm Vọng Sơn mang theo Như Như cùng Ý Ý xuống Tây Phong đàm cứu ngươi, còn chuyện khác ta không biết."
Long Kiểu Nguyệt nửa tin nửa ngờ thất hồn lạc phách "Ồ" một tiếng.
Thu Minh Uyên vừa định nói tiếp, Long Kiểu Nguyệt lại cõi lòng nặng nề, thanh âm trấn định nói: "Vì cái gì ta biết Côn thú ở phía dưới, là vì Côn thú ở dưới Tây Phong đàm là bí mật bất truyền của Long Đình chúng ta, ma thú là nguồn kinh tế của Long Đình, huống chi một thượng cổ thần thú khổng lồ như thế.
Đây là bí mật của Long Đình gia tộc, lúc còn nhỏ ta từng nghe tổ phụ nhắc tới."
Thu Minh Uyên thất thanh kêu: "Hả?"
Gia chủ của Long Đình thế gia là Long Tông Chủ, mà tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt đã cưỡi hạc về Tây thiên khi Long Kiểu Nguyệt còn nhỏ.
Nếu chuyện Long Kiểu Nguyệt nói là thật, ngược lại có vẻ như Trường Lưu bọn họ đi tọc mạch chuyện nhà người ta, không khỏi có chút vô đạo đức.
Hắn có phần không kịp phản ứng, sau một tiếng thốt kinh ngạc kia, phát giác mình có điểm thất thố, vội vàng thu hồi vẻ mặt, chỉ ừ một tiếng: "Nếu như thế, kia thật ra cũng có thể hiểu được."
Hắn nhẹ nhàng thở ra: "Vậy sao ngươi không nói sớm chứ."
Long Kiểu Nguyệt không còn tâm tình lại cùng hắn rối rắm về vấn đề này, nàng chỉ có chút thất thần đáp: "Bí mật của Long Đình chúng ta, sao có thể tùy tiện nói cho ngoại nhân được.
Ngươi cứ y nguyên hồi bẩm Thánh Tôn, nếu hắn không tin thì cứ nói hắn đến hỏi cha ta."
Thu Minh Uyên gật đầu, vẫn đứng ở đầu giường, chỉ nói: "Vậy ngươi tu dưỡng đi, ta trở về bẩm báo Thánh Tôn."
Trước khi hắn xoay người đi còn nói thêm: "Chờ thêm mấy ngày nữa, Trường Lưu sẽ phái người tới đón ngươi, ngươi dù sao cũng là Chưởng môn của Tiên Xu phong Trường Lưu, cũng nên trở về Trường Lưu.
Chờ ngươi tu dưỡng tốt rồi, Thánh Tôn sợ là sẽ để ngươi tự mình chủ trì buổi hành quyết hai ma tộc kia."
Long Kiểu Nguyệt gật gật đầu, trong lòng biết có nóng vội cũng không có biện pháp, chỉ phải đành giữ tâm sự nặng nề.
Nói không chừng, nói không chừng hai Ma quân đồng nghiệp kia cũng không nhận ra nàng, hoặc căn bản sẽ không khai nàng ra.
Nay phải lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao nàng cũng là tiểu thư của Long Đình, chỉ cần sống chết không nhận, ai dám dễ dàng đem tội danh gian thế ma tộc đổ lên đầu nàng.
Đợi Thu Minh Uyên ra khỏi tẩm các, nàng xuống giường, lắc lư đi đến trước bàn trang điểm.
Xúc giác trên tay đã thực rõ ràng, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đem tóc đen tán loạn vén qua sau tai, quay chiếc cổ mảnh khảnh qua nhìn ảnh ngược trong gương đồng.
Nữ tử trong gương mặt mày kiều diễm như hoa, mày liễu đạm mạc, mắt đen như mực, cánh mũi cao thẳng lương bạc, đôi môi mềm mại như đóa hoa.
Cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo đều giống như tranh thủy mặc làm cho người ta nhìn mà nhẹ nhàng thư thái.
Nhưng hết thảy những điều đó cũng không bằng nơi cổ nàng, một dấu răng màu đỏ nho nhỏ, càng thêm chói mắt dễ thấy.
Long Kiểu Nguyệt thật sự kinh hãi đến không nói được.
Nửa ngày sau, nàng mới chống tay, lại lắc mông tiêu sái trở về giường, mặt úp sấp nằm vật trên giường, vùi mặt vào chăn.
Sao có thể, sao có thể, tiểu Công Chúa thế nào lại xuất hiện ở dưới Tây Phong đàm, thật sự đã cứu mình sao?
Tiểu oan gia này, như thế nào luôn âm hồn bất tán đi theo nàng như thế chứ!
Đều là một đống chuyện hỏng bét gì đây!
Không nói đến đám ma tộc phối diễn, đầu tiên là nữ chủ tỷ, ngươi nhiệt tình như vậy, ngược lại làm cho bản Cúc Cự sợ hãi nha!
***
Tây Bắc Tề Vân phủ, vì chúc mừng nhị tiểu thư của Tề Vân phủ lên làm Chưởng môn của Hoán Kiếm Thai ở Phù Vân điện của Trường Lưu, gia chủ cố ý thỉnh rất nhiều ngoại thích đến quý phủ mở yến hội.
Bạch Chỉ ngồi ở đó, lần trước nàng trở về là kẻ đeo trên lưng gánh nặng làm cho phụ thân thất vọng, nay lại bởi vì đánh bậy đánh bạ lên làm Chưởng môn của Hoán Kiếm thai mà được toàn bộ gia tộc hoan nghênh cùng nhiệt tình quan tâm.
Chư vị di nương vây quanh nàng, nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng, một bên hỏi đông hỏi tây.
Tam di nương cũng nhiệt tình ôm nàng, hôn nhẹ nóng bỏng nói: "Tam nương đã nói mà, Bạch Chỉ hài tử này từ nhỏ đã nghe lời lại thông minh, thiên tư trí tuệ, nhất định có thể giúp Tây Bắc Tề Vân phủ chúng ta tranh thủ, phong quang một hồi."
Gia chủ ngồi trên vị trí, bưng một chén sứ men xanh, trên mặt là vẻ đỏ ửng uống rượu không say người tự say, cũng mặt lộ ý cười: "Đó là chuyện đương nhiên, tiểu Chỉ từ nhỏ đã là điển phạm, lại là nữ nhi ngoan do ta một tay dạy nên, sao có thể làm cho vi phụ thất vọng cơ chứ?"
Bạch Chỉ chỉ cảm thấy trong lòng như có một cỗ phiền muộn tích tụ, ở trong lồng ngực nặng nề di động, lại thủy chung không thể hóa giải.
Tiệc rượu bốn phía huyên náo, trên mặt di nương họa trang điểm sắc đỏ, viền mắt được tô khoa trương cùng một tầng phấn thật dày làm cho lòng nàng đè nặng một cỗ trầm trọng thở không nổi.
Mọi người đều cầm chén, ăn uống linh đình, ánh mắt của nàng lại có chút phiêu hốt.
Tam di nương ở bên cạnh cũng sáp lại, nhích lại gần người nàng, như thể rất thân thiết, lôi kéo tay nàng nhiệt tình dào dạt nói: "Bạch Chỉ à, ngươi xem ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, nay ngươi đã ngồi lên vị trí Chưởng môn Hoán Kiếm thai của Trường Lưu, cũng nên tìm một nhà trai tốt, xứng với ngươi.
Thân phận của ngươi cũng không bình thường, phỏng chừng thế gia đệ tử bình thường đều không xứng với.
Di nương tìm cho ngươi một thế gia tốt, đảm bảo ngươi vừa lòng......"
Bạch Chỉ nhíu chặt mày, trong lòng như có cây gai đâm phải, một cỗ chua xót cùng đau đớn dâng lên.
Trên mặt xuất hiện một trận mệt mỏi, đứng lên nói với mấy vị di nương đầy nhiệt tình bên cạnh: "Thỉnh di nương thứ lỗi, Bạch Chỉ có chút không thoải mái, muốn đi dạo một chút."
Di nương bên cạnh thấy nàng đứng dậy, đầu tiên sửng sốt, rồi sau đó nghe thế mới vẻ mặt tươi cười đáp: "Kia để các di nương đi cùng ngươi! Ngươi mấy năm rồi không về, lần trước về lại vội vàng đi mất, các di nương mang ngươi đi dạo trong vườn."
Bạch Chỉ vội vàng cúi đầu, thanh âm vẫn cung kính hòa hoãn như mọi lần đối mặt với trưởng bối: "Không cần đâu, Bạch Chỉ muốn đi một mình."
Nàng đứng lên, hơi gật đầu với gia chủ đang ngồi trên vị trí chủ thượng: "Phụ thân, Bạch Chỉ muốn đi dạo một mình chốc lát."
Gia chủ thấy thần sắc nàng có điểm mệt mỏi, chỉ suy tư một lát liền gật đầu ưng thuận: "Đi đi."
Bạch Chỉ đứng dậy đi mất.
Vài vị di nương bên cạnh nhìn bóng lưng nàng, đám phụ bữ bà bà mụ mụ thế này mới tụ vào một chỗ vui cười bàn tán: "Ngươi xem hẳn là Bạch Chỉ thẹn thùng! Cũng phải, cô nương lớn đến vậy, dù sao cũng là nữ tử chưa lấy chồng, nghe đến mấy cái này khẳng định ngượng ngùng."
Tam di nương ở cạnh cũng che miệng cười: "Còn không phải sao, nghĩ đến quý công tử của Vương quyền thế gia mấy hôm trước đi ngang qua Thiên Phủ thành của chúng ta, thuận tiện đến Tây Bắc Tề Vân phủ.
Tư thái kia, thân phận đó, lại còn bộ dáng nữa, đều nổi trội, vạn dặm mới tìm được một!"
Bên cạnh lại có di nương hạ giọng phụ họa: "Còn không phải sao! Kia mới là khí phái mà hậu duệ quý tộc thế gia nuôi dưỡng nên, dã nha đầu kia của Long Đình sao có thể so với."
Tam di nương cười lạnh: "Nhắc tới dã nha đầu đó làm cái gì? Hừ, Long Đình bọn họ mấy năm nay đoạt mất bao nhiêu địa bàn của Tây Bắc Tề Vân phủ chúng ta, một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như thế, ở Long Đình đã không coi ai ra gì, còn lại đem một tên ăn mày không minh bạch dơ bẩn nhét vào phủ ta, thật đúng là coi Tây Bắc Tề Vân phủ là nơi nuôi nô tài cho Long Đình bọn hắn chắc?"
Trong lúc ăn uống linh đình, những lời bàn tán như muỗi vo ve quẩn quanh trong buổi yến hội sung sướng, lại bị tiếng vung quyền uống rượu lấn át.
Bạch Chỉ đi đến dưới một bụi hoa, cột trụ bốn phía của lương đình có vô số dây leo tinh tế quấn quanh, đóa hoa như cánh hồ điệp điểm lam sắc được ẩn dấu dưới tán cây xum xuê.
Trên trời không có ánh trăng, cũng không sao, chỉ có màn đêm một mảnh tối đen như mực, bao phủ trên bầu trời.
Bạch Chỉ phủi làn váy, ngồi ở lan can lương đình.
Bốn phía một màu tối đen, cho dù thị lực nàng không tệ, dưới bóng tối thế này cũng chỉ có thể nhìn nhìn thấy loáng thoáng hình dáng của vật thể.
Nàng ẩn mình trong lương đình dưới bóng đêm, bốn phía đều là dây leo rủ xuống, trong bóng tối yên tĩnh không tiếng động, cùng nàng rời xa tiệc rượu huyên náo dối trá, hưởng thụ bầu không khí thanh tân lành lạnh thích ý.
Nàng thầm nghĩ, hơi nâng đùi lên, làm một hành động mang tính trẻ con, như một hài đồng chưa trưởng thành, lắc lư hai đùi, thích ý mà cẩn thận đung đưa.
Bên cạnh có tiếng bước chân dần dần lại gần, Bạch Chỉ lập tức dừng động tác, như một chú thỏ bị kinh hãi, dịch sát vào dây leo bên cạnh, đem thân mình càng ẩn sâu vào bóng đêm rét lạnh.
Thân ảnh của gia chủ thong thả đi tới bên này, mang theo âm thanh ôn hòa mà từ ái ướm hỏi: "Bạch Chỉ, con có ở đây không?"
Gia chủ thoạt nhìn càng giống một thư sinh văn nhược, thể trạng cũng một bộ suy yếu.
Bạch Chỉ bình ổn hô hấp, thật lâu sau mới đáp: "Phụ thân."
Nàng bước ra từ trong bóng đêm, gương mặt gia chủ ẩn trong bóng tối, chỉ mang theo một tiếng thở dài trìu mến: "Con từ nhỏ mỗi khi bị ủy khuất hay mất hứng đều thích ở đêm dài im ắng tiếng người chạy đến lương đình không đèn đuốc này."
Bạch Chỉ đứng trước mặt hắn, lại vẫn tựa dây leo, không trả lời.
Gia chủ hít một tiếng, đưa lưng lại, nhìn thoáng qua yến hội đèn đuốc sáng trưng nơi xa, như là áy náy nói: "Ta cũng biết con không thích những thứ đó, nhưng không có cách nào.
Có cái gia tộc nào lại không phải nhờ một đám người mới có thể gắn bó lại chứ? Huống chi, Tây Bắc Tề Vân phủ ta ở dưới sự chèn ép của Long Đình đã sắp chống đỡ không nổi, thứ duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có đám hậu bối các con."
Hết chương 40.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...