Nhưng hôm nay, vừa nhìn là Thẩm Nguyệt đã không còn khẩu vị nữa.
Hạ Du lại gắp thức ăn vào trong bát Thẩm Nguyệt nói: “Cô nói đúng, trước đây là do ta nghĩ mọi chuyện gì cũng quá đơn giản, con người sao có thể tùy hứng mãi, hơn nữa đây còn là đang ở kinh thành – nơi luôn thay đổi từng ngày này”.
Hạ Du nói: “Ta vẫn chưa trả được thù, đợi ta giết được Hạ Phóng, nhà họ Hạ chỉ còn lại một đứa con trai là ta, ta còn phải chăm sóc cả nhà họ Hạ. Ta không thể để Hạ gia rơi vào kết cục thê thảm như Tần gia”.
Thẩm Nguyệt im lặng một lúc hỏi: “Ngươi nghĩ thông suốt chưa?”
“Ừ, ta nghĩ thông suốt rồi, ta không thể thoải mái làm những việc khác với cô, ta nghĩ bây giờ mình đã có chức quan, sau này còn cơ hội thăng chức, có thể bình yên sống qua ngày, vậy đã rất tốt”.
Thẩm Nguyệt tự cho rằng mình rất hiểu Hạ Du bởi hắn ta luôn là một người đơn thuần, tốt bụng, vừa liếc mắt là đã có thể nhìn thấu.
Nhưng hiện giờ bỗng dưng nàng lại cảm thấy mình không thể nhìn thấu đối phương.
Thẩm Nguyệt chỉ khẽ cười nói: “Nhưng, tại sao đến giờ ta vẫn thấy như ngươi đang ngụy trang nhỉ? Hạ Du mà ta quen rõ ràng không phải là dáng vẻ mà ngươi miêu tả”.
“Xin lỗi, ta đã lừa cô”. Hạ Du nói: “Suốt dọc đường từ kinh thành đến nam cảnh, ta vẫn luôn lừa cô. Ta là người do hoàng thượng phái đến giám sát cô và đại học sĩ, mà ta cũng thật sự làm như vậy, chưa từng làm trái dự tính ban đầu của mình. Bộ mặt kia là do ta ngụy trang”.
Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt dần dần phai nhạt. Nàng nhìn chằm chằm Hạ Du không nói lời nào, cứ nhìn hắn ta như vậy rất lâu mới khẽ nói: “Ta không tin”.
Hạ Du vờ như không có chuyện gì mà gắp đồ ăn, miệng nói: “Chuyện đã đến nước này, cô tin hay không cũng đã chẳng còn quan trọng. Đến bây giờ, người vẫn u mê không tỉnh nhất không phải ai khác mà chính là cô”.
Thẩm Nguyệt im lặng.
“Đừng quên, ban đầu là cô liều lĩnh muốn chạy trở về, cũng là cô nhắc nhở, giúp ta thấy rõ tình hình của nhà ta, bây giờ đã như cô mong muốn, cô nên cảm thấy vui mừng rồi nhỉ?”
Hạ Du nhắc nhở: “Đừng ngơ ngác nữa, ăn cơm đi! Ta còn nhớ, đây đều là những món trước kia cô thích ăn. Chờ ăn xong bữa cơm này, ta đi đường lớn thênh thang của ta, cô đi cầu độc mộc của cô. Cô và ta không còn liên quan gì đến nhau”.
Thì ra đây là ý định của hắn ta khi mời nàng ăn cơm uống rượu, nói lời tạm biệt với nàng.
Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng nản lòng thoái chí, một lúc lâu sau nàng mới lộ vẻ nhẹ như gió mây, cười nói: “Như vậy cũng tốt, ngươi và ta vạch rõ ranh giới trước, miễn cho bị ta liên lụy. Dù sao ngươi như bây giờ cũng tốt hơn là biến thành Tần Như Lương thứ hai”.
“Cô có thể hiểu được, tất nhiên ta rất vui mừng”. Hạ Du nâng ly rượu, muốn kính nàng: “Dù gì cũng là bữa ăn cuối cùng của ta và cô, ly rượu này cô uống hay không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Đương nhiên phải uống rồi”.
Thế là Hạ Du lấy ly rượu đã rót đầy ở bên cạnh đưa cho nàng. Nàng và Hạ Du cụng ly kính nhau, sau đó không chút do dự ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Nguyệt còn nói: “Nếu đã là bữa ăn chia xa, ngươi và ta cũng nên tận hưởng thỏa thuê giống như trước kia. Như vậy mới không uổng phí bàn rượu thịt ngon này, cũng sẽ không để lại bất kỳ tiếc nuối nào”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...