Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Tần Như Lương túm lấy cô nương, mặt mày lạnh tanh: “Nếu nàng ấy có điều gì bất trắc, hôm nay cô cũng đừng hòng ra khỏi cửa”.

Cô nương chỉ vào chậu và nói: “Ban nãy cô ấy không nôn ra máu tươi mà là máu bầm, phải nôn ra mới khỏi được”.

Tần Như Lương trông thấy đúng là như vậy nên mới buông nàng ta ra.

Cô nương nói: “Để công chúa nghỉ ngơi một lát, ta đi sắc thuốc đã, đợi uống xong ta sẽ xem phản ứng”.

Đơn thuốc của các đại phu trước đó khiến tình trạng của nàng nghiêm trọng hơn sau khi uống, thế nên lần này dùng thuốc cũng không thể sơ suất được.

Ấm sắc thuốc ở ngay trong viện, quản gia đi kiếm đủ dược liệu trong đơn thuốc, cô nương kiểm tra từng thứ rồi mới bỏ vào nồi đun.

Thôi thị thỉnh thoảng vẫn chạy tới chạy lui giữa tiểu viện và phòng ngủ.

Ngọc Nghiên nghe nói đại phu lần này rất có hiệu quả, cũng không chịu nghỉ ngơi trong phòng nữa, cứ đòi chạy ra ngoài chăm sóc Thẩm Nguyệt.


Thôi thị không làm gì được nàng ta, chỉ đành nói: “Vậy ngươi tiến vào đi, có việc gì thì gọi ta”.

Chủ yếu là Tần Như Lương vẫn ở bên trong, có người vào trông chừng cũng tốt, bằng không Thôi thị không yên tâm.

Ngọc Nghiên bưng nước nóng tiến vào, Tần Như Lương dùng ăn ướt thấm nước rồi nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng Thẩm Nguyệt.

Nghĩ tới một người đàn ông tung hoành sa trường mà khi làm những việc này lại cực kỳ dịu dàng tinh tế, Ngọc Nghiên đứng bên cạnh, nhất thời cũng không nhúng tay vào được.

Sắc thuốc được một nửa, bên ngoài vang lên âm thanh sôi sùng sục, âm thanh va chạm của ấm thuốc.

Cô nương cất giọng hỏi: “Công chúa vẫn chưa tỉnh lại sao?”

Ngọc Nghiên vội vàng chạy ra ngoài trả lời: “Vẫn chưa tỉnh, tướng quân hỏi làm thế nào để công chúa tỉnh lại nhanh hơn?”


Cô nương đáp: “Đáng lý ra sau khi mạch đả thông sẽ tỉnh thôi, công chúa ngủ lâu như vậy cũng không tốt. Phải nói chuyện với công chúa, xem xem có tỉnh lại được không”.

Cũng không biết liệu Thẩm Nguyệt có nghe thấy không, Tần Như Lương vẫn luôn nói chuyện cùng nàng.

Ngọc Nghiên lại ra ngoài, có vẻ sốt ruột: “Đại phu, công chúa vẫn chưa tỉnh!”

Cô nương nói: “Chỉ nói điều ngươi muốn nói thì có tác dụng gì, ngươi phải nói những điều công chúa muốn nghe hoặc không muốn nghe, như thế mới có thể kích thích đến công chúa được”.

Ngọc Nghiên quay ngược vào trong phòng, tóm gọn lại với Tần Như Lương: “Đại phu nói phải nói những gì không thích nghe để kích thích công chúa!”

Điều này không nên nhắc đến thì Tần Như Lương cố tình nhắc tới, hắn ta vào thẳng vấn đề:

“Thẩm Nguyệt, chẳng phải cô muốn cứu Bắp Chân, cứ ngủ như thế này chắc sẽ mất mạng mất, cô định cứu thằng bé thế nào? Chỉ sợ một khi cô chết, thằng bé sẽ nhanh chóng đi theo cô thôi”.

“Đến lúc chết cô cũng chẳng thể gặp thằng bé một lần, cô không cảm thấy tiếc sao?”, Tần Như Lương bình thản nói: “Còn điều đáng tiếc hơn nữa, hoàng thượng sẽ không tha cho bất kỳ ai liên quan đến cô, không chỉ Bắp Chân không sống nổi, Tô Vũ cũng không sống nổi, mà cô cũng không thể nào gặp lại hắn ta nữa”.

Gương mặt vốn đang thả lỏng của Thẩm Nguyệt, cùng với lời nói của Tần Như Lương, nó trở nên căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui