Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Sau cùng Hạ Phóng bỏ hình trượng xuống: “Đành thôi, nếu đánh ngươi sống dở chết dở, có khi bà con còn tưởng ta đánh ngươi để ép ngươi nhận tội. Người đâu, cởi trói, mặc y phục cho tướng quân, đưa ra khỏi Đại lý tự”.

Tần Như Lương tiến cung mà đến tối vẫn chưa về.

Thẩm Nguyệt phái người đi nghe ngóng, nhận được tin tức rằng Tần Như Lương sau khi ra khỏi cung thì bị đưa tới Đại lý tự.

“Tới Đại lý tự làm gì?”, Thẩm Nguyệt nhíu mày hỏi.

Điều này không ai hay biết.

Thẩm Nguyệt tưởng rằng nàng chủ động ôm hết mọi thứ trong chuyện lê lô về phía mình sẽ khiến hoàng đế không thể bới móc được gì từ Tần Như Lương.

Nhưng sau này nghĩ lại, nàng mới cảm thấy bản thân thật ngây thơ.

Nếu hoàng đế đã quyết tâm muốn bới móc Tần Như Lương, chẳng lẽ không bới ra được điều gì? Nếu chuyện này không được, vẫn còn những chuyện khác, vẫn còn bao nhiêu món nợ cũ có thể lật lại.


Một khi hoàng đế cảm thấy Tần Như Lương không dùng được nữa, ông ta sẽ không cho hắn ta cơ hội hưởng thụ vinh hoa và thái bình.

Đợi đến tận nửa đêm, người gác cổng mới vội vã chạy vào và hô to: “Tướng quân quay về rồi!”

Thẩm Nguyệt còn chưa chớp mắt, nàng vẫn ở tiền viện, Ngọc Nghiên mang lò sưởi ủ than hồng rực tới cho nàng sưởi ấm.

Vừa nghe thấy âm thanh, nàng vội vàng đi qua tiền viện, ra cổng xem thử.

Một mình Tần Như Lương bước đi trong con ngõ tối tăm và lạnh lẽo, đèn đuốc trước cửa càng khiến bóng dáng hắn ta trở nên ảm đạm.

Hắn ta bước từng bước về phía cửa nhà.

Thẩm Nguyệt đợi ở cửa, hắn ta cất bước đến gần, đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, cuối cùng cũng chịu ngước mắt, chăm chú nhìn nàng.


Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao thế? Hôm nay ngươi tới Đại lý tự làm gì?”

Tần Như Lương không kịp nói lời nào, vừa mở miệng đã ộc ra một búng máu kìm nén rất lâu trong cổ họng.

“Tướng quân!”

Ngay sau đó, Tần Như Lương lảo đảo ngã về phía Thẩm Nguyệt rồi rơi vào hôn mê, dù vậy vẫn ôm chặt nàng trong lòng.

Ngay khi nhắm nghiền đôi mắt, hắn ta ôm chặt lấy nàng, ghé vào tai nàng, lẩm nhẩm bằng giọng nói lẫn mùi máu tanh ngọt: “Thẩm Nguyệt”.

Thẩm Nguyệt lảo đảo lùi về sau mấy bước, tiện tay đỡ lấy Tần Như Lương.

Nàng lập tức hoàn hồn, nhíu mày, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, vội vàng gọi quản gia tìm người khiêng hắn ta vào chủ viện.

Đợi khi mở áo ra mới thấy, tuy rằng không có vết thương trên da thịt, nhưng những vết bầm trên lồng ngực và trên bụng vô cùng đáng sợ.

Kẻ nào vô tình vô nghĩa đến mức nào mới ra tay tàn độc đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui