Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
“Nếu ta chữa được, ta còn nhắc nhở công chúa làm gì. Sau này đừng uống thuốc điều hòa cơ thể gì đó do các đại phu khác kê đơn nữa, chỉ khiến bệnh tình nặng thêm”, cô nương vừa nói vừa thu dọn hòm thuốc, vác nó trên lưng.
“Muốn chữa trị triệt để, trước hết phải giải được chất độc trong cơ thể công chúa rồi tính tiếp. Với tình hình hiện giờ, công chúa chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi”.
Tần Như Lương chấn động, thấy nàng ta định đi, hắn ta vội vàng giữ lại: “Ngươi nói nàng ấy trúng độc, trúng loại độc gì?”
Cô nương hết hồn vì thái độ của hắn ta: “Ta cũng không biết”.
Tần Như Lương cố chấp không chịu thôi, Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, thức thời nói: “Thôi, để cho nàng ta đi đi. Ta nghĩ nàng ta thực sự không biết đâu”.
Tần Như Lương nhìn cô gái đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nàng ta biết cô trúng độc, cũng biết cách để giảm chứng bệnh của cô nhưng lại không thể hoàn toàn…”
Nói tới đây, dường như nghĩ tới điều gì đó, Tần Như Lương liền im bặt, hắn ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng hờ hững liền sáng tỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc trước Thẩm Nguyệt bị hủy dung và bị dồn đến đường cùng, cũng chính Liên Thanh Châu tìm đến tận nơi cứu nàng.
Khỏi cần nghĩ cũng biết Liên Thanh Châu là người của ai.
Bây giờ, người đến tận nơi xem bệnh cho Thẩm Nguyệt không phải ai khác mà lại chính là người từng cứu nàng hai năm trước.
Chuyện này khó mà không khiến người ta liên tưởng đến Tô Vũ đứng sau Liên Thanh Châu hồi trước.
Mà điều trùng hợp là Tô Vũ cũng có y thuật rất giỏi, người khác không chữa được nhưng vào tay hắn thì lại có thể trị khỏi.
Điều này cho thấy hắn biết rõ tình hình của Thẩm Nguyệt, đồng thời đã hành động.
Trước mắt hắn chỉ mới giúp Thẩm Nguyệt kéo dài thời gian vì nếu không giải quyết triệt để vấn đề, cho dù có cứu được Thẩm Nguyệt lần này, tương lai hoàng đế vẫn sẽ tiếp tục ra tay với nàng.
Vậy nên vào lúc mấu chốt như này, không cho người ta chữa khỏi cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Tần Như Lương chờ trong phòng một hồi, phần lớn thời gian, Thẩm Nguyệt đều trầm ngâm suy nghĩ mà không nói chuyện.
Tần Như Lương lên tiếng trước: “Cô vừa mới tỉnh lại, đừng nghĩ linh tinh quá nhiều. Còn nửa tháng nữa, sẽ ổn hơn thôi”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Tần Như Lương lại nói: “Hạ Du ở đâu, để ta đi hỏi!”
Lần này Hạ Du ra tay tàn nhẫn với Thẩm Nguyệt như vậy quả thật làm Tần Như Lương khó tin. Tần Như Lương không rõ Hạ Du rốt cuộc là địch hay bạn, nhưng cũng biết hiện giờ đối phương đang cố gắng dựa dẫm vào hoàng đế, lên như diều gặp gió trong triều đình.
Nếu Hạ Du thật sự giẫm lên Thẩm Nguyệt để trèo cao, hắn ta đã mất trí tới mức ấy, Tần Như Lương tuyệt đối sẽ không tha cho đối phương.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Thôi vậy, ta và hắn ta đã không còn quan hệ gì nữa. Đây là kết quả mà hắn ta muốn, tùy ý hắn ta đi”.
Nàng cũng không muốn so đo thêm về việc Hạ Du nhẫn tâm dồn mình vào chỗ chết hay vẫn giữ lại một chút thiện niệm, nàng sợ một khi so đo kỹ thì kết cục lại không như mọi người mong muốn.
Cô nương kia nói không sai, sau khi Thẩm Nguyệt tỉnh được một, hai hôm thì bệnh tình lại trở nặng, chìm vào giấc ngủ mê man.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...