Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Người như vậy sao có thể là một đại phu có y thuật cao minh được. Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu chưa trải sự đời.
Quản gia cảm thấy không đáng tin cậy liền nói: “Phu nhân nhà ta mắc bệnh nặng, nhiều đại phu có tiếng trong thành đều bất lực. Nếu như cô nương chỉ đến đây để tìm náo nhiệt thì mời cô nương đi nơi khác cho”.
Cô nương trẻ tuổi nói: “Ta biết, là Tĩnh Nguyệt công chúa bị bệnh, toàn bộ kinh thành đều đã biết chuyện này”. Nói đoạn nàng ta lại lùi bước một chút, đưa mắt nhìn lên cổng lớn rồi hỏi: “Nơi này trước kia là phủ tướng quân đúng không?”
Quản gia gật gật đầu.
Cô nương nói: “Vậy thì ta đã không đến sai chỗ rồi, ta đang vội vàng đến chẩn bệnh cho công chúa”. Nói xong nàng ta liền vỗ vỗ cái hộp thuốc trên lưng mình: “Ông xem, ta còn mang theo cả hộp thuốc đây này”.
Thấy quản gia lưỡng lự, cô nương lại nói: “Đại bá, có phải ông chê tuổi đời của ta còn nhỏ không? Được hay không thì ông cứ cho ta vào trong thử một lần sẽ biết. Nhà của ông nhiều người như vậy còn sợ một mình ta làm loạn hay sao?”
Dù sao tình hình hiện tại của công chúa cũng đã thành ra như vậy, cho cô nương này vào thử một lần cũng được.
Sao đó quản gia dẫn đường đưa nàng ta vào Trì Xuân Uyển.
Sau khi nàng ta bước vào thì thấy Tần Như Lương ở bên cạnh giường Thẩm Nguyệt không muốn rời đi. Vết thương của hắn ta cũng không nhẹ nhưng hắn ta lại không thèm để ý.
Vừa nghe nói đại phu tới, Tần Như Lương quay đầu lại nhìn thoáng qua cô nương kia đánh giá, sau đó đứng dậy không nói lời nào.
Hắn ta không tin cô nương trẻ tuổi này có thể chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt, nhưng hắn ta cũng biết không thể trông mặt mà bắt hình dong cho nên hắn ta cũng không hỏi gì nhiều.
Cô nương đi tới trước để chẩn bệnh cho Thẩm Nguyệt, sau đó khẽ cầm tay áo của Thẩm Nguyệt lên để châm cứu, nàng ngồi xổm bên cạnh giường của Thẩm Nguyệt. Gân máu dần dần nổi bật trên cánh tay, nàng châm kim vào ngón giữa của Thẩm Nguyệt rồi nói: “Lấy một cái chậu đến đây”.
Ngay lập tức máu đã bắn ra với tốc độ khá nhanh, một lúc sau máu lại chảy ra từ đầu ngón tay của Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương cau mày nói: “Cô làm gì đó? Sao lại muốn lấy máu của nàng?”
Cô nương nói: “Xem bệnh tình của công chúa, ắt hẳn là do tụ máu trong phổi dẫn đến kinh mạch bít tắc, khí huyết không thông. Ta sẽ đả thông dòng chảy xem thử bệnh tình có đỡ hơn không”.
Đại phu trước đó tới khám bệnh cũng nhắc tới lục phủ ngũ tạng, nhưng họ chỉ kê đơn thuốc chữa bệnh, uống thuốc xong tình trạng càng nghiêm trọng hơn. Cô nương này là người đầu tiên đòi trích máu của Thẩm Nguyệt để chữa bệnh.
Chiếc chậu trước giường đỏ rực màu máu.
Cô nương thấy đã đủ nhiều, bèn thu từng cây ngân châm.
Tuy rằng Thẩm Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, cũng không có phản ứng gì, nhưng khi bắt mạch cho nàng lần nữa, cô nương nói: “Mạch tượng đã rõ ràng hơn lúc trước nhiều rồi, xem ra phương pháp này có hiệu quả”.
Nào ngờ cô nương vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt nhíu mày, gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn, nàng đột nhiên gắng gượng nhỏm dậy, quay đầu gục xuống bên mép giường, nôn ra một búng máu.
“Thẩm Nguyệt!”, Tần Như Lương lao tới đỡ nàng, nhưng sau khi nôn xong, nàng mất ý thức, ngã người ra sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...