Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Tần Như Lương không đùa với nàng nữa, hắn ta nghiêm nghị nói: “Vài ba ngày sau khi món canh này được đưa tới, đáng lẽ cô phải bị bệnh nằm liệt giường mới phải”.

“Rồi sao, ngươi tính làm như thế nào?”, Thẩm Nguyệt tức giận hỏi lại dù đã cố giữ bình tĩnh.

“Ta dự định để cô đổ bệnh, như thế cũng là một phương pháp kim thiền thoát xác”.

Thẩm Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp: “Ngươi muốn ta đổ bệnh để thoát thân sao? Lần này ta quay về vì muốn cứu Bắp Chân, hiện giờ Bắp Chân vẫn còn trong cung, thế mà ta đổ bệnh cho xong chuyện, ta mà chết, liệu Bắp Chân sống nổi mấy ngày?

Tạm thời không tính đến những thứ này, nhân sâm và lê lô là do hoàng thượng ban, ta có bị trúng độc hay không, lẽ nào thái y không kiểm tra ra được? Ngươi cảm thấy hoàng đế có thể chừa lại con đường sống cho ta không, ông ta chỉ hận không thể khiến ta chết đi, dù ta còn giữ được chút hơi tàn, ông ta cũng nóng lòng bồi thêm một nhát. Thế nên, ta có bao nhiêu cơ hội thoát chết ngay trước mắt ông ta?”

Tần Như Lương biết, muốn giấu giếm thì khó như lên trời.

Hắn ta thản nhiên: “Vậy chỉ có thể đợi vài ba ngày nữa, ta tiến cung thỉnh tội thôi”.


“Thỉnh tội kháng chỉ bất tuân sao?”, Thẩm Nguyệt đáp: “Kháng chỉ là đại nghịch bất đạo, ngươi mà đi, chẳng khác nào bất chấp tính mạng của mình”.

Chẳng những hắn ta không còn nổi một ngày yên bình nữa, có khi toàn bộ phủ tướng quân cũng bị liên lụy theo.

Bao nhiêu công danh bổng lộc xưa kia chớp mắt tan tành mây khói, bản thân hắn ta còn trở thành kẻ tội đồ.

Thẩm Nguyệt không muốn Tần Như Lương vì nàng mà phải trả giá như vậy.

Tần Như Lương điềm tĩnh đáp: “Khi dùng người, cần có người vì ông ta mà xung phong trận tiền, đợi khi không dùng nữa thì ném đi như một đôi giày rách, không nhận được kết quả tốt đẹp. Qua cầu rút ván, trước nay luôn như vậy”.

Hắn ta đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Nếu giả bệnh để kim thiền thoát xác cũng không phải phương pháp ổn thỏa, vậy chỉ còn con đường để ta tiến cung thỉnh tội. Cô không cần lo lắng cho ta, cùng lắm là vào ngục. Nếu hoàng thượng thực sự muốn lấy mạng ta thì cũng phải có lý do thuyết phục nổi quần thần”.


Trước kia Tần Như Lương có chiến công hiển hách, sau khi về kinh cũng không phạm phải tội gì. Hoàng đế muốn hắn ta mưu hại Thẩm Nguyệt cũng phải tiến hành trong bí mật, nhất thời, hoàng đế thực sự không tìm được lý do nào hợp lý để giết hắn ta.

Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ hồi lâu: “Không phải trong phủ có tai mắt sao, đợi đến ngày mai ngươi hãy loan tin đi, nói rằng ngươi đút canh gà cho ta nhưng bị ta phát hiện trong canh có điểm khác lạ nên trở mặt với nhau. Như thế ta có thể quang minh chính đại không uống món canh độc này, mà ngươi cũng không cần chịu tội vì nói”.

Như thế, Thẩm Nguyệt ôm hết mọi chuyện về phía mình, Tần Như Lương tới trước mặt hoàng đế, cũng lắm cũng chỉ bị hoàng đế trách mắng vài câu vì hạ độc không thành mà còn bị phát hiện thôi.

“Không được!”, Tần Như Lương lập tức từ chối ngay: “Cho dù lần này hoàng đế không đối phó được với cô, lần sau ông ta sẽ dùng chiêu thức khác! Đến lúc đó cô khó lòng mà đề phòng được”.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh: “Khó lòng đề phòng, ta cứ đề phòng hết mức là được, cũng không đến mức khiến ngươi phải chịu liên lụy từ ta”.

Tần Như Lương trầm giọng: “Thẩm Nguyệt, cô đừng làm xằng làm bậy”.

Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên, nàng cười cười: “Tần Như Lương, phủ của ngươi có bao nhiêu người, ngươi đã từng nghĩ đến chưa? Lẽ nào ngươi muốn thấy họ tan cửa nát nhà, chết không chỗ chôn thân?”

Tần Như Lương nhíu mày, không đợi hắn ta nói gì, Thẩm Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt, ném mạnh bát canh ra ngoài rồi hét lên: “Ngọc Nghiên, nhị nương, đuổi hắn ta ra ngoài cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui